Quan Bảng

Chương 805: Có một loại ái tình tên là cố chấp

Kỳ thật ở trong lòng Tô Mộc luôn rất muốn kiến thức vợ của Triệu Thiên Hoa lại là ai? Rốt cục là người phụ nữ như thế nào lại làm cho Triệu Thiên Hoa hi sinh lớn như vậy, còn có thể làm cho Viên Thiết vì nàng mà không tiếc dùng sinh mạng đánh bạc. Người phụ nữ như thế tuyệt đối là bất phàm, nếu không cũng không thể có được tình yêu cùng thân tình như vậy. Lúc trước sở dĩ Tô Mộc đáp ứng Viên Thiết cũng chính vì nguyên nhân này.


Hắn có được quan bảng, có thể tạo phúc muôn dân, Tô Mộc sẽ không cự tuyệt trữ tình. Chỉ cần là người bệnh, nếu như hắn có thể hỗ trợ trị liệu, chỉ cần có thể xác định đối phương giữ bí mật, Tô Mộc sẽ ra tay. Đương nhiên, nếu họ ngang ngạnh, Tô Mộc cũng không cổ hủ tới mức đi cứu những người như thế. Tô Mộc là quan chức, mà không phải bác sĩ.


Vừa rồi là do Viên Thiết gọi tới, nói là đã an bài thỏa đáng, đêm nay sẽ tới đón Tô Mộc đi tới một tiểu khu thuộc vùng ngoại ô chữa bệnh cho Viên Lỵ. Sau khi Triệu Thiên Hoa chuyển vào trong đại viện gia chúc ủy ban thành phố, Viên Lỵ cũng đã tới đây. Chẳng qua Triệu Thiên Hoa cũng mua một bất động sản ở ngoại ô thành phố để thu xếp chữa bệnh cho Viên Lỵ.


Không thể trách Triệu Thiên Hoa bí mật như vậy, nếu để Tôn Văn Nhạc phát hiện giữa Triệu Thiên Hoa cùng Tô Mộc chẳng những không đối lập, ngược lại còn có quan hệ, chẳng những Triệu Thiên Hoa bị ném bỏ thậm chí là bị kéo xuống đài, còn có thể làm liên lụy tới Tô Mộc. Nếu thật sự là vậy Triệu Thiên Hoa cũng không muốn nhìn thấy. Chẳng qua chỉ cần cẩn thận một chút là có thể tránh né phiền phức, Triệu Thiên Hoa đương nhiên sẽ không để ý.


Ban đêm.
Tô Mộc ngồi trong xe của Viên Thiết chạy thẳng ra ngoại ô. Triệu Vô Cực không ngồi chung xe mà chỉ đi theo xa xa. Tâm tình của Viên Thiết thật kích động, không cách nào khống chế được cảm xúc.
Tô chủ nhiệm, thật sự nắm chắc không?
Viên Thiết hỏi.


Câu hỏi này Tô Mộc đã nghe qua không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng không có ý tứ phiền chán. Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ như vậy. Tô Mộc cũng không biết làm sao giải thích hiện tượng siêu việt khoa học, chỉ đành nói không thành vấn đề. Nhưng Viên Thiết cũng không kém, dặn hắn chuẩn bị một ít ngọc thạch, hắn chuẩn bị được một túi, khoảng mấy chục viên, hơn nữa phẩm chất thượng đẳng. Chỉ nói tới giá trị của ngọc thạch, vượt xa người thường có thể tưởng tượng.


Vì muốn chữa bệnh cho Viên Lỵ, xem chừng Viên Thiết lấy ra toàn bộ tài sản của mình. Nhưng số tiền này đối với Viên Thiết mà nói đúng là con số không nhỏ. Mà hắn làm sao có được số tiền này Tô Mộc cũng không quan tâm.
Tiểu viện vùng ngoại ô.


Đây là một địa phương nhìn qua giống như một thôn trang, vị trí này cách khu thành cũ Cổ Lan thị khá gần, cũng chỉ có địa phương như vậy mới có loại nhà như thế này.
Triệu chủ tịch!
Tô Mộc đi tới chào hỏi.


Bây giờ không phải giờ làm việc, không cần nghiêm túc như vậy, Tô Mộc, nếu cậu nguyện ý trực tiếp gọi tôi Triệu ca là được.
Triệu Thiên Hoa nói.
Nhắc tới tuổi của Tô Mộc cùng Viên Thiết xấp xỉ nhau, từ góc độ này mà nói xưng hô Triệu Thiên Hoa làm Triệu ca cũng không sai. Tô Mộc gật gật đầu:


Triệu ca, chúng ta làm chính sự trước đi.
Được!


Triệu Thiên Hoa thoáng xoay người đi phía trước dẫn đường, ba người đi vào trong phòng. Giờ khắc này trong phòng có một cô gái đang ngồi, mặc dù đang trong mùa hè nóng bức nhưng trong phòng không mở điều hòa, cũng không mở quạt điện. Chẳng những như thế cô gái còn đắp mền, nàng mặc quần áo thật kín đáo, nhìn vào làm người ta cảm thấy thật oi bức.


Sắc mặt cô gái thật tái nhợt, nhìn như bệnh trạng, làm cho ai nhìn thấy cũng đau lòng vô cùng. Thân thể của nàng thật gầy, giống như có trận gió thổi qua sẽ thổi bay cả người nàng.


Nhưng nhìn nàng, Tô Mộc có thể cảm nhận được một cỗ chấp nhất kiên cường, cũng bởi vì tín niệm này khiến nàng có thể sống tới bây giờ. Nếu không có tín niệm, có lẽ nàng đã sớm chết mất từ lâu.
Nàng chính là Viên Lỵ.
Vị này chính là Tô Mộc huynh đệ đi?


Viên Lỵ nhìn Tô Mộc đi vào, lộ nụ cười nói.
Chào chị dâu, tôi là Tô Mộc.
Tô Mộc bước nhanh tới trước.
Tô Mộc huynh đệ, làm phiền anh.
Viên Thiết thở hào hển nói.
Tô Mộc, thế nào? Có thể trị sao? Hay là chúng tôi có thể làm gì giúp cậu?
Thần sắc Triệu Thiên Hoa lo lắng hỏi.


Không cần, Triệu ca, tôi chỉ cần căn phòng yên tĩnh, hai người ra ngoài chờ là được.
Tô Mộc nói.
Được, đã chuẩn bị phòng cho cậu, toàn bộ dụng cụ chữa bệnh đều đầy đủ.
Triệu Thiên Hoa nói.
Được.


Tô Mộc cũng không giải thích, quan bảng vốn là ngoại tộc, nếu nói trong phòng còn có dụng cụ chữa bệnh cũng giúp hắn che giấu bí mật.
Hơn nữa hắn cần vận dụng nhiều ngọc thạch như vậy, rốt cục là vì cái gì?


Hiện tại Tô Mộc làm cho người ta có cảm giác thần bí, thần bí tới mức Triệu Thiên Hoa cùng Viên Thiết đều mơ hồ.
Không có tôi lên tiếng, đừng cho ai đi vào!


Tô Mộc dặn dò xong liền đóng của lại, trong nháy mắt Triệu Thiên Hoa có cảm giác cánh cửa kia ngăn cách sinh tử giữa hai vợ chồng mình. Thậm chí hắn muốn xông thẳng vào ngăn cản, ít nhất hắn có thể tiếp tục ở chung cùng Viên Lỵ, vạn nhất, lỡ như xuất hiện vạn nhất, xem như âm dương lưỡng cách, sẽ thương tiếc cả đời.


Anh rể, trong nhà quá ngột ngạt, tôi ra ngoài một chút.
Viên Thiết nói xong đi ra ngoài.
Sau khi Viên Thiết đi ra, Triệu Vô Cực đi tới, đưa cho hắn điếu thuốc, châm lửa, nói:
Là không có lòng tin với chính anh hay là không có lòng tin đối với tôi?


Tôi có tin tưởng, nhưng tôi sợ hãi. Giáo quan, anh nói nếu Tô chủ nhiệm không làm được…


Không có nếu, anh hẳn nên tin tưởng Tô Mộc. Lúc trước anh chịu theo chúng tôi trở về đã nói anh tin tưởng mình, cũng tin ánh mắt cùng trực giác của mình. Mà tôi cũng sẽ không làm cho anh thất vọng, nếu lúc trước anh lựa chọn tin tôi, nên biết tôi sẽ không nói dối. Tô Mộc thật sự có thể giải quyết việc này, dù tôi cũng không rõ hắn sẽ dùng biện pháp gì giải quyết. Nhưng tôi tin tưởng hắn!


Triệu Vô Cực nói.
Dạ, giáo quan!
Viên Thiết chần chờ hỏi:
Giáo quan, sao anh lại đi theo Tô chủ nhiệm vậy? Chẳng lẽ…
Không nên hỏi thì đừng hỏi! Chẳng lẽ anh không còn ở trong quân đội thì đã quên quy củ rồi sao?
Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng.
Không dám!
Viên Thiết vội vàng nói.


Bên trong phòng.
Viên Lỵ nằm trên giường, nhìn Tô Mộc, trên mặt hiện vẻ ưu sầu:
Tô Mộc, bệnh của tôi anh thật sự có thể chữa khỏi sao?
Tôi có nắm chắc.
Tô Mộc cười nói.
Nếu có nắm chắc, xin anh hãy chữa khỏi cho tôi.
Viên Lỵ nói.
Tôi sẽ.
Tô Mộc gật đầu đáp.


Tôi không muốn chết, nhiều năm qua tôi thua thiệt gia đình này, thua thiệt tiểu Thiết rất nhiều. Nếu tôi chết, tôi không cam lòng. Tôi biết Thiên Hoa vì tôi làm thật nhiều chuyện, có rất nhiều chuyện anh ấy không muốn làm. Nhưng vì tôi anh ấy đều nhẫn nhịn, tôi muốn sống, vì họ mà sống.
Viên Lỵ trầm thấp nói.


Tô Mộc yên lặng lắng nghe nàng nói chuyện, quan bảng không ngừng rút năng lượng trong ngọc thạch, bắt đầu chậm rãi vận chuyển.
Đây chính là chấp tử tay cùng tử giai lão đi! ( Nắm tay nhau chung sống tới già).


Có được tình yêu như thế, có được người yêu như vậy, cho dù Triệu Thiên Hoa có xấu lại xấu tới nơi nào? Huống chi, hắn căn bản cũng không phải người xấu.
Tôi nhất định trị lành cho cô!