Hạc Đỉnh Hồng, châm trên đuôi ong vàng, cả hai thứ cũng không phải độc dược dữ dội nhất, độc nhất là lòng dạ đàn bà. Lời này thật có đạo lý, giống như Mộc Tòng Dung hiện tại, cho dù chưa từng có mâu thuẫn với Tô Mộc, nhưng theo ích lợi chuyển biến mà nhất định lấy Tô Mộc khai đao. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ còn không nghĩ ra biện pháp tốt, nhưng Mộc Tòng Dung thật thoải mái nói ra.
Hơn nữa càng tàn nhẫn chính là biện pháp này chính là rút củi dưới đáy nồi.
Hoặc là không làm, muốn làm phải chỉnh Tô Mộc tới chết, hơn nữa còn làm cho người không thể phát tiết. Đây cũng gọi là dương mưu, mà trong dương mưu lại dùng cách làm tàn nhẫn chính là phục tùng an bài của thượng cấp, hết thảy phải nghe theo lời chỉ huy.
Chi bằng chúng ta tìm biện pháp làm cho Tô Mộc tạm thời ở lại huyện Hình Đường, nói như vậy hắn không có mặt tại khu cao tân, bên kia thông qua chủ tịch Triệu Thiên Hoa hoạt động, không phải có thể đem vị trí chủ nhiệm hội quản ủy thu vào trong túi sao? Nếu thật sự như vậy, cho dù Tô Mộc trở về cũng chỉ uổng công. Tới lúc đó hắn quay lại cũng không cầm quyền, dưới tình huống như thế anh nói nếu lại thêm một lần điều động, trực tiếp điều Tô Mộc tới cơ quan trong tỉnh để đó không dùng, chẳng phải là một lần xong việc. Phải biết rằng điều thẳng lên cơ quan tỉnh, điều này đối với một cán bộ cấp chính xứ mà nói là thăng chức chân chính đó thôi.
Mộc Tòng Dung chậm rãi nói.
Lời của Mộc Tòng Dung không khỏi làm hai mắt Tôn Nguyên Bồi tỏa sáng.
Chính xác mà nói lời của Mộc Tòng Dung không phải không khả năng thao tác, hơn nữa nghiêm khắc mà nói vẫn rất có khả năng. Dựa theo thực lực bây giờ của Tôn gia, muốn làm được việc này chỉ trả một chút đại giới mà thôi. Nhưng chỉ cần có thể làm thành, cho dù trả giá thì thế nào? Hơn nữa Tôn Nguyên Bồi còn biết, nếu Tô Mộc muốn tiếp tục thăng lên, nhất định phải đi cơ quan mạ vàng.
Dưới tình huống như thế, tin tưởng người sau lưng Tô Mộc cũng sẽ không làm ra hành động gì quá phận để phản đối việc đó.
Ha ha, cũng là em thông minh!
Tôn Nguyên Bồi cười to nói.
Tâm tình tối tăm vừa rồi đã biến mất hoàn toàn!
Vậy anh làm sao cảm tạ người ta đây?
Mộc Tòng Dung mị nhãn như tơ.
Em nói cảm ơn thế nào thì làm vậy đi.
Tôn Nguyên Bồi kéo Mộc Tòng Dung vào lòng, bắt đầu sờ soạng, rất nhanh đã vang lên tiếng thở gấp.
So sánh với Hoàng Linh, dáng người của Mộc Tòng Dung càng thêm hấp dẫn, hấp dẫn trí mạng. Càng làm cho Tôn Nguyên Bồi hứng thú dạt dào, nhưng hắn cũng biết lúc này không phải thời gian. Nhìn thấy sắp tan sở, Mộc Tòng Dung lại đi vào văn phòng của hắn, chuyện này có rất nhiều người nhìn thấy, nếu cứ như vậy đi ra ngoài, chỉ sợ xảy ra chuyện lớn.
Đừng ở chỗ này, tan sở đi chỗ cũ chờ anh!
Tôn Nguyên Bồi vỗ lên mông Mộc Tòng Dung nói.
Được!
Mộc Tòng Dung sửa sang lại quần áo, nhìn Tôn Nguyên Bồi cười duyên hỏi:
Anh chuẩn bị làm sao giữ chân Tô Mộc ở lại đây?
Yên tâm đi, anh có chủ ý.
Tôn Nguyên Bồi tự tin cười nói.
Nếu muốn giữ chân Tô Mộc tại huyện Hình Đường, không thể dùng lý do không bày lên được mặt bàn, như vậy Tô Mộc nhất định chạy lấy người. Tôn Nguyên Bồi sẽ không làm như vậy, lý do của hắn thật chính đáng, hơn nữa Tô Mộc tuyệt đối không thể cự tuyệt. Vì lý do đó chính là lễ mỹ thực kỳ nhông của trấn Hắc Sơn. Trước kia khi Tô Mộc còn ở trấn Hắc Sơn, đã từng có hoạt động như thế. Hiện tại lại cử hành, mời Tô Mộc tới tham gia, sau đó thuận thế giữ chân hắn vài ngày, Tôn Nguyên Bồi tin tưởng sẽ không có vấn đề gì.
Nửa giờ rốt cục có thể hoàn thành chuyện gì? Đáp án chính là nửa giờ có thể làm được rất nhiều việc, mà việc này lại có ảnh hưởng. Càng khỏi nói nếu là sự kiện liên hoàn, đủ khả năng hình thành lực uy hϊế͙p͙ sẽ càng thêm kinh người. Tô Mộc cũng không biết ngay lúc Tôn Nguyên Bồi rời khỏi, trong huyện lại cử hành hội nghị thường ủy.
Hiện tại Tô Mộc đang tùy ý đi dạo trong trấn Long Tỉnh. Dù sao hắn hẹn Niếp Việt gặp mặt buổi tối, bây giờ vẫn còn sớm. Việc hắn muốn làm nhất bây giờ chính là nghĩ kỹ chuyện gì đã xảy ra. Những người kia vốn không có lợi ích sẽ không tới nơi đây, lại khăng khăng muốn mua nhà của dì cả, như vậy những nhà khác bị thu mua chỉ là làm che giấu.
Hứa Đa Đa thật sự muốn làm gì?
Chu Chính!
Nghĩ mãi vẫn không hiểu, Tô Mộc trực tiếp gọi điện cho Chu Chính. Hắn chỉ muốn hỏi thăm Chu Chính có biết ẩn tình trong việc này hay không? Nếu như không tìm hiểu rõ ràng, Tô Mộc cũng không an tâm rời đi. Nếu hắn đi rồi, Hứa Đa Đa tiếp tục gây chuyện, vậy được không bù nổi mất.
Lãnh đạo, sao lại nhớ gọi điện cho tôi đây?
Chu Chính ngạc nhiên hỏi.
Tại sao tôi không thể gọi cho anh, bây giờ tôi đang ở trấn Long Tỉnh đâu.
Tô Mộc mỉm cười nói.
Lãnh đạo đã trở lại?
Chu Chính vui mừng hỏi.
Tô Mộc biết thỉnh thoảng mình nên gọi điện thoại hỏi thăm, xem như cấp cho người của mình một ít hi vọng, làm cho họ biết đi theo mình tuyệt đối sẽ có lợi. Kỳ thật cách làm của Tô Mộc đã rất tốt. Bởi vì Đỗ Liêm được điều động, trở thành cán bộ cấp phó xứ khu cao tân, cũng đã làm nhóm người Chu Chính vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ vô cùng.
Mặc dù nói cấp bậc hành chính không giống như thực quyền chân chính, nhưng sau khi được giải quyết cấp bậc, chỉ cần mặt trên có người, sẽ nghĩ biện pháp giúp anh thăng chức đúng không. Càng khỏi nói chức vị hiện tại của Đỗ Liêm là hư chức sao? Thật hiển nhiên không phải, đảm nhiệm công tác mời đầu tư cho khu cao tân, quyền lực to lớn khó thể tưởng tượng.
Phải, có chút việc cho nên đã trở lại…
Lãnh đạo, khi nào có rảnh chúng ta tụ họp?
Chu Chính hỏi.
Không thành vấn đề, lần này tôi sẽ ở lâu vài ngày, tới lúc đó tôi liên hệ mọi người.
Tô Mộc nói xong tùy ý hàn huyên vài câu, đem đề tài kéo tới chuyện nhà của dì cả, chẳng qua làm cho hắn có chút bất đắc dĩ chính là Chu Chính cũng không biết.
Lãnh đạo, việc này tôi giúp anh hỏi thăm.
Chu Chính từng làm phó trưởng trấn Long Tỉnh, xem như quen thuộc bên này.
Vậy được, trước vậy đi!
Tô Mộc cũng không nói gì thêm.
Biết trong nhất thời cũng không nghe được tin tức cụ thể, Tô Mộc cũng không tiếp tục rối rắm vấn đề này. Nếu chuyện hắn trở về đã không còn là bí mật, như vậy cũng nên đi bái phỏng mọi người. Về phần bên Cổ Lan thị, Tô Mộc cũng không lo lắng. Có Lý Hưng Hoa trấn thủ, hơn nữa cũng đã có hiệp định diễn trò với Triệu Thiên Hoa, hơn nữa còn Đỗ Liêm bọn họ, sẽ không có khả năng sai lầm.
Hơn nữa hiện giờ Tô Mộc cũng không cần lo lắng cho khu cao tân, mọi sự đều đang phấn chấn phát triển. Mấy công trình chủ yếu đều do tập đoàn Trịnh thị thực hiện, vấn đề chất lượng không cần phải lo lắng. Nếu nói có chút băn khoăn đó là đệ nhất thành kiến, cũng không biết Tề Sơn Dương rốt cục có đáng tin hay không, có thể nắm giữ được công trình theo tiến độ hay không.
Ca, anh đang ở đâu vậy? Dì cả gọi anh về ăn cơm.
Các em ở đâu?
Tụi em đang ở trong trấn, vừa cùng hai người Ôn Ly đi chùa, nói tới ngôi chùa này thật sự không tệ đâu.
Đi chùa? Được rồi, gọi hai người Ôn Ly cùng qua nhà dì cả đi.
Như vậy…được không?
Có gì không được, đi thôi!
Dạ được, một lát gặp!
Tô Mộc cúp máy, xoay người đi trở về. Đợi khi hắn trở lại, tiệm ăn đã được thu dọn sạch sẽ. Nguyên bản chỉ là một phòng nhỏ, hơn nữa có nhiều người cùng giúp tay, cuối cùng đã hoàn toàn xử lý. Mà bây giờ bởi vì đột nhiên có được số tiền lớn, trong lòng Quan Lâm vô cùng kích động, lập tức làm đầy một bàn thức ăn chờ Tô Mộc trở về cùng nhau dự tiệc.
Ngay cả Quan Thục Ny cũng biết lúc này không thể nói bậy bạ điều gì, phải biết rằng không phải vì điều gì khác, chỉ là ba triệu kia đã làm cho nàng phải ở lại đây ôn tồn nói chuyện. Đó chính là ba triệu, không thể để cho Quan Bình An cùng Quan Thục Phân nuốt hết.
Bữa cơm thật hài hòa, cũng không vì sự xuất hiện của Ôn Ly cùng Ngụy Mạn mà mất tự nhiên.
Cơm nước xong, đã hơn ba giờ chiều, Tô Mộc đi về huyện thành. Mà Tô Lão Thực cùng Diệp Thúy Lan, ba người Tô Khả quay về Tô Trang, một ngày thật náo nhiệt cứ vậy đã chấm dứt.
Dì cả, dượng, có bất cứ chuyện gì thì gọi điện cho cháu là được.
Đợi khi Tô Mộc ngồi lên xe, di động chợt vang lên, bên kia truyền ra thanh âm Triệu Vô Cực.
Xác định không?
Tô Mộc có chút ngoài ý muốn hỏi.
Xác định, khi Hứa Đa Đa cùng Hạ Hỉ làm chuyện đó, tôi nghe được, hơn nữa tôi cũng tìm được bản đồ mà bọn hắn nói. Kỳ thật đó là một quyển ghi chép, quan hệ tới việc đào mồ trộm. Nhưng tôi có thể nhìn ra, vị trí đánh dấu chính là nhà dì cả anh.
Triệu Vô Cực nói.
Bản ghi chép đào mồ trộm? Xác định không phải đang nói đùa?
Tô Mộc thật không nghĩ tới lại liên lụy ra bí mật này, khoan đã, nói như vậy nhà của dì cả xây trên một ngôi cổ mộ sao? Mục đích thực sự của Hứa Đa Đa không phải muốn đầu tư bất động sản, mà là muốn đào mồ trộm!