Sống mơ mơ màng màng là một loại cảnh giới, là một loại cảnh giới không phải ai cũng có thể đạt tới, người nào cũng có thể được hưởng. Mà cảnh giới như vậy, hiện giờ đang xuất hiện trên người Hạ Sơn. Lúc này hắn đang ở trong một ván bài, trên mặt bàn để đầy những đồng nhân dân tệ, tiếng chà xát mạt chược quanh quẩn trong phòng. Những người ngồi đánh bài xung quanh, dĩ nhiên cũng là tâm phúc của Hạ Sơn.
Cục trưởng cục công an huyện Hoa Cổ huyện Đinh Lạc Sơn, cục trưởng cục tài chính huyện Hoa Cổ Phan Linh, cùng với nữ lão bản Ngô Phù Dung rất nổi danh của huyện Hoa Cổ, đặc biệt khai phá làm ăn bất động sản. Ba người này đều có quan hệ mật thiết với Hạ Sơn, cũng là người Hạ Sơn đích thân chọn ra hoặc là nâng đỡ. Ngoài Đinh Lạc Sơn, Phan Linh và Ngô Phù Dung lại còn có quan hệ nam nữ không bình thường với Hạ Sơn.
Chuyện như vậy vốn không gì đáng trách!
– Đinh cục, hôm nay thế nào vậy? Người của huyện cục các vị làm sao đều phái đi hết? Chẳng lẽ nói Hoa Cổ chúng ta xảy ra nhiều đại án như vậy sao?
Giữa ngón tay Ngô Phù Dung đang kẹp một điếu thuốc cười hỏi.
– Đúng đấy, lão Đinh, ngài đang làm gì vậy?
Phan Linh cũng tò mò hỏi.
Hạ Sơn mặc dù không mở miệng, nhưng trên mặt cũng lộ ra ý nghi ngờ. Nói thật hắn cũng không biết tại sao Đinh Lạc Sơn lại rải hết những cảnh sát kia ra, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, bởi vì hắn cho rằng đây chỉ là huyện cục đang tiến hành hoạt động kiểm tra trị an vô cùng bình thường. Nếu Đinh Lạc Sơn có bất cứ chuyện gì cũng báo cáo cho hắn biết, Hạ Sơn còn không mệt chết.
– Chuyện này… Chuyện này là huyện cục chúng ta đang tiến hành hoạt động kiểm tra trị an.
Đinh Lạc Sơn do dự nói.
– Kiểm tra trị an? Thật sự là danh tiếng hữu dụng, như vậy huyện cục các vị lại có thêm doanh thu rồi?
Ngô Phù Dung cười tủm tỉm nói.
Đồ đê tiện!
Trong lòng Đinh Lạc Sơn hung hăng mắng Ngô Phù Dung, nếu như ngươi không dựa vào bán thịt, có thể cấu kết với Hạ Sơn? Nếu như ngươi không phải có quan hệ thân mật với Hạ Sơn, ngươi cho rằng ta sẽ để mặc ngươi chê cười ta như vậy sao? Ngô Phù Dung ngươi chính là một kỹ nữ, còn cố ý ở chỗ này giả bộ cao nhã, phì, đừng rơi vào trong tay ta, nếu không ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Tức giận như vậy chỉ có thể cất giấu dưới đáy lòng, Đinh Lạc Sơn biết, tuyệt đối không thể nói thêm gì nữa. Nếu thật sự toát ra nửa điểm phiền chán, Ngô Phù Dung tuyệt đối sẽ thổi gió bên tai Hạ Sơn. Người nào không biết Ngô Phù Dung muốn nâng đỡ người của nàng. Ở trong huyện cục có quyền nói chuyện lớn hơn, như vậy có thể trực tiếp bỏ qua cho Đinh Lạc Sơn làm việc.
Ầm!
Chẳng qua còn không đợi Đinh Lạc Sơn trả lời vấn đề này, bên tai liền truyền đến một tiếng nổ rất mạnh, thanh âm trầm thấp có lực. Hắn thậm chí có thể cảm giác được, vách tường xung quanh đều có chút đung đưa.
– Động đất sao?
Ngô Phù Dung hét to.
– Câm miệng!
Hạ Sơn lạnh giọng quát lớn. Nếu là động đất, ngươi cho rằng ngươi vẫn có thể chạy đi sao?
Đinh Lạc Sơn đã sớm đứng dậy ra khỏi phòng, nhìn phía trước, chau mày, phương hướng kia hẳn là bắc thành. Nơi đó ngoài một lò gạch bỏ hoang, thật sự không có bất kỳ kiến trúc nào khác. Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ nói lò gạch cũ kia bị hủy diệt sao? Chẳng qua thanh âm này là do thuốc nổ tạo thành, chẳng lẽ ….?
Trong lòng Đinh Lạc Sơn đột nhiên có loại cảm giác thấp thỏm bất an, nghĩ đến những lời Hạ Tiểu Xuyên nói với mình xế chiều hôm nay, hắn có loại trực giác, tiếng nổ này chính là Hạ Tiểu Xuyên tạo nên.
Hạ Tiểu Xuyên muốn làm gì? Làm sao hắn dám chế tạo ra tiếng nổ lớn như vậy? Chẳng lẽ hắn không sợ tạo ra oanh động lớn gì sao? Chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy sẽ mang đến cho mình bao nhiêu phiền toái?
– Cậu theo tôi tới đây!
Hạ Sơn không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Đinh Lạc Sơn, sắc mặt bình tĩnh nói.
– Vâng, huyện trưởng!
Đinh Lạc Sơn vội vàng xoay người đi theo Hạ Sơn tới thư phòng bên cạnh. Đợi sau khi đóng cửa, Hạ Sơn liền trực tiếp quát khẽ:
– Nói, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chuyện này có quan hệ với hoạt động tuần tra trị an của huyện cục hay không? Đây rõ ràng là thuốc nổ, rốt cuộc là người nào có lá gan lớn như vậy, dám làm ra chuyện như vậy!
Trong lòng Đinh Lạc Sơn không khỏi âm thầm kêu khổ, hắn biết cái gọi là hoạt động tuần tra trị an chỉ có thể lừa gạt người khác, cái này tuyệt đối không có cách nào giấu diếm Hạ Sơn. Chưa nói đến bây giờ còn có tiếng nổ đáng sợ như vậy, toàn bộ chuyện này muốn giấu diếm là không thể.
– Huyện trưởng, chuyện này thật ra là Hạ Tiểu Xuyên kêu tôi làm.
Đinh Lạc Sơn cắn răng nói ra tất cả.
– Tiểu Xuyên? Như vậy là sao?
Hạ Sơn cau mày nói.
– Thật ra chuyện là như vậy…
Sau khi Đinh Lạc Sơn nói ra nguyên nhân, liền gấp giọng nói:
– Huyện trưởng, tôi bảo đảm tôi không nói láo một câu nào. Tôi cảm giác vụ nổ này có quan hệ với Hạ Tiểu Xuyên.
– Tiểu Xuyên!
Hạ Sơn vừa nói vừa lấy điện thoại gọi đi, nhưng bên kia chỉ truyền đến tiếng tắt máy, điều này làm cho vẻ mặt Hạ Sơn càng ngày càng trầm thấp:
– Còn đứng ở đây làm gì, không mau đi điều tra rõ ràng cho tôi, nhất định phải cho tôi biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
– Vâng!
Đinh Lạc Sơn xoay người đi ra ngoài, chỉ có điều còn không đợi hắn đi ra cửa, điện thoại của hắn đã vang lên chói tai, liếc mắt nhìn Hạ Sơn, sau khi phát hiện hắn không để ý, Đinh Lạc Sơn liền vội vàng nghe máy. Ai ngờ bên kia truyền đến một tiếng nói khó có thể ức chế khủng hoảng.
– Đinh cục, xảy ra đại sự rồi!
– Nói, rốt cuộc là chuyện gì?
Đinh Lạc Sơn có thể dự cảm được có chuyện xảy ra.
– Hóa chất Húc Thịnh bị vũ cảnh và cục thành phố liên hiệp phong tỏa, toàn bộ hóa chất Húc Thịnh đã bị hoàn toàn niêm phong, nghe nói ở đó phát hiện một xưởng sản xuất ma túy dưới đất. Dẫn đội chính là Đỗ Dã Đỗ cục trưởng, hiện tại Đỗ cục đang ở hóa chất Húc Thịnh, nói là ngài phải lập tức qua đó.
– Cái gì?
Sắc mặt Đinh Lạc Sơn nhất thời trở nên khó coi.
Dưới nền đất hóa chất Húc Thịnh là một nhà xưởng sản xuất ma túy, chuyện này Đinh Lạc Sơn thật sự không biết. Hắn vội vàng xoay người, nhìn Hạ Sơn:
– Huyện trưởng, vừa rồi ngài có nghe thấy không? Đỗ cục tự mình tới, nói là niêm phong toàn bộ hóa chất Húc Thịnh, ở dưới đất phát hiện một nhà xưởng sản xuất ma túy!
Nhà xưởng sản xuất ma túy!
Khi bốn chữ này vang lên bên tai Hạ Sơn, thân thể hắn nhất thời tê liệt ngã xuống ghế, sắc mặt như tro tàn, đôi môi không ngừng run rẩy.
– Xong, lần này thật sự xong rồi!
Dưới nền đất hóa chất Húc Thịnh có một nhà xưởng sản xuất ma túy, chuyện này mặc dù Hạ Sơn không biết cụ thể, nhưng lại có thể nhận được chút ít dấu vết từ trên người Hạ Hà và Hạ Tiểu Xuyên. Nhưng từ trước tới nay hắn cũng không muốn tin tưởng, dù sao chuyện này Hạ Hà đã vỗ ngực bảo đảm, nói hoàn toàn không có. Chính vì vậy, Hạ Sơn mới không để ý tới chuyện này.
Bây giờ xem ra, là mình quá mức phóng túng Hạ Hà. Nhà xưởng sản xuất ma túy chính là một khối u ác tính, hôm nay bị đào móc ra, có thể tạo thành lực phá hoại tuyệt đối khổng lồ trước nay chưa từng có.
– Đinh Lạc Sơn, tôi lệnh cho cậu, nhanh chóng nghiêm mật phong tỏa tin tức kia, còn nữa bây giờ cậu lập tức đi gặp Đỗ Dã, có bất kỳ tình huống gì phải báo cho tôi trước tiên.
Hạ Sơn gấp giọng nói.
– Vâng!
Đinh Lạc Sơn xoay người rời khỏi phòng, bây giờ tâm tình của hắn cũng rất hỏng bét. Chuyện nhà xưởng sản xuất ma túy hắn không biết, nhưng hiện tại hắn phát hiện Hạ Sơn biết. Đinh Lạc Sơn cảm giác nếu như chuyện này bộc phát ra, Đinh Lạc Sơn và vị trí của mình chỉ sợ là đứng ngồi không yên. Đinh Lạc Sơn sợ, sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Hậu quả của chuyện này không phải thứ Đinh Lạc Sơn có thể gánh chịu.
Hạ Tiểu Xuyên chết tiệt!
Hạ Hà chết tiệt!
Hạ Sơn chết tiệt!
Nếu Hạ gia các ngươi muốn thì tự chịu diệt vong đi, tại sao còn lôi kéo ta vào trong? Muốn ta ở chỗ này làm gián điệp cho các ngươi sao? Ta sẽ không làm như vậy kia! Ánh mắt Đinh Lạc Sơn xoay động, sau khi rời khỏi chỗ này liền thay đổi phương hướng, chạy trốn ra ngoại thành huyện Hoa Cổ.
Đinh Lạc Sơn tuyệt đối không thể bị bắt!
Nhiều năm qua, Đinh Lạc Sơn giúp đỡ người của Hạ gia làm bao nhiêu chuyện ác, chính hắn cũng không biết. Những chuyện này tùy tiện lấy ra một thứ, cũng đủ phán hắn tội chết. Nếu như không có chuyện tối hôm nay, Đinh Lạc Sơn có lẽ còn có thể đi gặp Đỗ Dã. Nhưng phía trước có vụ nổ, phía sau có Đỗ Dã hành động, trực giác cảnh sát hình sự của Đinh Lạc Sơn nói với hắn, không trốn lúc này thì không còn lúc nào để trốn.
Dù sao nhiều năm tham ô như vậy, cũng đủ cho Đinh Lạc Sơn vui thích quá nửa đời sau rồi.
– Hi vọng không có chuyện gì!
Hạ Sơn ở trong phòng đi tới đi lui, tâm tư rối loạn, càng nghĩ càng cảm giác sợ hãi, cho nên hắn liền trực tiếp cầm điện thoại nhấn gọi đi:
– Lão bà, em nghe anh nói đây, hiện tại em và con lập tức rời khỏi nhà, đến phi trường gần nhất, bay đến Mỹ, anh sẽ gặp mọi người ở phi trường.
– Tại sao?
– Xảy ra chuyện rồi!
Hạ Sơn nói.
Có thể làm huyện trưởng huyện Hoa Cổ thời gian lâu như vậy, khứu giác của Hạ Sơn nhạy bén hơn bất cứ người nào khác, từ khi chuyện này bắt đầu, là hắn biết xong đời rồi. Hóa chất Húc Thịnh bị niêm phong, điều tra được nhà xưởng sản xuất ma túy, chuyện này bất luận Hạ Sơn muốn trốn thoát cũng không tránh khỏi liên quan. Điểm chết người chính là nhà xưởng này còn do Hạ Hà kinh doanh, quan hệ giữa Hạ Hà và Hạ Sơn còn cần giải thích nhiều sao?
Hạ Sơn cũng không muốn gọi điện thoại cầu cứu Giang Doãn Trí, bởi vì hắn biết, sau khi gọi cú điện thoại này, sợ rằng có thể mang đến hậu quả càng khó có thể tiên đoán.
Bây giờ việc có thể làm chính là bỏ chạy!
May là Hạ Sơn đã sớm chuẩn bị cho ngày này, mặc dù chuyện tới tương đối đột ngột, nhưng Hạ Sơn tự tin vẫn có thể chạy trốn. Hạ Sơn hoàn toàn không nghĩ tới, chính vì bỏ chạy như vậy, mới mang đến cho gia đình hắn tai hoạ ngập đầu!