Ngày hôm nay thành phố Cổ Lan thật sự nóng bức, bắt đầu từ tối hôm qua cho đến mãi sáng sớm ngày thứ hai, khí trời nóng bức cũng không phát sinh bất kỳ chuyển biến tốt đẹp. Sau khi Tô Mộc đơn giản thu thập xong, liền động thân đi đên tòa nhà thị ủy. Hôm nay Tô Mộc phải báo cáo bản kế hoạch cải tạo thành khu cũ cho Lý Hưng Hoa, thuận tiện còn phải đưa một bản cho Triệu Thiên Hoa.
Cải tạo thành khu cũ đã trở thành chuyện Tô Mộc nhất định phải làm!
Nếu như trước khi chuyển đi, ngay cả chuyện như vậy cũng làm không được, Tô Mộc thật sự cảm thấy tiếc nuối.
Phòng làm việc bí thư thị ủy, tòa nhà thị ủy.
Khi Tô Mộc xuất hiện ở chỗ này, đưa bản kế hoạch cho Lý Hưng Hoa, Lý Hưng Hoa liền bắt đầu xem cẩn thận. Bản kế hoạch này hoàn toàn bất đồng với bản kế hoạch đưa cho Giang Doãn Trí, nội dung bên trong rất cặn kẽ, thật sự là đạt đến trình độ tinh vi nhất. Trong bản kế hoạch này ngay cả chỗ đất xó xỉnh nhất bên trong thành khu cũ cũng không bỏ qua. Cũng chính vì bản kế hoạch hoàn thiện như vậy, cho nên sau khi Lý Hưng Hoa xem qua, mới cảm thấy hết sức phấn chấn.
– Tô Mộc, tôi biết cậu tuyệt đối có thể làm cho tôi cảm thấy yên tâm. Rất tốt, bản kế hoạch này rất đầy đủ hoàn thiện, chỉ cần có thể thi hành…, cải tạo thành khu cũ tuyệt đối sẽ thành công.
Lý Hưng Hoa nói.
– Đúng vậy, chúng ta chuẩn bị tiến hành ba kỳ cải tạo thành khu cũ, kỳ cải tạo thứ nhất chính là nơi gần khu Cao Khai nhất, có thể nhét trước những chỗ này vào trong phạm vi quản lý của khu Cao Khai. Còn lại hai kỳ, nếu như thuận lợi, có thể cùng lúc khởi công. Dù sao phải biết rằng hiện tại xí nghiệp chờ đến khu Cao Khai đầu tư còn có vài nhà, nếu chúng ta không làm thí điểm chặt, bọn họ không chừng sẽ đến đầu tư ở thành phố khác, như vậy, thật sự là được không bù nổi mất.
Tô Mộc nói.
– Rất đúng!
Lý Hưng Hoa gật đầu nói.
Tất cả đầu tư chỉ có chứng thực đến thành phố Cổ Lan, mới có thể coi như chính tích trên đầu Lý Hưng Hoa, nếu như đầu tư cứ như vậy quăng đến người khác, sẽ khiến Lý Hưng Hoa cảm thấy hỏng mất. Chưa nói đến hiện tại quan hệ giữa Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa đang trong thời kỳ thân mật, ở ngoài mặt hai người tối thiểu là tương đối bình thản, điều này cũng làm nền tảng cho thời đại huy hoàng của song hoa.
– Bản kế hoạch này cậu đưa cho Triệu thị trưởng chưa?
Lý Hưng Hoa hỏi.
– Tôi đưa xong cho ngài, sẽ mang tới chỗ chính quyền.
Tô Mộc nói.
Khi nói ra lời này, thần thái của Tô Mộc rất bình yên, không hề để ý. Mặc dù nói công việc của quản ủy hội có một phần của chính quyền thành phố trực tiếp quản hạt, nhưng phải biết rằng quan hệ giữa Triệu Thiên Hoa và Tô Mộc chính là chuyển biến xấu. Tô Mộc không tới chỗ của hắn, chuyện như vậy không ai có thể chọc vào.
Hơn nữa Lý Hưng Hoa nghe thấy câu trả lời như thế, trong lòng cũng tương đối hài lòng.
– Vẫn phải báo cáo với chỗ Triệu thị trưởng, sau đó dựa theo lệ cũ tiến hành thường ủy hội thị ủy, cậu cứ chờ ngoài cửa, nếu như cần phải nói, tôi sẽ kêu cậu tiến vào. Bản kế hoạch cải tạo thành khu cũ này đã rất hoàn thiện, không cần thiết trì hoãn nữa. Chỉ cần Triệu thị trưởng cũng gật đầu, chúng ta sẽ trực tiếp nghiên cứu. Sớm định ra một chút, cũng có thể sớm làm ra cống hiến cho phát triển của khu Cao Khai.
Lý Hưng Hoa nói.
– Như vậy là tốt nhất!
Tô Mộc gật đầu nói.
Khi Tô Mộc vừa định đứng dậy rời đi, hắn bỗng chốc do dự, định nói ra chuyện của Giang Doãn Trí. Dù sao bất kể như thế nào, Diệp An Bang cũng là hậu đài phía sau của Lý Hưng Hoa, nếu sau này Lý Hưng Hoa biết mình không báo cáo chuyện này với hắn, quan hệ rất tốt giữa hai người sẽ mọc ra một cây gai, đó tuyệt đối không phải là màn Tô Mộc muốn nhìn thấy.
– Làm sao? Còn có việc sao?
Lý Hưng Hoa cười hỏi.
– Lý thúc, tôi gọi ngài là Lý thúc, là hi vọng kế tiếp khi tôi báo cáo với ngài, ngài có thể tạm thời đứng trên lập trường của tôi suy nghĩ. Về phần sau khi tôi báo cáo xong, dù ngài nghĩ thế nào, chuẩn bị xử lý thế nào, tôi cũng không tham dự.
Tô Mộc nghiêm túc nói.
Vẻ mặt nghiêm túc như vậy, Lý Hưng Hoa thật sự chưa bao giờ nhìn thấy trên người Tô Mộc, nhất thời ánh mắt của hắn cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc:
– Cậu nói đi, rốt cuộc là chuyện gì mà nghiêm trọng như thế?
– Lý thúc, ngài không biết ngày hôm qua tôi cũng báo cáo bản kế hoạch như vậy cho Phó thị trưởng Giang, nhưng Phó thị trưởng Giang minh xác tỏ thái độ, phản đối tiến hành cải tạo thành khu cũ khu Cao Khai chúng ta.
Tô Mộc chậm rãi nói.
Mở đề như vậy không khiến Lý Hưng Hoa cảm thấy bất ngờ, Giang Doãn Trí từ trước đến giờ đều chủ trương không động vào thành khu cũ. Nhưng điều này cũng không thể trở thành nguyên nhân Tô Mộc nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì hay sao?
– Lý thúc, ngài biết không? Ngày hôm qua tôi cũng đã đến nhà Vương Trường Khôi…
Tô Mộc vừa nói tới đây, chân mày Lý Hưng Hoa khẽ mặt nhăn lại, có chút không vui nhìn Tô Mộc:
– Tô Mộc, sự kiện người của bất động sản Mùa Xuân đè chết người không phải đã qua rồi sao? Làm sao cậu còn níu lấy không tha?
– Lý thúc, ngài cũng biết, tôi không phải là người không có chuyện sẽ tìm chuyện, chuyện này không phải đơn giản như ngài nghĩ. Triệu Nhị Phát không phải là sợ tội tự sát! Hắn là bị người ta giết chết!
Tô Mộc bật thốt lên những lời này, khiến cho vẻ mặt Lý Hưng Hoa đại biến.
– Cậu nói gì?
Lý Hưng Hoa vội hỏi.
– Lý thúc, chuyện tiếp theo tôi nói với ngài, tuyệt đối là sự thật, tôi bảo đảm với ngài. Ta cũng hi vọng sau khi ngài nghe xong, có thể chuẩn bị tâm tư, chuyện là như vậy…
Theo báo cáo của Tô Mộc, sắc mặt Lý Hưng Hoa âm tình bất định.
Lê Cường hiện tại thật sự rất hâm mộ Tô Mộc, phải biết rằng không phải ai cũng có cơ hội báo cáo công việc như vậy. Mà trong số những người đó, người đi vào thời gian dài như vậy giống như Tô Mộc lại càng hiếm thấy. Nếu như không phải nhìn thời gian sắp đến buổi học thường ủy hội thị ủy…, Lê Cường thật sự không muốn vào quấy rầy.
Cho dù như vậy, khi Lê Cường đang chuẩn bị gõ cửa đi vào, đột nhiên phát hiện Triệu Thiên Hoa đã xuất hiện ở phía trước, hắn vội vàng tiến lên trước:
– Chào Triệu thị trưởng!
– Ừ, là Lý bí thư tìm tôi tới đây, không cần thông báo.
Triệu Thiên Hoa nói xong liền trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng làm việc. Lúc này Lê Cường thật sự có chút phát mộng, không biết chuyện này là thế nào. Đây là chuyện gì? Tại sao Triệu Thiên Hoa lại tới đây?
Tô Mộc hiện tại vẫn ở bên trong, nhưng bây giờ muốn phụng bồi song hoa, vậy rốt cuộc phải làm như thế nào?
Lê Cường thật sự có chút phát mộng!
Thư ký của Triệu Thiên Hoa là Dương Định cũng phát mộng!
Người chân chính không phát mộng, chính là Tô Mộc. Tô Mộc ở trong phòng làm việc, đối mặt với hai vị đầu sỏ của thành phố Cổ Lan Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa, vẻ mặt thản nhiên trấn định, đem báo cáo vừa rồi báo cho Lý Hưng Hoa, trình bày lại cho Triệu Thiên Hoa, ngay sau đó lấy ra những chứng cớ. Có những chứng cớ này, cho dù Triệu Thiên Hoa muốn chọn đâm cũng tìm không ra.
Hơn nữa gặp phải chuyện như vậy, Triệu Thiên Hoa quả quyết sẽ không chọn đâm!
Làm một người thị trưởng biết lo cho dân chúng, Triệu Thiên Hoa căm thù đến tận xương tuỷ chính là những tham lại tham ô, vậy mà bây giờ bên cạnh mình, trong chính quyền thành phố, lại có người như vậy, điều này kêu Triệu Thiên Hoa làm sao có thể chịu được?
– Vô liêm sỉ! Đồ cặn bã! Bại hoại!
Triệu Thiên Hoa tức giận gầm thét:
– Tô Mộc, những chứng cớ này vô cùng xác thực sao?
– Vô cùng xác thực!
Tô Mộc gật đầu nói:
– Thị trưởng, chuyện này ngày hôm qua tôi cũng mới biết, cũng đã báo cáo với Diêm cục trưởng. Bởi vì lúc ấy Diêm cục trưởng đang ở cùng với tôi, vì vậy tôi phải báo cáo. Trải qua cả đêm truy xét, không sai biệt lắm đã có thể xác định dây chuyền lợi ích này là tồn tại thật sự, cho nên tôi mới có thể đến đây báo cáo với bí thư và thị trường.
– Diêm cục trưởng?
Triệu Thiên Hoa khẽ nhíu mày.
– Là cục trưởng Diêm Khuynh Chi!
Lý Hưng Hoa giải thích.
Cục trưởng Diêm Khuynh Chi? Triệu Thiên Hoa không phải không biết chuyện của thường ủy tỉnh ủy, nghe được giải thích của Lý Hưng Hoa, rất nhanh cũng biết Diêm Khuynh Chi là ai. Cũng chính vì biết, trong nháy mắt ánh mắt Triệu Thiên Hoa nhìn về phía Tô Mộc, liền có thêm một loại thầm than. Hậu đài bối cảnh phía sau Tô Mộc thật sự là vô cùng cường ngạnh, nếu Tôn gia thật sự muốn đối phó Tô Mộc, sợ rằng phải dùng đại thủ bút.
Người như Tô Mộc, hai huynh đệ Tôn Nguyên Bồi Tôn Nguyên Thắng thật sự có thể chơi đùa sao?
So với Tô Mộc, hai huynh đệ Tôn thị vừa có thể làm được gì?
Nghĩ tới những thứ này, tự Triệu Thiên Hoa cũng không biết, cân tiểu ly trong lòng đã vô tình nghiêng về phía Tô Mộc.
– Diêm cục trưởng nói thế nào?
Triệu Thiên Hoa hỏi.
Diêm Khuynh Chi biết, cũng ý nghĩa Trịnh Vấn Tri cũng biết. Phát sinh chuyện như vậy, cũng chỉ có tỉnh ủy ra mặt mới có thể quản lý. Giống như hắn và Lý Hưng Hoa cũng chưa hẳn có tư cách đè xuống. Phải biết rằng Giang Doãn Trí giống như trong tài liệu đã nói, trong tay nắm giữ thế lực ngầm dưới đất tuyệt đối là cường đại. Hoặc là không động, nếu động sẽ phải một lưới bắt hết.
Thành khu cũ, lại là một điểm cất giấu, thật sự làm cho người ta khó tin!
– Diêm cục trưởng tối hôm qua đã nói chuyện này cho Trịnh bí thư, sau khi Trịnh bí thư biết đã kêu tôi không được đánh rắn động cỏ, tiếp tục âm thầm giám thị. Trong tỉnh sẽ có sắp xếp, đến lúc đó sẽ có tổ điều tra xuống đây.
Tô Mộc quét nhìn hai người, sau đó trên mặt lộ ra vẻ xin lỗi.
– Lý bí thư, Triệu thị trưởng, chuyện này là tôi làm không đúng, là tôi làm hỏng việc của thành phố chúng ta, tôi xin nhận sai lầm, hơn nữa nguyện ý tiếp nhận xử phạt của tổ chức vô điều kiện.