- Ta nghĩ ngươi cứ chờ đợi cho ta, kiệt kiệt!
Sau khi Hạ Tiểu Xuyên nói xong liền cúp điện thoại, động tác đột nhiên xuất hiện này đừng nói là Tô Mộc, ngay cả Lý Đạt cũng có chút không hiểu. Chuyện này là thế nào? Dựa theo thiết kế lúc ban đầu, Hạ Tiểu Xuyên không phải sẽ trực tiếp gọi điện thoại kêu Tô Mộc tới đây sao?
- Hạ tổng, đây là...
Lý Đạt không giải thích được hỏi.
- Lý Đạt, vậy mà cậu cũng tự xưng là người thông minh, chẳng lẽ cậu không biết cái gì mới là hành hạ người nhất sao? Chính là giống như tôi bây giờ. Hắc hắc, tôi muốn để cho Tô Mộc phải thật thống khổ. Hắn không phải muốn tìm được vị trí của tôi sao? Tôi không để cho hắn cơ hội. Tôi cứ một lát lại gọi điện cho hắn, hành hạ cho đến khi tinh thần của hắn phát điên, mất đi lý trí.
Hạ Tiểu Xuyên tàn khốc nói.
Quả nhiên là ngoan độc!
Thủ đoạn như vậy là hành hạ người nhất, cho ngươi có thể nghe được người thân cận đang bị trói ở đấy, nhưng ngươi không có cách nào. Hành hạ như vậy còn khiến người ta tuyệt vọng hơn là gọn gàng thọc một dao găm vào trong thân thể Tô Mộc. Hạ Tiểu Xuyên đúng là ngoan độc, biện pháp như thế cũng có thể nghĩ đến. Lý Đạt cũng không cho là Tô Mộc có thể nghe được thanh âm của Hạ Tiểu Xuyên, cũng không lo lắng Tô Mộc có thể điều tra được vị trí của bọn hắn.
Hơn nữa phải biết rằng hiện tại tất cả cảnh sát của huyện Hoa Cổ, đều bị Hạ Tiểu Xuyên thông qua đủ loại phương pháp điều động. Nói không khoa trương, đám cảnh sát này chính là một đường cảnh giới Hạ Tiểu Xuyên bố trí bên ngoài. Chỉ cần có bất cứ kẻ nào xông vào, Hạ Tiểu Xuyên sẽ biết trước tiên.
Về phần Hạ Tiểu Xuyên làm thế nào điều động, cũng rất đơn giản, ai bảo cục trưởng cục huyện là Hạ Sơn, tùy tiện tìm lý do trị an tuần tra, là có thể khiến cho những cảnh sát kia tuần tra bên trong huyện thành.
- Tô đại ca, anh tuyệt đối không được qua đây, nơi này khắp nơi đều là thuốc nổ.
Trong lòng Quan Ngư gấp gáp nói.
Quan Ngư bị trói chặt, đụng chạm phải ánh mắt tham lam chiếm đoạt của Hạ Tiểu Xuyên và Lý Đạt, trong lòng liền sợ hãi. Lúc này trong đầu Quan Ngư chỉ nghĩ đến một ý niệm. Ngay cả chính nàng cũng cảm giác khϊế͙p͙ sợ. Đó chính là mau chóng giao tấm thân xử nữ của mình cho Tô Mộc. Như vậy, còn tốt hơn rất nhiều bị hai tên súc sinh này làm nhục. Ý nghĩ bá đạo như vậy nhanh chóng chiếm cứ ý thức của Quan Ngư.
- Lãnh đạo, là bọn bắt cóc sao?
Trương Quan Trung hỏi.
- Đúng vậy!
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Bọn chúng nói như thế nào?
Trương Quan Trung vội vàng hỏi.
- Bọn chúng không nói gì, đây là muốn chơi trò tâm lý với chúng ta. Nhưng như vậy càng khiến cho tôi xác định bọn chúng là người của hóa chất Húc Thịnh, bởi vì chỉ có bọn chúng mới có thể hận tôi như vậy. Nhưng vừa rồi trong điện thoại có tiếng gió thổi nổi lên. Điều này nói rõ đó là nơi có đầu gió. Hơn nữa nơi đó rất yên tĩnh. Chỗ như thế cũng không có bao nhiêu, rốt cuộc là nơi nào chứ?
Tô Mộc cau mày.
- Lãnh đạo, tôi nghĩ bọn chúng sớm muộn cũng sẽ gọi điện thoại tới, nếu không chúng ta trở về cục thành phố đợi tin tức. Thuận tiện để cho người của cục thành phố cài máy nghe trộm, từ đó có thể khóa chặt vị trí của đối phương.
Trương Quan Trung nói.
- Không cần!
Tô Mộc lắc đầu, nếu muốn nghe lén, đến cục thành phố chẳng bằng trực tiếp đi tìm Đệ Ngũ Bối Xác sẽ hữu dụng hơn. Phải biết rằng thiết bị ở chỗ Đệ Ngũ Bối Xác cao cấp hơn của cục thành phố rất nhiều.
Chẳng qua hiện tại tâm tình Tô Mộc thật sự có chút rối loạn, đến mức hắn không biết nên làm sao bây giờ.
Reng reng!
Đúng lúc này Triệu Vô Cực gọi điện đến, Tô Mộc vội vàng nghe máy. Bên kia liền truyền đến thanh âm của Triệu Vô Cực:
- Hóa chất Húc Thịnh của huyện Hoa Cổ không có động tĩnh gì. Nhưng cảnh sát huyện Hoa Cổ lại bắt đầu ra đường tuần tra, chuyện này có chút kỳ quái. Cho nên tôi trọng điểm giám thị Hạ Tiểu Xuyên và Lý Đạt, phát hiện hai người bọn họ hôm nay không ở trong hóa chất Húc Thịnh, nghe nói sáng sớm bọn họ đã rời đi.
- Có thể xác định vị trí hiện tại của bọn họ hay không?
Tô Mộc trầm giọng hỏi.
- Có thể.
Triệu Vô Cực nói.
- Mau sớm điều tra ra.
Tô Mộc nói.
- Vâng!
Triệu Vô Cực gọn gàng cúp điện thoại, Triệu Vô Cực vốn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, muốn điều tra chuyện như vậy quả thực rất dễ dàng. Chỉ cần Hạ Tiểu Xuyên và Lý Đạt đều cầm điện thoại di động, hắn có thể tìm được vị trí của bọn hắn. Nếu có thể thông qua cái này điều tra được vị trí của bọn hắn, ánh mắt của Triệu Vô Cực rất nhanh khóa trên người một người. Nàng chính là Lý Hoa.
Lý Hoa chính là chỗ đột phá của Triệu Vô Cực!
Triệu Vô Cực làm thế nào, không phải chuyện Tô Mộc quan tâm. Hiện tại hắn chỉ muốn biết chuyện này rút cuộc có là phải người của hóa chất Húc Thịnh làm hay không. Khi ở bên này Tô Mộc đang đợi tin tức của Triệu Vô Cực, lại có hai cuộc điện thoại gọi tới.
Thứ nhất là Đệ Ngũ Bối Xác.
- Điều tra được rồi, chuyện này là người của hóa chất Húc Thịnh làm, nhưng bọn hắn không phải là công nhân của hóa chất Húc Thịnh, từ hôm qua bọn họ đã bị khai trừ rồi. Nhưng có thể khẳng định người bắt cóc Quan Ngư chính là bọn họ, hơn nữa tôi còn tra được, người đứng phía sau sai sử là Hạ Tiểu Xuyên, bên cạnh hắn có lẽ còn có một quân sư, tên là Lý Đạt. Về phần vị trí hiện tại của hai người, tôi đang xác định.
Đệ Ngũ Bối Xác nói.
- Đa tạ, tiếp tục điều tra, sau khi tra được báo ngay cho tôi biết. Còn nữa, hiện giờ cô đang ở đâu? Tôi qua đó tìm cô, vừa rồi bọn bắt cóc mới gọi điện thoại tới, thông qua điện thoại có thể xác định vị trí của đối phương không?
Tô Mộc hỏi.
- Có thể, tôi ở...
Sau khi Đệ Ngũ Bối Xác nói ra địa chỉ, Tô Mộc kêu Trương Quan Trung trực tiếp lái xe đến đó. Trong lúc đó, hắn nhận được cú điện thoại thứ hai, lần này người gọi điện là Đỗ Phẩm Thượng.
- Phẩm Thượng, tại sao lại là cậu? Tại sao cậu lại xen vào chuyện này?
Tô Mộc cau mày nói.
- Làm sao tôi không xen vào được? Lão sư, có phải nếu tôi không ở chỗ cha tôi, ngài cũng không chuẩn bị nói cho tôi biết chuyện này?
Đỗ Phẩm Thượng hỏi.
Thật sự trùng hợp như vậy sao?
Tô Mộc không ngờ Đỗ Phẩm Thượng vừa vặn đang ở chỗ Đỗ Triển, nhưng chuyện đã phát sinh, lúc này không phải là lúc truy cứu vấn đề.
- Có tin tức sao?
- Có, chuyện này xác định, do phó tổng giám đốc Hạ Tiểu Xuyên của hóa chất Húc Thịnh huyện Hoa Cổ một làm, bên cạnh hắn còn đi theo một người tên là Lý Đạt. Quan Ngư chính là bị bọn chúng bắt cóc, mặc dù trước mắt chưa xác định được vị trí cụ thể của bọn họ, nhưng có thể xác định bọn hắn đang ở phương hướng Bắc thành huyện Hoa Cổ.
Đỗ Phẩm Thượng nói.
- Bắc thành?
Ánh mắt Tô Mộc căng thẳng:
- Tôi biết rồi, tiếp tục điều tra.
- Lão sư, hiện tại tôi đang chạy tới thành phố Cổ Lan, có lẽ một canh giờ sau là tới.
Đỗ Phẩm Thượng nói.
- Cậu tới đây sao? Được, tới đi.
Tô Mộc không nói thêm gì ữa.
- Nhưng lão sư, có một tình huống ngài phải chút tâm, đó chính là nghe nói huyện Hoa Cổ là thiên hạ của Hạ gia, cục trưởng công an huyện ở đó cũng là người của huyện trưởng Hạ Sơn. Hiện tại cục huyện đang tiến hành hoạt động trị an gì đó, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản, nếu ngài đi tìm người, phải cẩn thận một chút, không chừng sẽ bị bọn họ bắt lại.
Đỗ Phẩm Thượng nói.
Rắn chuột một ổ sao? Đáy mắt Tô Mộc hiện lên vẻ lạnh lẽo. Nếu thật sự như vậy, tất cả đều dễ nói. Lần theo lộ tuyến hành động của cục công an huyện, không chừng có thể mò được vị trí của bọn Hạ Tiểu Xuyên, nhưng chuyện này thật sự không thể phớt lờ, đến lúc đó không chừng sẽ xuất hiện chuyện gì đó.
- Chuyện này tôi biết rồi, tiếp tục điều tra.
Sau khi Tô Mộc cúp điện thoại liền gửi một tin nhắn cho Đệ Ngũ Bối Xác, chỉ có năm chữ, thành bắc huyện Hoa Cổ.
Có năm chữ này, Tô Mộc tin tưởng, Đệ Ngũ Bối Xác tuyệt đối có thể khóa chặt vị trí của đối phương.
Hạ Tiểu Xuyên thật sự muốn chơi chết Tô Mộc, chính là cách mấy phút lại gọi một cú điện thoại, có khi là năm phút, có khi là mười lăm phút, tóm lại chính là trêu trọc thần kinh của Tô Mộc. Hạ Tiểu Xuyên giống như một kẻ biến thái, lần nào cũng nói những lời khó nghe, nhưng lại không để cho Tô Mộc bất kỳ cơ hội phản ứng, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Cảnh tượng như vậy, khiến Lý Đạt đứng bên ngoài nhìn thấy, cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Tô Mộc chính là trong hành hạ như vậy, rất nhanh xuất hiện ở chỗ Đệ Ngũ Bối Xác. Sau khi đưa điện thoại di động, Đệ Ngũ Bối Xác rất nhanh liền động thủ. Không thể không nói Hạ Tiểu Xuyên thật sự biến thái, hắn cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng, có thể thao túng sinh tử của người khác, nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ sót, chắc chắn sẽ có chỗ bại lộ bí mật. Mỗi lần điện thoại gọi tới, người của Đệ Ngũ Bối Xác không ngừng nghe lén phân tích.
Không biết sau bao nhiêu lần điện thoại, hai mắt Đệ Ngũ Bối Xác nhất thời tỏa sáng, lúc này bọn họ đã xác định được vị trí ẩn thân của Hạ Tiểu Xuyên, thật sự là tại một lò gạch cũ ở phương hướng thành Bắc huyện Hoa Cổ.
- Lần này ta xem ngươi trốn đi đâu!
Tô Mộc đằng đằng sát khí nói.
- Tôi cùng đi với anh?
Đệ Ngũ Bối Xác nói.
- Không cần, chuyện này cô có thể giúp tôi đến hiện tại tôi đã rất lĩnh tình rồi, chuyện kế tiếp tôi không hi vọng người của cục Quốc an các vị lẫn vào.
Ánh mắt Tô Mộc yên tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại nổi lên một loại phong bạo điên cuồng.
- Được rồi, có bất kỳ tình huống gì cứ gọi điện cho tôi.
Đệ Ngũ Bối Xác nói.
Đệ Ngũ Bối Xác cũng biết thân phận của bọn họ đặc thù, không phải không thể tham dự vào chuyện này, nhưng không cần thiết. Bởi vì như vậy rất có thể sẽ tạo thành phiền toái không cần thiết, hơn nữa nguyên nhân Đệ Ngũ Bối Xác sở dĩ không muốn qua đó, chính là nàng biết có một đoàn xe đã yên lặng tập trung lái đến phương hướng đó, đoàn xe này chính là của Chu Phụng Tiền Chu lão.
Có Chu Phụng Tiền ở đấy, Đệ Ngũ Bối Xác thật sự không cho rằng chuyện này có nhiều khó khăn!
Hơn nữa vẻ mặt của Tô Mộc đã có thể nói rõ vấn đề, lần này hắn qua đó chính là đại khai sát giới. Nếu mình tới đó thì nên khuyên can hay là hỗ trợ? Nếu mâu thuẫn, chẳng bằng dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.
Tôi không biết, người khác cũng không thể trách tội tôi!
- Đi!
Tô Mộc không có nhiều thời gian dừng lại ở đây, phía ngoài lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời sắp sửa xuống núi, nếu lúc này không tới đó, đợi đến khi trời tối, chuyện sẽ càng ngày càng khó khăn.
- Lần này, không biết có bao nhiêu người gặp xui xẻo!
Đệ Ngũ Bối Xác lẩm bẩm nói.