Quan Bảng

Chương 856: Ai cũng không dám gặm, ta tới!

Trong quan trường có một việc kiêng kỵ nhất chính là ngang nhiên đánh vào mặt. Nếu thật sự phải đi đến bước này, vậy có nghĩa là quan hệ của hai bên đã chuyển biến xấu đến một trình độ nhất định. Nhưng phải biết rằng chỉ cần thân ở quan trường, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không tránh khỏi. Chẳng qua là trình độ khác nhau mà thôi. Với hành vi như Tô Mộc hiện tại, có chút ngang nhiên khiêu khích.


Nói thế nào Tô Mộc anh cũng từng báo cáo với Giang Doãn Trí về chuyện này, mà lúc đó Giang Doãn Trí đã cự tuyệt anh. Hiện tại thì sao? Anh ở chỗ này lại ngang nhiên nói ra, rốt cuộc là muốn như thế nào?


Hơn nữa phải biết rằng hiện tại Tô Mộc nói ra cũng không phải là nhằm vào việc tiến hành trưng thu đất ở khu vực thôn xóm gần khu Cao Khai, mở rộng diện tích chấp chính của khu Cao Khai. Bắt đầu nói ra, đã trực tiếp nhằm vào cải tạo khu thành cổ. Đây rõ ràng là đang nói, tôi từng báo cáo với Giang Doãn Trí anh, nhưng Giang Doãn Trí anh không phải không có gật đầu sao? Nếu anh đã không có gật đầu, vậy hãy để cho chuyện này tiếp tục mở rộng lên. Tôi không tin không kinh động được tới quyết sách của toàn bộ hội thị ủy thường ủy.


– Các vị lãnh đạo, tôi muốn nói chính là vấn đề cải tạo khu thành cổ của thị xã Cổ Lan
Tô Mộc thản nhiên nói.
– Cải tạo khu thành cổ? Tô chủ nhiệm, anh nói vậy là có ý gì?
Tần Tân Vũ nhíu mày nói.


– Tần bộ trưởng, là thế này. Hiện tại khu Cao Khai phát triển đã tiến vào trạng thái bình cảnh, diện tích đất đai hiện có đã không thể thỏa mãn nhu cầu phát triển nữa. Bây giờ còn có rất nhiều xí nghiệp muốn đến khu Cao Khai đầu tư. Chúng ta không có đạo lý đẩy những thương nhân bỏ vốn đầu tư ra ngoài, có phải không? Nếu như nói khu thành cổ thật sự có thể hoạt động bình thường, vậy không tính làm gì. Nhưng ai cũng biết, hôm nay khu thành cổ đã trở thành gánh nặng cho thị xã Cổ Lan. Cho nên cùng với còn lại một khu thành cổ như thế, không bằng để khu Cao Khai chúng tôi tiến hành trưng dụng. Ủy ban quản lý khu Cao Khai chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn diện cải tạo khu thành cổ phụ lần này. Các vị lãnh đạo, đây là bản kế hoạch do ủy ban quản lý khu Cao Khai chúng tôi làm ra. Mời các vị lãnh đạo thẩm duyệt.


Tô Mộc nói xong liền đi lên phía trước, đưa bản kế hoạch cho từng người một.
Tô Mộc có chủ ý muốn động tới khu thành cổ!
Khi một tín hiệu rõ ràng như thế đượ thả ra ngoài, trong lòng tất cả thị ủy thường ủy bắt đầu suy nghĩ.


Đây là ý gì? Chẳng lẽ chỉ bởi vì Tô Mộc muốn động tới khu thành cổ, mở rộng diện tích khu Cao Khai sao? Thật sự sẽ không có nhân tố nào khác ở trong đó sao? Thành thật mà nói, nếu như khu thành cổ có thể cải tạo thành công, không có ai sẽ phản đối. Dù sao đây là một thành tích lớn.


Thành tích như vậy, sẽ rơi xuống đầu của mỗi thị ủy thường ủy.
Nhưng phải biết rằng cải tạo khu thành cổ luôn luôn là một vấn đề nan giải. Tô Mộc anh dựa vào cái gì nói anh có thể thành công?


Sau khi mỗi thị ủy thường ủy bắt đầu lật xem bản kế hoạch, thái độ trên mặt bọn họ bắt đầu xuất hiện biến hóa. Bọn họ cũng giống như Lý Hưng Hoa lúc đầu, căn bản cũng chưa từng nghĩ tới, bản kế hoạch của Tô Mộc có thể làm hoàn mỹ như vậy. Bản kế hoạch này đã bao gồm tất cả mọi chuyện cần bao quát. Bản kế hoạch như vậy nếu như lại không tính là hoàn mỹ, vậy sẽ không bản kế hoạch hoàn mỹ nào nữa.


Mấu chốt nhất chính là, tiến hành quy hoạch dựa theo bản kế hoạch như vậy, thật sự có thể thực hiện được vấn đề cải tạo khu thành cổ. Nghĩ tới đây, trên mặt mỗi thị ủy thường ủy đều lộ ra một loại thần sắc như trút được gánh nặng.


Duy nhất không hề biến sắc chính là phó thị trưởng thường vụ Giang Doãn Trí!


Phải biết rằng quy hoạch thành thị này cũng nội dung Giang Doãn Trí được phân quản lý. Hắn là người được phân công lãnh đạo quản lý nếu như không có mở miệng nói, những người còn lại thật ra cũng không nhất thiết phải mở miệng cướp lời trước.
Đây là một vấn đề quy định.


– Giang phó thị trưởng, anh cảm thấy thế nào?
Lý Hưng Hoa thản nhiên hỏi.
– Đúng vậy, lão Giang anh là phó thị trưởng thường vụ. Vấn đề cải tạo khu thành cổ này, chắc hẳn thuộc phần anh quản lý. Anh nói một chút đi.


Triệu Thiên Hoa ngồi ở bên cạnh mở miệng nói. Cách xưng hô này nói ra, lập tức khiến những người còn lại cảm thấy hồi hộp.


Phải biết rằng trên quan trường, cách xưng hô là một tín hiệu truyền lại thái độ rất vi diệu. Giống như Lý Hưng Hoa, gọi thẳng chức quan, có vẻ quan hệ có phần xa cách. Triệu Thiên Hoa này lại gọi một câu lão Giang, sẽ khiến người ta cảm thấy rất gần gũi. Triệu Thiên Hoa xưng hô như thế, cũng khiến cho Giang Doãn Trí phát hiện ra, trong lòng suy đoán Triệu Thiên Hoa chắc cũng không muốn vùi thân vào trong vòng xoáy chính trị như vậy, cho nên mới phải nghĩ cách khiến mình mở miệng từ chối. Nếu thật sự là như vậy, quả thật quá thoải mái. Tối thiểu chứng minh bầu trời của thị xã Cổ Lan còn chưa phải là do một tay Lý Hưng Hoa có thể che khuất được.


Nghĩ tới đây, Giang Doãn Trí ho khan vài tiếng, cầm bản kế hoạch phần cải tạo khu thành cổ trong tay để qua một bên, thản nhiên nói:


– Vấn đề cải tạo khu thành cổ vấn đề, từ trước tới nay đều là chuyện thị xã chúng ta suy nghĩ. Mấy lần trước đã từng chuyện như vậy xuất hiện. Nhưng kết quả thế nào? Tin tưởng rất nhiều người đang ngồi ở đây đều nhớ, không có cái nào có thể hoàn thành. Khu thành cổ là một vấn đề lịch sử lưu lại rất phức tạp. Đối mặt với vấn đề như vậy, chúng ta nếu như không có làm tốt công tác chuẩn bị, tùy tiện tiến vào trong đó, sẽ kéo theo rất nhiều vấn đề khác. Lời tôi nói tuy rằng có phần không dễ nghe, nhưng điều này lại tuyệt đối là hiện thực. Nói ví dụ nếu như cải tạo khu thành cổ, hiện tại những người ở đó rốt cuộc phải thu xếp thế nào? Phương pháp giải quyết được nói trong bản kế hoạch thật sự có thể bảo đảm tuyệt đối không xuất hiện sai sót nhầm lẫn hay sao? Còn nữa, hiện tại vấn đề hàng đầu chính là bồi thường cho người dân phá bỏ và dời đi nơi khác. Khoảng bồi thường để người dân phá bỏ và dời đi nơi khác này rốt cuộc nên do ai tới tiến hành trả tiền? Nếu như nói thật sự vận dụng tới tài chính của thị xã, đây đúng là một khoản tiền cực lớn. Tôi nghĩ tài chính của thị xã chỉ sợ thật sự không lấy ra được nhiều tiền như vậy. Đây vẫn chỉ là một phần trong đó. Còn có vấn đề bố trí cho nhóm quản lý của khu thành cổ, vấn đề cung ứng điện nước các loại. Tôi muốn nói là trước khi chưa có chuẩn bị hoàn toàn, tôi không tiếp nhận vấn đề có tiến thành cải tạo khu thành cổ hay không. Nếu như muốn tiến hành cải tạo, xảy ra bất cứ trách nhiệm nào, tôi nghĩ đến lúc đó sợ rằng không có người nào nguyện ý tiếp nhận, cũng không phải ai cũng có thể gánh vác. Lý bí thư, Triệu thị trưởng, các đồng chí, đây cũng là thái độ của tôi, cũng ý kiến cuối cùng của tôi.


Sau khi Giang Doãn Trí vừa dứt lời, toàn bộ phòng họp rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.


Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, lần này thái độ của Giang Doãn Trí sẽ cứng rắn như vậy. Mặc dù không chỉ mặt đọc tên thể hiện ra sự không tin tưởng đối với ủy ban quản lý khu Cao Khai, nhưng điều này đã có thể cho thấy thái độ của hắn. Hơn nữa phải biết rằng cũng không phải ai cũng sẽ phủ định thái độ này của Giang Doãn Trí. Bởi vì điều Giang Doãn Trí lo lắng cũng không phải là dư thừa. Chuyện cải tạo khu thành cổ phức tạp như vậy, thật sự không phải chỉ nói một vài lời có thể quyết định được.


Điều này có ảnh hưởng rất rộng. Đó là cải tạo cả một khu thành cổ.
– Ngang nhiên phản đối sao?
Tô Mộc đứng ở bên cạnh, trong lòng cười lạnh.


Giang Doãn Trí à Giang Doãn Trí, nếu như trước khi không biết chuyện của anh, anh thật sự nói ra những lời như vậy, tôi sẽ cho rằng anh suy nghĩ cho mọi người, lo lắng tới cái mũ quan trên đỉnh đầu của mỗi thị ủy thường ủy. Nhưng rất đáng tiếc. Không chỉ tôi biết, nhân vật số một, số hai đang ngồi ở đây cũng đều biết chuyện của anh. Anh cho rằng anh vẫn có thể che giấu được mục đích của mình sao?


Anh làm phó thị trưởng thường vụ chính quyền thị xã, nếu như nói không muốn tiến hành cải tạo đối với khu thành cổ, ngược lại lặp đi lặp lại nhiều lần lựa chọn ngăn cản. Mục đích chính là ảnh hưởng tới lợi ích của anh. Chuyện như vậy, bây giờ còn cần phải nhiều lời sao? Anh thật sự nghĩ rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngu ngốc, chắc hẳn sẽ nghe anh ở đây lừa dối hay sao? Rốt cuộc ai mới thật sự là kẻ thật ngu xuẩn!


– Thật sự là gian manh không đúng chỗ!
Trong lòng Lý Hưng Hoa thầm cười lạnh nói.
– Thật là một kẻ xảo trá!
Trong lòng Triệu Thiên Hoa cũng lạnh lùng khinh bỉ.


Hai người này biết Giang Doãn Trí rốt cuộc đã làm ra những chuyện gì. Nhưng những người còn lại không biết. Nhưng không biết cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ tùy tiện mở miệng nói gì đó. Bởi vì đại phật phía sau bọn họ còn chưa gật đầu. Nếu như tùy tiện mở miệng nói cái gì, ngược lại sẽ khiến mình rơi vào trong một cục diện bị động. Nếu như thật sự nói vậy, thật ra sẽ trái lại với ước nguyện ban đầu của bọn họ.


Lý Hưng Hoa nhìn tất cả mọi người không hề có ý tiếp tục mở miệng nói. Hắn liền nhìn về phía Tô Mộc, mỉm cười nói:


– Tô chủ nhiệm, những lời Giang phó thị trưởng vừa nói, cậu cũng đã nghe được. Thế nào? Cậu tới chỉ nói vậy thôi sao? Ủy ban quản lý khu Cao Khai các cậu nếu dám lập ra ra một kế hoạch như vậy, tôi tin tưởng các cậu sẽ không đánh trận mà không nắm chắc phần thắng. Nếu như cậu có thể thuận lợi làm được công tác Giang phó thị trưởng nói tới, vậy chuyện này thật sự sẽ dễ hơn rất nhiều.


Đây tính là cái gì?
Trắng trợn cho Tô Mộc chỗ dựa sao?


Anh nói lời này là có ý gì? Anh nói chỉ cần đối phó với Giang Doãn Trí, như vậy chuyện cải tạo khu thành cổ này sẽ được thông qua sao? Ý của anh chính là nói Giang Doãn Trí mới là người thật sự quấy nhiễu kế hoạch này, là đá cản đường sao? Về phần Lý Hưng Hoa anh, thật ra sẽ đưa ra ý kiến ủng hộ sao?


Đừng thấy Lý Hưng Hoa nhìn như không nói gì thêm, nhưng chính là không nói gì như vậy, mới là trí mạng nhất. Điều này tương đương với cái gì cũng nói. Không thua gì ném xuống một quả bom hạng nặng.
Giang Doãn Trí nghe nói như thế, thái độ trên mặt liền thay đổi, trở nên tối tăm đi vài phần.


Lý Hưng Hoa anh làm vậy là dự định động thủ với tôi sao? Không ngờ trực tiếp làm chỗ dựa cho Tô Mộc như vậy. Tôi cũng đã cho anh thấy thái độ của tôi, anh còn đưa ra quyết định như vậy, thật sự không để tôi ở trong lòng sao?


Nghĩ đến Lý Hưng Hoa thể hiện ý tứ như vậy, đáy mắt Giang Doãn Trí không khỏi chớp động một tia âm độc. Chỉ là sự ngoan độc như vậy được che giấu tương đối tốt, không có người nào có thể phát hiện ra.
– Vâng, Lý bí thư!


Tâm tình Tô Mộc bây giờ thật sự rất bình tĩnh. Toàn thân dường như không chút sợ hãi vậy. Đối mặt với ánh mắt của tất cả thị ủy thường ủy môn nhìn qua, hắn vẫn trấn định như thường. Không nói tới những cái khác, chỉ riêng loại khí độ này, cũng đủ khiến cho mọi người ở đây đều âm thầm bội phục. Lúc này hắn mới chỉ là một cấp xử, đã có thể phát ra phong độ đại tướng như vậy. Nếu như thật sự tiếp tục bay lên, hắn sẽ phát ra khí thế thế nào.


Cũng chính bởi vì như vậy, cho nên những người đang ngồi đây bắt đầu có hứng thú nhìn Tô Mộc, chờ đợi hắn có thể bạo phát ra dự đoán như thế nào.


Thật ra Tô Mộc không có giống như vừa nãy, lại liệt kê từng cái, lời nên nói vừa rồi đã nói, nên làm như thế nào trong bản kế hoạch đều có. Tô Mộc biết bây giờ điều mình phải làm chính là thể hiện vai trò vững chắc không lay chuyển.


Cho nên Tô Mộc mở miệng nói ra đều là những lời mang tính châm chích.
– Giang phó thị trưởng mới vừa nói, cải tạo khu thành cổ là một khúc xương cứng. Nếu như khúc xương cứng này không ai dám gặm, được, như vậy, tôi gặm!