Mười hai giờ trưa, cà phê Tả Nhĩ, chỗ ngồi gần cửa sổ.
Xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy người đi đường qua lại bên ngoài, nhưng người bên ngoài muốn nhìn thấy tình cảnh bên trong là không thể nào. Hiện tại Vọng Nguyệt chân nhân, không giống với nhìn thấy lúc trước, ăn mặc không có gì khác so với người bình thường, đang tươi cười ngồi ở đó. Ngồi đối diện hắn đương nhiên là Tô Mộc, chẳng qua lúc này vẻ mặt Tô Mộc không có bao nhiêu ý tứ buông lỏng.
– Lời nói vừa rồi của ngài là thật sao?
Tô Mộc cau mày nói.
– Đương nhiên là thật!
Vọng Nguyệt chân nhân nói:
– Phải biết rằng lời tôi vừa nói chỉ là một phần trong đó, nếu thật sự điều tra, chuyện bên trong sẽ còn lớn hơn. Cậu cho rằng thành khu cũ vốn dơ dáy bẩn thỉu như vậy sao? Ở trong đó tồn tại lợi ích dây chuyền đủ để hù dọa rất nhiều người, tại sao nhiều năm như vậy thành khu cũ muốn cải tạo cũng không có cách thành công, thật sự là chính quyền thành phố không có biện pháp làm được sao? Không phải không có biện pháp làm được, mà là không thể làm được. Bởi vì trong này liên lụy đến lợi ích dây chuyền thật sự rất khổng lồ, lớn đến mức bọn họ không có cách nào động đến nơi đó.
Vẻ mặt Tô Mộc càng ngày càng nghiêm túc.
Nhưng nếu như không nhờ Vọng Nguyệt chân nhân, Tô Mộc thật sự không ngờ, ở thành khu cũ vẫn tồn tại lợi ích dây chuyền như vậy. Những lợi ích dây chuyền này cũng không vì nơi này là thành khu cũ, mà có bất kỳ biến hóa nào.
Nếu như không phải có lợi ích dây chuyền, xí nghiệp giống như bất động sản Mùa Xuân, tại sao lại thu đất ở gần khu Cao Khai, nếu ngươi thật sự muốn kiếm tiền, ngươi trực tiếp thâu tóm những ngôi nhà trung tâm thành khu cũ không phải là được rồi?
Bất động sản Mùa Xuân dám sao? Đáp án dĩ nhiên rất rõ ràng, tuyệt đối không dám.
– Vọng Nguyệt, tôi nghĩ ngài hẹn tôi ra ngoài, không phải chỉ để nói cho tôi nghe những khó khăn này, muốn hù dọa tôi sao? Thế nào? Ngài trực tiếp lấy ra chút hoa quả khô đi. Nói cho tôi nghe xem, lợi ích dây chuyền trong thành khu cũ rút cuộc là ai với ai. Chỉ có như vậy, mới có thể giúp tôi. Tôi nghĩ với quan hệ của chúng ta, ngài không thể không giúp đỡ chứ.
Tô Mộc mỉm cười nói.
– Tôi biết ngài sẽ nói như vậy!
Vọng Nguyệt chân nhân cười khổ một cái, nhưng nhưng ngay sau đó vẻ mặt lộ ra một loại thoải mái:
– Tô chủ nhiệm, không nói gạt ngài, dây chuyền lợi ích đó theo lý tôi tuyệt đối không thể nói ra được, bởi vì chỉ cần tôi nói ra, kết quả sẽ thê thảm.Nhưng tôi sắp sửa rời khỏi thành phố Cổ Lan rồi, sau này có thể sẽ không trở lại lại nữa. Ngài cũng đừng hỏi tôi muốn đi đâu, ngài chỉ cần biết rằng, tôi thật sự xem ngài là một vị quan tốt.
Nếu như không phải vì nguyên nhân này, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không hẹn ngài ra đây. Ngài muốn cái gì sẽ được cái đó, không có một chút quan hệ với tôi. Trong USB này có tất cả tài liệu, ngài cứ cầm về nghiên cứu. Chỉ cần ngài có đủ quyết đoán, tôi nghĩ ngài tuyệt đối có thể tìm được phương pháp giải quyết vấn đề. Trước khi rời đi, tôi muốn đề xuất một số đề nghị, không biết Tô chủ nhiệm có muốn nghe không?
– Rửa tai lắng nghe!
Tô Mộc gật đầu nói.
– Nếu như ngài thật sự muốn động đến thành khu cũ, tôi đề nghị ngài đừng hành động hời hợt, đã hành động thì phải lớn, những dây chuyền lợi ích kia tôi đánh dấu vô cùng rõ ràng, ngài chỉ cần vừa bắt đầu là có thể hoàn toàn bắt lại tất cả dây chuyền lợi ích đó. Điều này cũng là một chút cống hiến cuối cùng của tôi làm cho thành khu cũ thành phố Cổ Lan, qua hôm nay, tôi nghĩ tôi cũng không còn cơ hội như vậy nữa.
Vọng Nguyệt chân nhân nói.
Tô Mộc mỉm cười nói:
– Vọng Nguyệt, tôi biết nên làm như thế nào, yên tâm đi, tôi sẽ không phụ kỳ vọng của ngài. Tôi tuyệt đối sẽ chú trọng cải tạo thành khu cũ.
– Vậy thì tốt!
Vọng Nguyệt chân nhân gật đầu.
Sau khi hai người ở chỗ này lại tùy ý nói mấy câu, Vọng Nguyệt chân nhân liền đứng dậy cáo từ. Sau khi hắn rời đi, Tô Mộc cũng không lập tức rời đi, mà kêu Trương Quan Trung Trung đưa tới một cái máy tính, cứ như vậy ở trong phòng bắt đầu xem tài liệu.
Càng lật xem, sắc mặt của hắn từ từ trở nên trầm trọng. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, dây chuyền lợi ích bên trong thành khu cũ lại lộn xộn, lại dày đặc như vậy. Nhìn dây chuyền lợi ích này, chỉ riêng chỗ thành khu cũ đã sinh ra món lãi kếch sù kinh người và đáng sợ. Mấu chốt là số tiền này đều là tiền đen, đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Trong đó Tô Mộc thống hận nhất chính là đánh bài!
Dĩ nhiên so với những món lãi kếch sù này, trong tài liệu của Vọng Nguyệt chân nhân càng ghi chép cặn kẽ kẻ chủ mưu sau lưng những dây chuyền lợi ích này là ai, người tham dự là ai, bối cảnh của bọn hắn như thế nào nào.
Đây mới là tư liệu quan trọng nhất!
Trong những người này, Tô Mộc phát hiện không thiếu quan nhị đại, trong đó thậm chí còn có bóng dáng của những người đang làm quan. Tất cả bọn họ đều là người thu lợi từ dây chuyền lợi ích của thành khu cũ, hộ tống cho những dây chuyền lợi ích này. Nếu như cắt đứt những dây chuyền lợi ích này, tuyệt đối sẽ tạo thành một cuộc phong bạo quan trường. Mà chính là phong bạo này, chỉ sợ sẽ làm cho thành phố Cổ Lan một lần nữa rơi vào trên đầu sóng ngọn gió.
Rốt cuộc nên làm như thế nào đây?
Trên trán Tô Mộc hiện ra vẻ ưu sầu, chỉ có điều vẻ mặt đó cũng không dừng lại bao lâu, trước mắt hắn liền bất giác sáng ngời. Phải biết rằng cải tạo thành khu cũ là chuyện chắc chắn phải làm, về phần những quan viên vô liêm sỉ liên lụy đến, trong quá trình cải tạo, sẽ từ từ bắt lại.
– Dây chuyền lợi ích, thật sự là làm cho người ta chán ghét, sớm muộn cũng phải bắt lại!
Sau khi nghĩ thấu triệt cái này, Tô Mộc liền đứng dậy rời khỏi phòng, thấy thời gian hiện tại còn sớm, Tô Mộc liền kêu Trương Quan Trung Trung rời đi trước, còn mình tản bộ dọc theo đường phố thành phố Cổ Lan. Làm một tòa thành thị có nền văn hóa lâu đời, Tô Mộc hiện tại chính muốn cảm thụ nền văn hóa này. Nói ra từ nhỏ Tô Mộc đã đi theo Thương Nhân Đình, vì vậy rất yêu thích nền văn hóa này.
Giống như khi nào muốn tùy ý du tẩu, trong lúc lơ đãng, luôn có thể nhìn thấy một số thứ rất thú vị.
Khi Tô Mộc đang tùy ý đi dạo, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, là một tin nhắn, là Triệu Vô Cực gửi tới, nội dung tin nhắn rất đơn giản: sau lưng có người theo dõi, có muốn bắt lại hay không?
Có người theo dõi?
Tin nhắn này khiến cho vẻ mặt Tô Mộc không khỏi sửng sốt, tại sao có thể có người muốn theo dõi mình? Chẳng lẽ không biết theo dõi mình là chuyện gì sao? Chẳng qua rốt cuộc là ai đang âm thầm theo dõi mình? Tinh thần Tô Mộc nhất thời trở nên căng thẳng. Sau khi Tô Mộc gửi lại tin nhắn trả lời, liền bắt đầu đi tới một con ngõ nhỏ.
Khi Tô Mộc vừa giấu mình ở một con ngõ nhỏ, người theo dõi phía sau vừa xuất hiện, Tô Mộc đột nhiên bắt được, đang định ném qua vai, đối phương đã vội vàng kêu lên.
– Tô chủ nhiệm, là tôi!
– Hạ Đào? Tại sao lại là cậu?
Tô Mộc nhìn lên gương mặt quen thuộc trước mặt, vẻ mặt không khỏi sửng sốt.
Không sai, người xuất hiện ở đây chính là Hạ Đào. Nhưng tại sao Hạ Đào lại theo dõi mình?
– Tô chủ nhiệm, đừng hiểu lầm, tôi là có chuyện muốn báo cáo với ngài. Tôi không phải cố ý theo dõi ngài, chủ yếu là tôi cũng sợ bị người khác theo dõi, cho nên mới phải làm như vậy, may là ngài đi vào con ngõ này, nếu không tôi thật sự không biết lúc nào mới có thể có cơ hội nói chuyện với ngài.
Hạ Đào vội vàng giải thích.
– Chuyện gì?
Tô Mộc hỏi.
– Tô chủ nhiệm, là như vậy, tôi có tin tức về Triệu Nhị Phát của bất động sản Mùa Xuân bị giết.
Khi Hạ Đào nói ra lời này, liền khiến ánh mắt Tô Mộc lộ ra vẻ khϊế͙p͙ sợ.
Tô Mộc không dám nghĩ, Hạ Đào lại nói ra những lời như vậy, hắn thậm chí có tin tức Triệu Nhị Phát bị giết, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
– Cậu xác định?
Tô Mộc nghiêm túc nói.
– Tôi xác định, Tô chủ nhiệm, chuyện này tôi làm sao dám lừa ngài chứ. Thật ra thì quan hệ giữa tôi và Triệu Nhị Phát thật sự không tệ, hai người chúng tôi là bạn thân từ nhỏ, bình thường lúc không có chuyện gì đều rủ nhau đi uống rượu, một ngày trước khi hắn lái xe đè chết Vương Trường Khôi, chúng tôi còn ở chung với nhau..
Hạ Đào vội vàng nói.
Triệu Nhị Phát và Hạ Đào là bạn thân từ nhỏ?
Tô Mộc chưa từng nghĩ giữa hai người lại có mối quan hệ như vậy. Xem ra câu chuyện Triệu Nhị Phát đè chết người, sợ rằng sẽ vì tin tức của Hạ Đào mà thay đổi.
– Bây giờ cậu đi theo tôi!
Tô Mộc trầm giọng nói.
– Vâng!
Sau khi Hạ Đào đi theo Tô Mộc ngồi vào trong xe của Triệu Vô Cực, ba người rất nhanh biến mất trong dòng xe phía trước. Tô Mộc không mang Hạ Đào đến phòng làm việc, mà mang theo hắn tới một con đường bên ngoài ngoại ô thành phố.
– Bây giờ nói đi.
Tô Mộc nói.
Hạ Đào lấy ra một cái điện thoại di động, trực tiếp đưa cho Tô Mộc:
– Tô chủ nhiệm, thật ra trước khi Triệu Nhị Phát bị giết, hắn có gửi cho tôi một đoạn băng ghi âm và một video, ngài xem qua sẽ biết là chuyện gì xảy ra.
Tô Mộc nhận lấy chiếc điện thoại di động, sau đó rất tùy ý mở ra, sau khi mở đoạn ghi âm mở lên, bên tai quanh quẩn một giọng nói, thật sự khiến cho Tô Mộc tức giận.
Đúng là quá vô pháp vô thiên!