Nhân sinh nơi nào không tương phùng, những lời này thật sự không sai. Dù thế nào Triệu Thiên Hoa cũng không nghĩ tới, trước đây lúc chia tay với Tô Mộc ở cảng đảo, hắn nói có duyên tất nhiên sẽ gặp lại, không ngờ là ý này. Chẳng lẽ, lúc đó hắn đã biết chuyện mình sẽ tới nơi này nhậm chức sao? Khẳng định không biết. Lúc đó, hắn làm sao có thể biết được. Nếu như thật sự biết, vậy cũng quá mức huyền diệu đi.
Nếu như Tô Mộc không biết, vậy khẳng định chỉ là do thuận miệng nói ra. Mặc dù nói trước đây Triệu Thiên Hoa có lưu số điện thoại của Tô Mộc, nhưng vẫn không có cơ hội gọi qua. Hắn vốn nghĩ chờ sau khi yên ổn mới lại nói sau. Hiện tại ai ngờ được lại gặp nhau trong tình cảnh như vậy.
Tô Mộc không ngờ là chủ nhiệm ủy ban quản lý khu Cao Khai của thị xã Cổ Lan!
Trước đây, Triệu Thiên Hoa từ khí thế trên người cùng với lời nói của Tô Mộc có thể phân tích ra được, Tô Mộc có khả năng cũng đi theo con đường làm quan. Nhưng hắn lại thật sự chưa từng nghĩ Tô Mộc sẽ là chủ nhiệm của ủy ban quản lý. Đây chính là cán bộ cấp chính xử. Nói cách khác, hiện tại Tô Mộc hoàn toàn có tư cách điều đi, trở thành một huyện trưởng cấp huyện. Mấu chốt là Tô Mộc mới bao nhiêu tuổi?
Đương nhiên, trong đầu Triệu Thiên Hoa cũng chỉ thoáng nghĩ về việc này. Nếu đụng phải Tô Mộc, vậy bớt cho hắn rất nhiều chuyện phiền toái không cần thiết. Triệu Thiên Hoa cũng biết lần này qua đây, theo như lời Tôn Nguyên Bồi nói, chính là muốn bảo hắn chèn ép Tô Mộc. Chỉ có điều hắn không nghĩ Tô Mộc này chính là Tô Mộc kia. Nhưng nếu như chỉ chèn ép, lúc đó Triệu Thiên Hoa khó tránh khỏi phải gật đầu.
Chỉ có điều hiện tại xem ra, chuyện này vẫn thật sự xuất hiện biến số.
Tôn Nguyên Bồi khẳng định không biết chuyện đã xảy ra ở cảng đảo. Nói cách khác không chừng cơ hội này đã không tới phiên Triệu Thiên Hoa.
- Tôn Mộ Bạch tuyệt đối không có lòng tốt. Hắn là muốn nhân cơ hội như vậy, để mình thể hiện sự chán ghét đối với Tô Mộc, từ đó chôn một cái gai vào trong lòng của các thường ủy thị ủy của thị xã Cổ Lan, sau đó dễ dàng đối phó với Tô Mộc. Tôn Mộ Bạch, lấy thân phận của anh nói ra những lời như vậy, thật sự mất thể diện. Chỉ có điều tôi nên sống chung thế nào đây? Vẫn sống chung hữu hảo với Tô Mộc như trước kia, hay đột nhiên đứng lên đối đầu?
Triệu Thiên Hoa đang ngồi yên lặng, đầu lại nhanh chóng suy nghĩ, không ngừng tiến hành phân tích. Nhưng cuối cùng Triệu Thiên Hoa cũng không cho ra được một kết luận rõ ràng. Hắn vẫn không biết ứng phó như thế nào.
- Tôn tỉnh trưởng. Người đó là chủ nhiệm ủy ban quan lý khu Cao Khai ở thị xã Cổ Lan chúng ta. Đồng chí Tô Mộc.
Lý Hưng Hoa cười giới thiệu.
- Tô Mộc à. Đồng chí này thật tốt. Tuổi còn trẻ đã có thể nhanh chóng trò chuyện với nhiều đầu lĩnh cơ quan trực thuộc thành phố như vậy, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Tôn Mộ Bạch cố ý lộ ra một loại khí thế cấp trên nói.
Cái gì gọi là không tệ? Như vậy đã bảo là không tệ sao? Trong lời nói này của anh rõ ràng là đang chê cười, là có ý nói Tô Mộc có bản lãnh khác, chỉ biết lôi kéo đảng nhằm mưu lợi riêng. Ý của anh chính là đang châm chọc Tô Mộc trẻ tuổi, chỉ biết làm những chuyện bàng môn tà đạo? Đừng cho rằng tôi không biết anh nghĩ như thế nào!
Trong lòng Lý Hưng Hoa thầm cười lạnh.
Triệu Thiên Hoa nghe được lời Tôn Mộ Bạch nói, sắc mặt vẫn bình thường, nhưng trong lòng cũng bắt đầu xem thường. Thật không biết Tôn gia làm sao có thể nắm giữ được quy mô như bây giờ. Nếu đều dựa vào loại người như Tôn Mộ Bạch, chính là đánh chết cũng đừng mong làm được.
Đem tiền đồ chính trị của mình gửi gắm vào trên người gia tộc như Tôn gia, thật sự là đúng đắn sao?
Các thị ủy thường ủy còn lại nghe được lời Tôn Mộ Bạch nói, cũng không nói gì thêm. Trong lời nói của Tôn Mộ Bạch đã tiết lộ ra ý tứ châm chọc rất rõ ràng. Nhưng phải biết rằng Tô Mộc không phải là người bình thường. Đó là dòng chính của Lý Hưng Hoa. Tôn Mộ Bạch anh phủi mông một cái liền rời đi. Nếu thật sự dồn Tô Mộc vào chỗ chết, đắc tội Lý Hưng Hoa, vậy phải làm sao bây giờ? Cho dù thật sự muốn động vào Tô Mộc, cũng phải đợi đến khi Triệu Thiên Hoa dừng bước.
Không ngờ cục diện ở đây rơi vào tình cảnh im lặng ngắn ngủi.
- Ha ha.
Ngay trong bầu không khí như vậy, Lương Chế Hổ chợt cười, cầm ly rượu lên.
- Tôn tỉnh trưởng, công tác của khu Cao Khai trong thị xã Cổ Lan thật sự không tệ. Mấy ngày hôm trước, thời điểm Chu lão tới, không phải vẫn khen ngợi công tác ở đó sao? Tôi còn chưa có cơ hội nhìn thấy chủ nhiệm ủy ban quản lý là ai. Thật không ngờ lại còn trẻ đầy hứa hẹn như vậy. Tôn tỉnh trưởng, tin tưởng tương lai, thị xã Cổ Lan nhất định sẽ phát triển không phụ sự mong đợi của mọi người. Đến lúc đó, công tác chính phủ tỉnh của mọi người làm càng tốt hơn. Tôn tỉnh trưởng, dưới tay của ngài có một người có năng lực như vậy, thật ra là chuyện đáng mừng. Nào, tôi mời ngài một chén.
Có chút ý tứ!
Sau khi Lương Chế Hổ mở miệng nói, rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì, đã là chuyện rất rõ ràng. Lương Chế Hổ làm Phó bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy, chính là người của Diệp An Bang, đương nhiên biết Lý Hưng Hoa là ai, cũng biết rõ ràng Tô Mộc ở thị xã Cổ Lan chắc hẳn phải đóng vai trò thế nào. Lần này, nếu để cho Tôn Mộ Bạch đè ép xuống như vậy, sau khi trở lại thủ đô, hắn thật sự không biết nên ăn nói thế nào với Diệp An Bang.
Phải biết rằng hôm nay Diệp An Bang chính là phó bí thư Tỉnh ủy, đồng thời còn kiêm nhiệm bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy. Thật sự là quyền cao chức trọng.
- Đa tạ Lương bộ trưởng!
Lý Hưng Hoa nhìn về phía Lương Chế Hổ cười, lộ ra vẻ cảm kích.
Tôn Mộ Bạch đương nhiên biết Lương Chế Hổ nói lời này là có ý gì. Nói là dưới tay mình. Kính nhờ. Còn người nào không biết Tô Mộc và hắn hoàn toàn không có chút quan hệ gì. Lương Chế Hổ muốn nói đơn giản chính là chỉ ra Tô Mộc là thuộc hạ của mình, bảo mình không nên gây khó dễ quá đáng đối với một cấp dưới, tránh làm mất thể diện của chính mình, ném đi thân phận của mình. Nghĩ đến vị trí của Diệp An Bang hiện nay, Tôn Mộ Bạch chỉ có thể tạm thời nuốt cơn giận này xuống.
Dù sao Triệu Thiên Hoa cũng đã biết thái độ của mình. Tiếp theo, chuyện cần làm sẽ có một mục tiêu rõ rệt. Như vậy là được rồi. Nếu như mình thật sự lại tiếp tục làm ầm ĩ nữa, thật sự sẽ tổn hại mặt mũi của mình.
- Có đạo lý. Nào, mọi người cùng cạn.
Tôn Mộ Bạch nhân bậc thang này trực tiếp bước xuống. Hắn giơ chén rượu trong tay lên, mặt mày tươi cười. Chỉ là lúc đang cười, ánh mắt lại đảo qua phía bên Tô Mộc. Không biết rốt cuộc trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Tô Mộc bị vây quanh ở phía bên kia, dù thế nào cũng không nghĩ tới, ở nơi này ầm ĩ một chút, ở bên kia trên bàn rượu, không ngờ vì hắn thiếu chút nữa đã nhấc lên một trận tranh đấu gay gắt kịch liệt.
Bạch Vi Dân ngồi ở bên cạnh, từ đầu đến cuối vẫn không hề có ý mở miệng. Hiện tại hắn đã là người sắp phải rời đi, tất nhiên không muốn nói thêm điều gì. Chỉ có điều sau khi nghe thấy lời Tôn Mộ Bạch nói, trong lòng thầm cười, xem thường Tôn Mộ Bạch.
Nếu như anh thật sự cho rằng Tô Mộc chỉ dựa vào Lý Hưng Hoa mới có thể lập nghiệp, tôi bảo đảm anh sẽ chết rất rất thảm.
Đừng nói tới chuyện lấy ra thuốc lá Đặc Cung thoải mái như vậy!
Bữa tiệc đón tiếp và tiễn đưa vui vẻ vào buổi trưa đã kết thúc trong bầu không khí sảng khoái như vậy. Sau khi Tôn Mộ Bạch và Lương Chế Hổ dẫn người rời đi, Triệu Thiên Hoa liền cùng Bạch Vi Dân xuất hiện ở tòa thị chính. Hai người bắt đầu tiến hành một vài chuyển giao tiếp nhận trong công tác. Việc này Tô Mộc không thể quản được. Sau khi bữa tiệc kết thúc, hắn định trở về, lại bị Lý Hưng Hoa gọi lại. Hiện tại xuất hiện ở bên trong phòng làm việc của Lý Hưng Hoa.
Khi ở đây chỉ còn lại có hai người, thái độ của Tô Mộc liền có vẻ thân mật hơn rất nhiều.
- Lý thúc. Bây giờ Lý thúc không phải nên tổ chức một buổi gặp mặt hay sao? Thế nào cũng phải để Triệu thị trưởng gặp mặt các thị ủy thường ủy một lần mới được. Tại sao lại có tâm tình triệu kiến cháu thế này?
Tô Mộc cười híp mắt nói.
- Bớt nói nhảm đi!
Lý Hưng Hoa trừng mắt nhìn Tô Mộc.
- Gọi cháu tới là muốn nói cho cậu biết, Tôn phó tỉnh trưởng vẫn rất có ý kiến đối với cháu. Cháu nên biết Triệu Thiên Hoa là dựa vào ai mới có thể thượng vị. Không có gì bất ngờ xảy ra, cũng không xảy ra bất kỳ chuyện gì bất ngờ, Triệu Thiên Hoa sẽ trở thành thị trưởng của thị xã Cổ Lan chúng ta. Nói như vậy, cháu ở đây chính là cấp dưới của Triệu Thiên Hoa, học cách nhún nhường hơn một chút đi.
- Lý thúc, cháu biết chú có ý gì rồi. Không phải là sợ cháu bị hại hay sao?
Tô Mộc không cho rằng có vấn đề gì, nói.
- Đừng luôn tỏ vẻ như không có gì đáng nói như thế. Triệu Thiên Hoa, con người này chú đã từng biết qua. Làm quan vẫn rất có bộ dạng. Nếu không cũng sẽ không được Tôn gia đẩy ra, đi tới nơi này làm thị trưởng.
Lý Hưng Hoa nói.
- Chú Lý, cháu không phải không có gì đáng nói. Cháu muốn nói là, Tô Mộc cháu đi thẳng ngồi thẳng, không phải ai muốn gây khó dễ là có thể làm được. Cả cuộc đời cháu chỉ cầu mong có thể vì dân chờ lệnh. Không có gì ngoài cái này. Cháu không cầu mong gì khác. Đây cũng là tiêu chuẩn hành sự của cháu ở trên quan trường. Cháu chính là làm quan như vậy. Nếu như có người bởi vì không muốn điều này mà nhằm vào cháu, cháu đây cũng không phải dễ chọc.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Nhưng giọng nói càng bình tĩnh như vậy, càng tiết lộ ra ngoài một sự tự tin cường đại, càng khiến Lý Hưng Hoa âm thầm gật đầu. Hắn đã biết Tô Mộc chắc chắn sẽ không phải là người dễ dàng bị khiêu khích như vậy. Gia hỏa này có nội tình mạnh, ngay cả mình cũng không dám coi khinh.
- Thật ra cháu cũng không nhất thiết phải suy nghĩ nhiều. Chuyện sẽ thật sự tiến hành thế nào còn chưa biết. Cháu chỉ cần biết một điểm. Cứ thành thật làm chuyện của cháu là được. Còn lại đều không cần để ý tới. Hiện tại, công tác ở khu Cao Khai đã bắt đầu khởi công. Nhớ kỹ phải bảo đảm công tác an toàn cho từng hạng mục. Trên cơ sở an toàn, nhanh chóng ổn định theo thứ tự.
Lý Hưng Hoa nói.
- Đúng vậy. Chú Lý, cháu biết phải làm sao rồi.
Tô Mộc gật đầu nói.
- Được rồi. Có bất cứ chuyện gì thì nói cho chú biết.
Lý Hưng Hoa nói.
- Hiểu rõ!
Tô Mộc cười nói.
Trong lòng Lý Hưng Hoa đang lo lắng điều gì, Tô Mộc đều biết. Nhưng hắn nhưng cũng hiểu rõ Lý Hưng Hoa không biết mối quan hệ giữa mình và Triệu Thiên Hoa. Chính bởi vì không biết điều này, cho nên mới phải lộ ra sự lo lắng như vậy. Tô Mộc theo trực giác tự nói với mình, cho dù Triệu Thiên Hoa vì Tôn gia mà đối phó mình, ngay cả lý do cũng không biết thì thật là ngu ngốc. Lại nói, không chừng mình vẫn có thể tranh thủ qua lại với Triệu Thiên Hoa.
Chính trị chính là như vậy. Ở bất cứ chuyện gì, trước khi chưa có kết luận cuối cùng, tất cả các biến số sẽ đều tồn tại.
Mà vừa rồi, khi Tô Mộc nói với Lý Hưng Hoa câu nói kia, cũng không phải là cố ý giả vờ thanh cao, đùa giỡn gì. Hắn thật sự nghĩ như vậy. Từ thời khắc hắn bước vào con đường làm quan, mục đích đó đã trở thành tín ngưỡng của hắn, trở thành tín ngưỡng suốt đời hắn vĩnh viễn sẽ không xóa bỏ.
Đây là nguyện ý cuối cùng của cả đời mình, vì dân chờ lệnh!