Ở trường hợp thế này, người dám nói ra lời như vậy ngoại trừ Tô Mộc không còn ai. Mới vừa tới đây, Tô Mộc liền nghe được tiếng quát tháo ngang ngược kiêu ngạo của Tề Sơn Dương, nhất thời giận dữ, tâm tình nóng nảy lập tức bộc phát.
Muốn làm thì ở lại, không làm thì cút đi!
Đừng tưởng rằng Tô Mộc không có quyền lực như thế, trên thực tế hắn hoàn toàn có khả năng này. Hội quản ủy có được quyền lực quản giáo những công ty kiến trúc trong khu cao tân. Nếu cần thiết có thể hủy bỏ hợp đồng, mạnh mẽ sa thải. Lúc trước làm như vậy chẳng qua là vì muốn trợ giúp xí nghiệp đầu tư làm tốt công tác giải quyết hậu quả, ai ngờ lại dùng ở nơi đây.
Cùng đi theo sau lưng Tô Mộc không phải người khác mà là ban lãnh đạo hội quản ủy. Kỳ thật khi nơi này phát sinh mâu thuẫn, nhóm người Đỗ Liêm cũng đã tới. Chẳng qua nhìn thấy Lý Nhạc Thiên bọn họ đang biểu diễn, còn nhận được tín hiệu của Trịnh Mục cho nên họ không đi ra. Ban đầu vốn cho rằng sự tình sẽ không làm lớn, ai ngờ người của Đệ Nhất Kiến Thành lại chuẩn bị lao vào đánh nhau.
Đây đúng là hành động vô pháp vô thiên!
Phải biết rằng vận dụng loại phương thức này chẳng những không thể giải quyết vấn đề, ngược lại càng làm vấn đề trở nên nghiêm trọng.
Tô Mộc, Tô Mộc đã trở lại!
Tề Sơn Dương nhìn thấy Tô Mộc, nhịp tim chợt gia tốc, cho dù bị đánh thành như vậy nhưng khi hắn nhìn thấy Tô Mộc vẫn cảm giác có chút hốt hoảng. Nói thật ra, thanh danh của Tô Mộc thật nổi bật trong Cổ Lan thi, nổi bật tới mức dù là Tề Sơn Dương nhìn thấy hắn cũng không biết phải làm sao. Tô Mộc là người sáng tạo ra khu cao tân hôm nay, đặt ở tay ai cũng không làm được việc này, nhưng Tô Mộc lại có thể thực hiện.
Chiến tích như vậy chính là quang vinh của Tô Mộc!
Quang vinh như thế cũng là tư bản cho Tô Mộc ngạo thị quần hùng!
Tư bản như thế có thể giúp cho Tô Mộc có thể nói ra lời như thế!
Đổi lại là người khác, dù là phó chủ nhiệm hội quản ủy cũng không dám khí phách như hắn.
Tô chủ nhiệm!
Lý Nhạc Thiên bọn họ cùng hô lên, trên mặt mũi họ sẽ không gây khó xử cho Tô Mộc, nếu lúc này còn đùa giỡn ngược lại sẽ làm liên lụy tới hắn.
Lý tổng, Hoàng tổng, chào các vị, chuyện đã xảy ra hôm nay thật xin lỗi. Các vị yên tâm, tôi cam đoan chuyện này tuyệt đối sẽ không tiếp tục xuất hiện.
Tô Mộc nói.
Tô chủ nhiệm, đừng nói nghiêm trọng như vậy, nơi này cũng có chút phân chuột phải không. Tôi không thể vì chút phân chuột phá hủy cả một nồi nước, không phải sao?
Lý Nhạc Thiên cười tủm tỉm nói.
Mày nói ai là phân chuột!
Dù tính tình Tề Sơn Dương thế nào cũng không chịu được lời trào phúng như thế. Huống chi hắn vốn không phải người có tính tình hiền lành, lúc này nhìn chằm chằm Lý Nhạc Thiên phẫn nộ kêu to.
Tô chủ nhiệm, anh nhìn xem tôi bị bọn hắn đánh thành hình dạng gì. Nếu chuyện này anh không cho tôi công đạo, tôi sẽ đi tố cáo bọn hắn. Tới lúc đó tôi phải làm cho bọn hắn nhà tan cửa nát!
Muốn cáo trạng, còn muốn tố cáo nhóm người Lý Nhạc Thiên nhà tan cửa nát?
Khóe môi Tô Mộc hiện tia cười lạnh:
Tề Sơn Dương, hôm nay chuyện xảy ra nơi đây tôi đã biết, nếu ông cho rằng tôi biết không đủ chi tiết, như vậy hiện tại cùng Từ Viêm quay về trong cục, cho dù ông không muốn hiểu thì cũng không được. Đây là sự tình của ông, cứ xử lý như thế. Về phần công nhân Đệ Nhất Kiến Thành, tôi mặc kệ các anh nghĩ như thế nào, các anh đều phải nhớ rõ mình là công nhân của Đệ Nhất Kiến Thành mà không phải của riêng Tề Sơn Dương.
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì tin tưởng trong lòng các anh đều hiểu được, ánh mắt mỗi người đều sáng như tuyết. Nếu các anh thật sự dám nháo sự, tôi sẽ bắt ai! Không còn muốn nháo sự đi? Nếu không thì trở về cho tôi. Đệ Nhất Kiến Thành sẽ không loạn, tuyệt đối sẽ không vì Tề Sơn Dương mà bị hủy diệt. Tôi nói như vậy các anh hiểu được rồi chứ?
Hiểu được!
Các công nhân Đệ Nhất Kiến Thành nhìn thấy Từ Viêm mang theo công an đi tới, cảm giác xúc động kích phẫn trong lòng cũng đã biến mất. Giống như lời của Tô Mộc đã nói, họ là công nhân công ty mà không phải người của Tề Sơn Dương. Đệ Nhất Kiến Thành là quốc xí, không phải tư xí. Bọn họ không cần phải vì một mình Tề Sơn Dương mà đem tiền đồ của mình vứt bỏ.
Hơn nữa cục diện trước mắt còn chưa đủ rõ ràng sao? Tề Sơn Dương không thể so sánh với Tô Mộc. Người ta có thể thu thập hắn chỉ trong chớp mắt, huống chi là bọn họ? Cho nên sau thoáng do dự, bọn họ đều lặng lẽ rời đi. Nếu còn tiếp tục nháo sự, họ tin tưởng công an lập tức bắt giữ mình mang vào nhà giam.
Vẫn là huynh đệ được a, lật tay liền đem sự tình giải quyết. Chỉ cần công nhân Đệ Nhất Kiến Thành thối lui, như vậy việc hôm nay không còn cách nào gây sức ép.
Lý Nhạc Thiên cười nói.
Phải a, không còn cách nào gây sức ép, hôm nay anh nháo sự còn chưa đủ sao?
Trịnh Mục nhìn lướt qua nói.
Tôi giằng co hồi nào? Muốn trách thì trách tên hỗn đản kia miệng thối, còn dám mắng tôi là dã chủng, nếu tôi còn không ra tay, về nhà lão tổ tông cùng cha tôi sẽ đánh chết tôi. Sao vậy? Lão Trịnh, nhìn ý tứ của anh, tôi xứng đáng bị mắng hay sao?
Lý Nhạc Thiên hung hăng nói.
Sai lầm rồi! Tôi nghĩ muốn nói, đổi lại tôi là anh, đã sớm đánh người.
Trịnh Mục lạnh nhạt nói.
Ân?
Lý Nhạc Thiên thoáng ngây người, lập tức cười ha hả, đúng là hợp khẩu vị, tiểu tử Trịnh Mục tính tình khó chịu, nhưng làm việc lại không hề dây dưa, tuyệt đối đủ sảng khoái.
Công nhân Đệ Nhất Kiến Thành lui về phía sau, Tô Mộc xoay người nhìn về phía người khởi xướng hôm nay. Nếu như không có Trình Vĩ, sự tình hôm nay không khả năng tới mức độ này. Tất cả đều do Trình Vĩ đảo quỷ, không hung hăng thu thập hắn một chút tuyệt đối không thể trút ra khẩu ác khí trong lòng. Phải biết rằng nếu Tô Mộc tới chậm một chút, thật sự sẽ phát sinh chuyện khó thể tưởng tượng.
Trình cục trưởng, tôi muốn hỏi ông dựa vào cái gì nói việc quy hoạch của Lý thị ngu nhạc có vấn đề, còn nói tập đoàn Trịnh thị xây dựng không đúng theo quy định? Ai cấp cho ông quyền lực dỡ bỏ cổ tháp Già Nam? Chẳng lẽ ông không biết nơi này là địa phương văn vật được điểm tựa bảo hộ của tỉnh hay sao? Chẳng lẽ ông không biết cổ tháp có được địa vị gì trong khu cao tân sao?
Tô Mộc quay người lạnh lùng hỏi.
Việc này…chúng tôi nhận được thông báo mới tới đây kiểm tra, chúng tôi có thủ tục nghiêm khắc, chúng tôi…
Trình Vĩ ấp úng nói.
Hắn tất nhiên là ấp úng, bởi vì hắn tới nơi đây là vì gây chuyện. Hắn ỷ vào chiêu bài cục xây dựng, muốn uy hϊế͙p͙ Lý thị ngu nhạc. Trước kia bọn hắn từng làm qua việc như vậy, mỗi lần đều thành công. Cho nên hắn cho rằng xí nghiệp Lý thị ngu nhạc cũng không dám va chạm thẳng với bọn hắn. Nên nhớ huyện quan không bằng hiện quản, cục xây dựng muốn gây phiền toái, đây là việc rất dễ dàng.
Ai có thể nghĩ tới, ông chủ Lý thị ngu nhạc lại dám làm như thế? Chẳng những không chịu thua, còn lo ngại mình không gây nháo quá lớn.
Lần này trái ngược, nếu sự tình tiếp tục gây lớn, người xui xẻo chính là Trình Vĩ. Hơn nữa lời nói của Tô Mộc lạnh thấu xương, nhất thời khiến Trình Vĩ không biết nên nói thế nào. Thật sự xui xẻo, sớm biết vậy trước khi đi qua phải làm chuẩn bị, cũng không tới nỗi không lời giải thích. Muốn trách phải trách Tề Sơn Dương, đồ khốn kia nói một câu mình lại đi theo qua đây, còn nhằm vào cổ tháp Già Nam. Nhắm vào thì còn được, lại muốn lái xe ủi muốn ủi sập, làm vậy phải giải thích thế nào?
Giải thích thế nào cũng không rõ!
Thôi đi! Trình cục trưởng, sự tình hôm nay là chuyện gì xảy ra, trong lòng ông hiểu rõ vô cùng. Tôi cũng lười cãi nhau với ông. Chỉ một câu thôi, ông lập tức lấy ra bằng chứng Lý thị ngu nhạc xây dựng không đúng quy hoạch, chỉ cần lấy ra được chúng ta dễ nói. Nếu không có, thật xin lỗi, tôi đã có quyết định. Hội quản ủy khu cao tân này không phải ai cũng có thể xen tay vào. Ai quấy nhiễu kế hoạch xây dựng của tôi, sẽ trở thành địch nhân của tôi. Trình cục trưởng, ông không nghe lầm, là địch nhân. Đối đãi địch nhân, thái độ của tôi rất đơn giản, dùng hết mọi phương thức đánh ngã xuống đất!
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Địch nhân? Tô Mộc lại dùng tới từ ngữ này!
Nơi có chính khí, không cần gì sợ hãi!