Hắn tự cho rằng mình đã làm kín kẽ không chê vào đâu được. Nhưng ai ngờ được trong nháy mắt lại xuất hiện lỗ thủng như vậy. Tất cả lỗ thủng đều rõ ràng như vậy, rõ ràng tới mức khiến người ta sinh ra một loại cảm giác khủng khoảng từ tận đáy lòng.
Dù thế nào Giang Doãn Trí cũng không nghĩ tới, chuyện sẽ gặp phải bước ngoặt lớn như vậy. Với bước ngoặt như vậy, thật sự hỏng chuyện khiến hắn sinh ra một cảm giác bất đắc dĩ. Thật sâu trong sự bất đắc dĩ chính là một cảm giác sợ hãi dâng lên.
Hầu Lượng khủng hoảng, Giang Doãn Trí làm sao có thể bình tĩnh trở lại được.
Chỉ có điều tâm trí Giang Doãn Trí thật sự rất mạnh mẽ. Sau khi hốt hoảng, rất nhanh hắn đã duy trì được sự bình tĩnh. Chuyện còn chưa tới mức không thể cứu vãn. Tối thiểu đến bây giờ tất cả vẫn còn nằm trong sự khống chế của mình. Chỉ cần chuyện như vậy không thật sự bị chọc ra, chỉ cần trong thời gian ngắn nhất, xóa sạch vết tích, như vậy sẽ không có việc gì nữa.
Phải biết rằng, không phải ai cũng có tư cách biết Giang Doãn Trí!
Mà phàm là người biết thân phận chân chính của Giang Doãn Trí đều là thân tín tuyệt đối của hắn, kiên quyết sẽ không bán đứng hắn. Giang Doãn Trí có lòng tin như vậy, bởi vì không quan tâm là Hầu Lượng hay Bành Hoa Hạ đều có nhược điểm trí mạng nằm ở trong tay Giang Doãn Trí. Nếu là trước đây, vì có thể tin tưởng Bành Hoa Hạ, Giang Doãn Trí đã từng nhìn hắn động thủ, giết chết một người.
Trên tay có án mạng, Bành Hoa Hạ làm sao dám cắn ngược lại Giang Doãn Trí?
Càng chưa nói là người nhà của Bành Hoa Hạ đã sớm bị Giang Doãn Trí đưa ra nước ngoài. Chỉ cần Bành Hoa Hạ không nói lung tung, bọn họ sẽ sống bình yên vô sự. Hơn nữa còn vô cùng tiêu sái. Tuyệt đối không cần lo lắng về vấn đề tiền tài. Nhưng nếu như Bành Hoa Hạ thật sự dám có suy nghĩ khác, như vậy chờ đợi hắn chính là người nhà chết thảm. Đây cũng là con bài chưa lật thật sự của Giang Doãn Trí.
– Bây giờ lập tức phân phó mấy chuyện. Thứ nhất, bảo tất cả mọi người trong dây chuyền lợi ích của chúng ta tại khu thành cổ đều dừng lại. Sau đó lập tức tiêu hủy tất cả thiết bị và chứng cứ; Thứ hai, để những người trong danh sách bay đi nước ngoài. Hiện tại liền rời đi. Nhân lúc mọi chuyện còn chưa thật sự chứng thực được, bọn họ phải lập tức rời khỏi thị xã Cổ Lan; Thứ ba, điều tra rõ hành tung của Tô Mộc cho tôi!
Ánh mắt Giang Doãn Trí sáng lạnh.
– Điều tra hành tung của Tô Mộc sao?
Hầu Lượng không hiểu nói.
– Không sai!
Hiện tại Giang Doãn Trí đã hiểu rõ vì sao Tô Mộc lại nhằm vào miếng thịt béo cải tạo khu thành cổ này. Vốn cải tạo hay không cải tạo đều là ngụy trang. Mục đích thực sự của hắn chính là muốn mượn chuyện cải tạo này, thật sự đánh chủ ý vào việc làm ăn của Giang Doãn Trí. Chỉ cần có thể nắm lấy việc làm ăn này, như vậy cuộc đời chính trị Giang Doãn Trí xem như đã hoàn toàn kết thúc. Hiện tại, trong tay Tô Mộc nhất định có nắm giữ một ít chứng cứ.
Nhưng nếu như trong lúc bất chợt Tô Mộc phát sinh bất ngờ, chết đi. Như vậy chứng cứ chẳng phải sẽ lập tức biến mất theo sao?
Không có Tô Mộc, làm sao có thể xuất hiện nhiều chuyện lộn xộn như vậy?
Đều là do tên Tô Mộc đáng chết này!
Hiện tại Giang Doãn Trí đã hiểu rất rõ, vì sao Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa lại động thủ, ngang nhiên cho thấy thái độ như vậy. Chẳng lẽ hai người cũng biết chút manh mối gì đó sao? Nếu như thật sự không biết, tất cả đều dễ nói. Nếu như biết, vậy tình hình thật sự quá mức tệ hại.
Chỉ có điều không sao cả. Mấy năm nay chuyện mình làm đều rất sạch sẽ. Trừ giữ lại một phần để riêng ra, còn lại đều đã hủy bỏ.
Chỉ cần nắm giữ phần để riêng này, vậy không cần lo lắng có người nào có thể tra được tới trên đầu mình.
Mình đã xóa sạch tất cả manh mối. Dưới tình huống không có chứng cứ, các người còn ai dám đụng đến tôi? Đừng quên. Tôi cũng không phải chỉ ngồi không. Tôi còn là thị ủy thường ủy thị xã Cổ Lan, là phó thị trưởng thường vụ, ai dám tùy tiện đụng đến tôi?
Đúng vậy. Hiện tại việc cấp bách nhất chính là loại bỏ tất cả manh mối!
– Lượng Tử. Cậu theo tôi đã nhiều năm như vậy, cậu cũng biết được rất nhiều chuyện của tôi. Cậu nên biết nói như thế nào chứ?
Giang Doãn Trí nhìn chằm chằm vào Hầu Lượng trầm giọng nói.
– Anh rể, Hầu Lượng tôi bản lãnh khác thì không có, nhưng nghĩa khí tôi vẫn biết. Nhiều năm như vậy, anh mặc dù không có cho chị tôi danh phận, nhưng tôi cũng biết chị tôi từng rất vui vẻ. Chỉ cần chị tôi có thể hài lòng hạnh phúc, như vậy chuyện còn lại tôi đều không nói tới. Anh yên tâm. Đừng nói bây giờ còn chưa bị điều tra ra cái gì. Cho dù thật sự điều tra được cái gì, tôi cũng biết phải làm gì. Đến lúc đó tôi sẽ gánh hết tất cả mọi chuyện. Tôi sẽ nói là tôi mượn danh nghĩa của anh ở bên ngoài làm chuyện phi pháp. Anh rể, vẫn là câu nói kia. Chỉ cần chị tôi có thể bình an vô sự, tôi thế nào đều được.
Hầu Lượng đột nhiên khống chế được khủng hoảng trong lòng, trên mặt có thêm vài phần chân thành tha thiết.
Giang Doãn Trí nặng nề vỗ nhẹ vào vai Hầu Lượng, trầm giọng nói:
– Lượng Tử, cậu phải nhớ kỹ, cậu là thư ký của tôi. Nếu quả thật cậu xảy ra chuyện, tôi cũng không trốn khỏi. Cho nên nói, dưới tình huống không phải vạn bất đắc dĩ, cậu tuyệt đối không thể nói ra bất kỳ điều gì, cũng không nhất định phải thay tôi chịu trách nhiệm. Lại nói bây giờ vẫn chưa đi đến một bước đó. Bây giờ điều cậu phải làm chính là vận dụng tất cả thủ đoạn, không tiếc bất cứ giá nào, xử lý Tô Mộc cho tôi. Về phần phương diện manh mối còn lại, nhiều năm như vậy tôi đã sớm chặt đứt. Cho dù bọn họ muốn điều tra đều không tra ra được.
– Xử lý Tô Mộc!
Trong mắt Hầu Lượng hiện lên một sát ý. Hắn biết, trong chuyện này đều do Tô Mộc ở phía sau phá rối. Nếu như không phải vì Tô Mộc, chuyện như vậy làm sao xuất hiện được? Người khác cũng không muốn động tới khu thành cổ, vì sao mày lại muốn động tới? Nếu như không phải mày muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Triệu Nhị Phát, sao gặp phải kết luận Triệu Nhị Phát không phải tự sát mà là bị giết?
Tô Mộc, đều tại mày. Là mày khiến chúng tao sống không được yên ổn!
Nếu mày không muốn để chúng ta vui vẻ, vậy tao cũng không thể để cho mày vui vẻ được!
Mấy năm nay trên tay Hầu Lượng thật ra có mấy kẻ liều mạng. Bọn họ bình thường đều bị Hầu Lượng an bài đi làm một vài chuyện khó xử lý. Hơn nữa mấu chốt nhất chính là thân phận, bối cảnh của bọn họ đều bị xóa sạch. Muốn điều tra ra thân phận chân chính của bọn họ cũng rất khó khăn. Có câu nói rất hay. Nuôi quân ngàn ngày dùng quân một giờ ri dụng binh nhất thời. Nuôi bọn họ nhiều năm như vậy, cũng đến lúc thả bọn họ ra, cho động tay động chân, thấy chút máu rồi.
Từ đầu đến cuối Hầu Lượng chưa từng nghĩ qua, bọn họ làm việc này rốt cuộc có phải là hợp pháp hay không? Lương tâm của bọn họ có đúng là đều bị chó ăn hay không? Điều hắn nghĩ tới chỉ là ích lợi của bọn họ bị phá hóng, nghĩ tới chỉ là sẽ cứng rắn đối phó với Tô Mộc.
Nhân tính ti tiện, bởi vậy có thể thấy được toàn vết bẩn!
– Mau ra tay. Tranh thủ ngày hôm nay đưa Tô Mộc đi!
Giang Doãn Trí lạnh lùng nói.
– Tôi đã hiểu rõ! Vậy tôi đi làm đây!
Hầu Lượng nói xong liền xoay người rời khỏi.
Đợi đến sau khi thân ảnh Hầu Lượng rời khỏi, trong đầu Giang Doãn Trí gọt giũa từng suy nghĩ, xoay người muốn đi gọi điện thoại. Chỉ có điều hắn còn chưa kịp gọi đi, bên kia đã trực tiếp gọi lại.
– Phía bên cậu xảy ra chuyện!
– Đúng vậy. Tôi cũng cảm giác được. Tôi nhận được tin tức, dây chuyền lợi ích trong khu thành cổ bị người ta theo dõi. Tin tưởng có rất nhiều người đều bị theo dõi khống chế. Chỉ có điều tôi đã bắt đầu kết thúc. Rất nhiều manh mối đều bị tôi dọn sạch. Trong vòng nửa giờ tôi sẽ xóa sạch tất cả mọi chuyện.
Giang Doãn Trí cầm điện thoại di động trầm giọng nói.
– Rất tốt. Đừng sợ phá bỏ. Sau khi phá bỏ vẫn có thể xây dựng lại được. Chỉ cần cậu không có việc gì, còn lại đều dễ nói. Yên tâm đi. Tôi sẽ ở bên cạnh, đánh yểm trợ cho cậu. Tổ điều tra đã đi xuống, đêm nay thế nàoi cũng tới thị xã của cậu. Nếu như bọn họ muốn khai triển công việc, thế nào cũng phải chờ đến ngày mai. Cho nên bây giờ cậu có đầy đủ thời gian để xóa sạch các lỗ thủng.
– Tôi hiểu rồi!
Giang Doãn Trí nói.
– Cậu hiểu tốt nhất! Cậu phải biết rằng vạn nhất nếu cậu xảy ra chuyện, tôi cũng chỉ có thể bỏ qua con đường này của cậu. Cho nên cậu phải tự cầu nhiều phúc, tranh thủ vượt qua một kiếp nạn này đi, hiểu chưa?
– Hiểu rõ! Người của tôi đã bắt đầu động. Tôi sẽ đật chết tất cả mầm móng của nó.
Giang Doãn Trí lạnh lùng nói.
– Vậy cứ như thế đi!
Đợi đến sau khi điện thoại tắt, Giang Doãn Trí trực tiếp ném điện thoại xuống, sau đó đạp vỡ. Điện thoại vỡ nát, hắn vẫn còn lo lắng, trực tiếp vứt xuống bồn cầu xả đi. Đợi sau khi làm xong, trên mặt hắn liền lóe ra vẻ tàn nhẫn.
Không quan tâm là ai, thật sự cho rằng tôi là người dễ dàng bị đẩy ngã như vậy sao? Vậy các người sai hoàn toàn rồi. Tôi sẽ hủy bỏ tất cả chứng cứ. Các người cũng đừng mong nhận được cái gì. Muốn điều tra chứng cứ về tôi, song quy tôi sao? Nằm mơ đi!
Tô Mộc, một thằng nhóc như mày, đều là chuyện tốt mày làm ra. Nếu như không phải vì mày, tao sao có thể vùi thân trong phiền phức như vậy được.
Mày không phải rất muốn điều tra về tao sao? Được, tao cho mày đi xuống âm tào địa phủ mà điều tra. Thời điểm nhìn thấy Diêm La Vương, mày nói cho hắn biết, mày đi điều tra tao, hắn sẽ nói chuyện của tao cho mày nghe.
Giang Doãn Trí có thể nhiều năm đều chiếm cứ ở bên trong khu thành cổ như vậy, tổ chức nhân mạch của hắn không phải tầm thường. Cho dù đám người Từ Viêm có cẩn thận hơn nữa, vẫn không tránh được lộ ra dấu vết. Cho nên mới cho Giang Doãn Trí có cơ hội như vậy. Mà ở trong cơ hội như vậy, hắn động sát cơ trước hết chính là Tô Mộc. Bởi vì hắn hiểu rõ ràng, tất cả những điều này đều là do Tô Mộc gây ra. Chỉ cần diệt trừ Tô Mộc, như vậy sẽ chặt đứt liên hệ ràng buộc của rất nhiều người, như vậy toàn bộ chuyện này sẽ tự sụp đổ.
Nhưng Tô Mộc cũng không biết tất cả những điều này.
Bởi vì Tô Mộc không biết Giang Doãn Trí đã phát hiện ra vài manh mối. Bởi vì Tô Mộc không tin Giang Doãn Trí thật sự dám làm ra chuyện như vậy. Điều khiến Tô Mộc càng không biết là, bởi vì hắn không biết những điều hắn, lần này hắn thiếu chút nữa đã chết. Càng đáng chết hơn chính là, gặp nạn chẳng những là hắn, còn có một người có phân lượng rất nặng. Cũng chính là người này đã hoàn toàn kéo ra bức màn trước một trận đại chiến.
Gần như ngay khi Giang Doãn Trí đang an bài, đồng thời, bên trong một hội sở cao cấp ở Thịnh Kinh, Tôn Tân vừa buông điện thoại di động xuống, sau đó mặt nở nụ cười nhìn Tôn Nguyên Thắng đang ngồi ở phía đối diện.
– Tôn thiếu, chỗ của tôi có vài tin tức mới. Anh có muốn nghe một chút hay không?