Quan trường có chế độ cấp bậc rất nghiêm ngặt, hơn kém một bậc tuyệt đối cũng không thể bỏ qua. Câu nói quan lớn hơn một bậc có thể đè chết người thật sự không sai, mặc dù xảy ra chuyện gì đó anh không biết, đối mặt với chất vấn của thượng cấp, anh cũng chỉ có thể cam chịu lắng nghe.
Giống như tình huống hiện tại!
Sau khi Chu Thao ngắt máy, vẻ mặt Bạch Vi Dân vô cùng khó coi. Phải biết rằng hắn rất nhanh sẽ điều khỏi nơi này, vốn là muốn trước khi đi có thể ôm được một phần chính tích của Tô Mộc. Nhưng ai ngờ lại phát sinh chuyện như vậy, đáng chết chính là cho đến hiện tại, Bạch Vi Dân còn không rõ Chu Thao rốt cuộc vì cái gì mà quát hỏi hắn như vậy.
– Lý bí thư, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Bạch Vi Dân gấp giọng nói.
– Là như vậy…
Sau khi Lý Hưng Hoa nói ra toàn bộ câu chuyện, vẻ mặt Bạch Vi Dân đã âm trầm đáng sợ. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, đám người của hóa chất Húc Thịnh lại to gan như vậy, mấy hôm trước mới vừa xử phạt bọn họ, hiện tại bọn họ lại dám làm ra chuyện như vậy. Thế này là thế nào? Đây rõ ràng là tiến hành khiêu khích chính phủ? Bọn họ muốn tạo phản sao? Khó trách bị quát hỏi, thành phố Cổ Lan này rốt cuộc có phải là thiên hạ của đảng hay không?
– Lý bí thư, anh nói chuyện của hóa chất Húc Thịnh có thể xác định hay chưa?
Bạch Vi Dân hỏi.
– Xác định, chứng cớ chắc chắn, hóa chất Húc Thịnh chẳng những kẻ khả nghi tiến hành vụ bắt cóc, trọng yếu hơn là hóa chất Húc Thịnh chỉ là một vỏ ngụy trang, dưới đất còn là một nhà xưởng sản xuất ma túy.
Lý Hưng Hoa nghiêm túc nói.
– Lý bí thư, chuyện này chúng ta phải nhanh chóng giải quyết, như vậy x chúng ta mới có thể vãn hồi một chút thể diện. Cho dù có bị xử phạt cũng sẽ không lớn. Hơn nữa chuyện này phải lập tức động thủ, tránh cho đánh rắn động cỏ.
Bạch Vi Dân nghiêm túc nói.
– Công tác điều tra hóa chất Húc Thịnh đã sớm triển khai, hiện tại chuyện như vậy xảy ra, chúng ta cũng nên động thủ thu lưới rồi.
Lý Hưng Hoa nói.
Bạch Vi Dân nghe thấy lời này của Lý Hưng Hoa, trong lòng không khỏi cảm kích. Lý Hưng Hoa nói như vậy, đã giảm bớt không ít trách nhiệm của mình. Chúng ta đã chọn lựa âm thầm điều tra hóa chất Húc Thịnh, chuẩn bị thu lưới rồi. Ai ngờ xảy ra sự kiện ngẫu nhiên như vậy. Lúc thượng cấp truy cứu, thành phố Cổ Lan cũng có lý lẽ mà nói chuyện.
– Trưởng lớp…
– Được rồi, đừng nói gì nữa, mau vào trong an bài đi.
Lý Hưng Hoa ý bảo Bạch Vi Dân không cần nói thêm cái gì, lắc đầu đi vào bên trong. Hiện tại nói cái gì cũng không tiện, chỉ cần Quan Ngư chưa được cứu ra, chuyện này vẫn chưa được giải quyết. Lúc này chỉ có ký thác hi vọng vào Tô Mộc, hi vọng Tô Mộc có thể nhanh chóng phá vỡ nút thắt này. Như vậy bên này Lý Hưng Hoa động thủ cũng không cố kỵ.
Về phần nhân tình vừa rồi trao cho Bạch Vi Dân, chỉ là biết thời biết thế, Lý Hưng Hoa hiện tại đã không có bất kỳ tranh đoạt lợi ích nào với Bạch Vi Dân, cho nên ở trong quan trường có thể có nhiều bằng hữu vẫn tốt hơn có nhiều địch nhân.
Sự thật chứng minh, câu nói kia của mình rất chính xác.
Khi mọi người đang bận rộn bố trí. Tô Mộc đã xuất hiện trong địa giới huyện Hoa Cổ. Bởi vì biết trong huyện thành cảnh sát rải rác khắp nơi, Tô Mộc liền không đi vào, mà trực tiếp từ con đường bên cạnh lái đến bắc thành. Sau khi xác định vị trí, đến nơi cách lò gạch một khoảng cách, hắn liền trực tiếp xuống xe. Bởi vì sợ bọn Hạ Tiểu Xuyên phát hiện.
Reng reng!
Sau khi điện thoại vang lên, Tô Mộc liền nghe máy, bên kia vẫn truyền đến thanh âm rất khó nghe:
– Tô Mộc, hiện tại cho ngươi cơ hội, lập tức tới đây cho ta. Hạn ngươi trong vòng nửa giờ nữa xuất hiện ở lò gạch cũ thành bắc huyện Hoa Cổ. Ngươi nhớ kỹ cho ta, đừng ra vẻ, nếu dám báo cảnh sát, nếu dám mang theo người khác đến đây, ngươi cứ đợi nhặt xác Quan Ngư đi.
Cạch!
Nói xong lời này, Hạ Tiểu Xuyên liền trực tiếp ngắt điện thoại, sau đó trực tiếp ném vào bình nước bên cạnh. Hoàn thành xong việc này, hắn liền nhe răng cười nhìn Quan Ngư đang treo ngược trên không trung.
– Chờ xem, ta rất nhanh có thể hưởng dụng thân thể của ngươi.
Đây là các ngươi đang ép ta giết người!
Tô Mộc chưa bao giờ thừa nhận mình là hạng người thiện lương, nhất là hiện tại, đối mặt với chuyện như vậy, hắn biết, bất kỳ sơ suất nhỏ nhặt nào cũng sẽ mang tới tai nạn khó có thể tiên đoán. Giết người, Tô Mộc cũng không sợ. Chỉ cần có thể cứu sống Quan Ngư, hắn không ngần ngại đối nghịch với đám người bại hoại kia.
Tô Mộc cũng không có ý tứ nghe điện thoại, trực tiếp tắt nguồn. Ngay sau đó liền dán người xuống mặt đất, bắt đầu cẩn thận đi tới. Rất nhanh hắn đã xuất hiện bên cạnh lò gạch cũ. Nhưng khi hắn muốn hành động, bên cạnh chợt xuất hiện một đạo thân ảnh.
– Là tôi!
Thanh âm của Triệu Vô Cực truyền tới, khiến cho Tô Mộc luôn cảnh giác đề phòng dừng lại ý tứ muốn động tay chém giết, một quyền này thật sự khiến cho Triệu Vô Cực không khỏi âm thầm gật đầu. Hình Ý Quyền của Tô Mộc chính là thực truyền của Mai lão, một quyền vừa rồi nếu thật sự đập trúng mình, không chết cũng trọng thương, chớ nói chi là những người khác.
– Triệu ca, tình huống bên trong như thế nào?
Tô Mộc hỏi.
– Tổng cộng tám người, cầm đầu chính là Hạ Tiểu Xuyên và Lý Đạt, còn lại sáu người chỉ là trợ thủ, nhưng tất cả bọn hắn đều có tội ác tày trời. Tôi tra được tư liệu, đã có thể phán bọn họ chết mười lần cũng không đủ tội.
Triệu Vô Cực lạnh lùng nói.
– Nghiêm trọng như vậy sao?
Tô Mộc có chút bất ngờ.
– Đúng vậy, không thể không giết người!
Triệu Vô Cực gật đầu nói:
– Tất cả bọn chúng đều là hạng người ép lương dân thành kĩ nữ, trong tay Hạ Tiểu Xuyên và Lý Đạt đã lấy mạng mấy người. Nhưng hai người này rõ ràng không đối phó, song phương đều nắm được chứng cớ của đối phương, nhưng ngoài mặt vẫn chung sống hài hòa.
– Một nhóm người cặn bã!
Tô Mộc lạnh lùng nói.
– Quan Ngư hiện tại đang bị giam trong lò gạch, tôi nghĩ bọn chúng không nghĩ chúng ta lại đến nhanh như vậy. Cho nên dao sắc chặt đay rối, phải lập tức động thủ giải quyết xong tất cả.
Triệu Vô Cực hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm chuyện này.
– Triệu ca, anh chịu trách nhiệm bên ngoài, tôi chịu trách nhiệm bên trong, nếu như có thể, không cần nương tay, tất cả đều phải lấy an toàn của mình làm đầu.
Tô Mộc nói, vào lúc này trong lòng hắn thật sự không có cái gọi là nhân từ.
Ta nhân từ với ngươi, ngươi lại lấy dao chém ta, tại sao ta phải khổ như vậy?
– Không thành vấn đề, nhưng có chuyện này cậu phải lưu tâm, đó chính là khi tôi điều tra chuyện này, phát hiện còn có hai nhóm người đồng dạng đang tiến hành điều tra. Trong đó một nhóm của cục Quốc an, một nhóm là hắc đạo.
Triệu Vô Cực nói.
– Tôi biết!
Tô Mộc gật đầu nói.
– Tốt, vậy thì động thủ đi!
Triệu Vô Cực không hỏi nữa, hắn tin tưởng Tô Mộc sẽ không làm ra chuyện vượt qua giới hạn, bất kể hai nhóm người kia có mục đích gì, chỉ cần Tô Mộc tìm được là được. Hiện tại hắn chính là muốn xông vào, lần lượt quật ngã những người đó trong đó. Mặc dù nói bọn họ đều đáng tội chết vạn lần, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, Triệu Vô Cực cũng không đại khai sát giới.
– Nhị Mao, tỉnh táo lại đi, đừng chỉ biết hút thuốc lá.
– Đại Khờ, ngươi đúng là đồ ngu ngốc, ngươi hét lên cái gì chứ.
– Nếu ngươi làm hỏng chuyện của Hạ thiếu, Hạ thiếu không tha cho ngươi đâu.
– Chó má, vùng ngoại ô hoang vu này làm gì có ai tới? Hơn nữa ta cũng không tin, người đó có thể đến nhanh như vậy, không phải còn nửa giờ nữa sao?
– Vậy phải tỉnh táo, tránh làm hỏng việc.
– Biết rồi, biết rồi, đúng là phiền toái, nếu đổi thành ta, gọn gàng giải quyết cô nàng kia là được, phiền toái như vậy làm cái gì.
– Chuyện của Hạ thiếu ngươi có thể quản được sao, mau tiết kiệm sức lực. Chờ tiểu tử kia tới đây, hắc hắc!
Đây là một bụi cỏ dại, nằm khắp phía ngoài cùng lò gạch, địa lý vị trí thực sự vắng vẻ, cất giấu hai người. Hai người này hiển nhiên không ngờ Tô Mộc lại tới đây nhanh như vậy, cho nên vẻ mặt vẫn tương đối dễ dàng, cứ mấy phút lại ợ ra rắm, không có người nào nghiêm mặt. Hơn nữa trong lòng bọn chúng thật sự không để Tô Mộc trong mắt.
Một tên thư sinh yếu đuối, tuyệt đối không dám báo cảnh sát. Dưới tình huống như thế, chỉ cần Tô Mộc dám tới đây, bọn họ tuyệt đối có thể thu thập. Phải biết rằng thời gian trước hóa chất trong mấy người của hóa chất Húc Thịnh bị bắt đi cũng có huynh đệ của bọn chúng. Tô Mộc dám đối đãi với huynh đệ của bọn chúng như vậy, cũng đừng trách bọn chúng làm như vậy. Đợi sau khi Hạ Tiểu Xuyên và Lý Đạt chơi đùa xong, bọn chúng cũng muốn đi thưởng thức một trận.
Ai bảo tiểu nha đầu Quan Ngư thật sự có vóc người không tệ!
Răng rắc!
Khi hai người Nhị Mao và Đại Khờ còn muốn tiếp tục ợ ra rắm, đột nhiên phát hiện trước mắt hai người hiện lên một đạo thân ảnh, khi bọn hắn vừa muốn lên tiếng quát lớn, lại khϊế͙p͙ sợ phát hiện, cằm của bọn hắn đã bị dỡ xuống. Ngay sau đó trên ót truyền tới một đạo tiếng vang trầm thấp, liền trực tiếp mềm nhũn té trên mặt đất, không có cách nào mở mắt ra, cứ như vậy hôn mê.
Tình cảnh giống như thế, trình diễn khắp lò gạch, tổng cộng sáu người, đối mặt với cao thủ như Triệu Vô Cực, thật sự không có bất kỳ cơ hội thở dốc phản kích, liền hôn mê té xuống.
– Tô đại ca, anh tuyệt đối không được qua đây!
Quan Ngư bị treo, trong lòng vẫn đang lo lắng cho Tô Mộc.
– Hạ tổng, tôi ra ngoài xem sao.
Lý Đạt nói.
– Được, đi đi!
Hạ Tiểu Xuyên nói.
Khi Lý Đạt mới vừa bước ra khỏi lò gạch, đi tới phía trước, trên cổ của hắn phút chốc xuất hiện một thanh đao, đao phong lạnh như băng thả ra trận trận hơi thở rét lạnh, ép thẳng vào trái tim Lý Đạt.
– Đừng động!