Người gọi điện chính là bên phía Bạch Vi Dân, kêu Tô Mộc hiện tại tới chính quyền thành phố, Bạch Vi Dân có chuyện tìm hắn. Sau khi đặt điện thoại xuống, hai đầu lông mày Tô Mộc liền toát ra một loại không giải thích được. Tại sao Bạch Vi Dân phải tìm mình? Hơn nữa còn vào thời điểm như vậy, hắn làm như vậy, chẳng lẽ là muốn làm khó mình hay sao? Không phải trước khi đi còn muốn gây chuyện với mình chứ?
Không có đạo lý, Bạch Vi Dân thật sự đã làm quan nhiều năm rồi, hơn nữa phải biết rằng, Bạch Vi Dân hình như cũng không phải người của Tôn gia, không phải người của Tôn gia tại sao lại làm ra chuyện như vậy?
Nhưng nếu Bạch Vi Dân đã mời, Tô Mộc dĩ nhiên không thể chần chờ, sau khi nhanh chóng thu thập liền bắt đầu tiến về phía chính quyền thành phố. Trên đường đi, hắn nhận được điện thoại của Lý Hưng Hoa, nội dung rất đơn giản. Chính là nói sơ lược lại cuộc giao dịch giữa hắn và Bạch Vi Dân tối hôm qua, thái độ của Lý Hưng Hoa cũng rất rõ ràng, nếu như có thể, kêu Tô Mộc mau sớm giải quyết xong chuyện này, coi như là đưa cho Bạch Vi Dân một món quà tạm biệt.
- Thì ra là chuyện này.
Mặc dù Lý Hưng Hoa không nói gì quá nhiều, nhưng Tô Mộc đã biết là chuyện gì, đây là Bạch Vi Dân muốn liên thủ với Lý Hưng Hoa trước khi rời đi, hai người này là dùng hết khả năng cắt tỉa lại quan trường thành phố Cổ Lan. Chuyện này đối với Lý Hưng Hoa chắc chắn là có lợi nhất, còn Bạch Vi Dân cũng có thể mượn cơ hội này, tranh thủ được một vị trí không tệ cho những người đi theo mình.
Lần cắt tỉa này nếu đổi thành người khác, thật sự có chút khó khăn, nhưng Lý Hưng Hoa và Bạch Vi Dân liên thủ, dựa vào thực lực của hai người, muốn làm được chuyện này, quả thực không có bất kỳ khó khăn.
Bầu trời thành phố Cổ Lan cũng sắp đổi chủ rồi!
Tô Mộc còn nghĩ đến chuyện sâu xa hơn, bởi vì thông qua thủ đoạn như vậy, quyền khống chế của Lý Hưng Hoa đối với thành phố Cổ Lan sẽ trở nên lớn mạnh hơn một chút. Nhưng Tô Mộc đồng dạng cũng biết, quyền khống chế này sẽ không quá lớn mạnh. Bởi vì thời gian điều động lần này quá mức cấp bách, không đến mấy ngày nữa Triệu Thiên Hoa sẽ qua đây. Chẳng qua đổi một thị trưởng có lẽ không có bao nhiêu vấn đề, nhưng phải biết rằng sau lưng Triệu Thiên Hoa chính là Tôn gia kinh thành.
Triệu Thiên Hoa sẽ yên lặng tới đây sao?
Nếu Triệu Thiên Hoa tới đây, cộng thêm làm ra chút động tĩnh..., vậy những người còn lại của thành phố Cổ Lan sẽ làm ra lựa chọn như thế nào?
Phải biết rằng lúc này đứng về phía hàng ngũ của Lý Hưng Hoa là lựa chọn rất sáng suốt, nhưng phải biết rằng Triệu Thiên Hoa tới đây, đứng về phía Triệu Thiên Hoa, giống như đứng về phía nhân vật khai quốc nguyên lão vậy. Ở bên phía Triệu Thiên Hoa tuyệt đối sẽ nhận được trọng dụng. Nếu như vậy, còn không bằng chờ đợi rồi hãy nói.
- Triệu Thiên Hoa, ngươi cũng nên biết đường mà liên lạc. Tôn gia, Tôn Nguyên Bồi, lần này sợ rằng ta sẽ làm ra một chuyện khiến cho các ngươi cảm thấy không hài lòng.
Tô Mộc nghĩ đến tin tức quan bảng để lộ ra về Triệu Thiên Hoa, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Một người là Lý Hưng Hoa hoàn toàn đứng phía sau, làm chỗ dựa vững chắc cho mình, một người là Triệu Thiên Hoa trước mắt không lộ rõ thái độ nhưng chắc chắn có thể thương thảo, thành phố Cổ Lan này thật sự là càng ngày càng thú vị rồi.
- Tô đại ca!
Chính trong lúc suy tư này, điện thoại của Tô Mộc đột nhiên vang lên. Sau khi hắn mở máy, bên kia liền truyền đến thanh âm của Quan Ngư:
- Quan Ngư, sao vậy? Có chuyện gì sao? Không phải kêu em ở nhà rồi sao? Làm sao lại dậy sớm như vậy!
- Bây giờ là mấy giờ rồi còn nói là dậy sớm, Tô đại ca. Em vốn định ở đây chơi thêm hai ngày, nhưng vừa rồi có bạn học bên trường trung học Hình Đường gọi điện thoại kêu em trở về, bảo là có một buổi gặp mặt gì đó, bây giờ em sẽ qua đó.
Quan Ngư nói.
- Đi bây giờ sao? Để anh phái xe đưa em đi?
Tô Mộc nói.
- Không cần. Em biết đi thế nào mà, không cần phiền phức như vậy.
Quan Ngư nói.
- Như vậy...
Tô Mộc trầm ngâm, từ thành phố Cổ Lan đến huyện Hình Đường thật sự là có ôtô đường dài, nếu bây giờ đi, đến xế chiều có thể đến huyện Hình Đường.
- Vậy em đi đường cẩn thận, nhớ gọi điện cho anh.
Tô Mộc nói.
- Được rồi, em đâu còn là trẻ con.
Quan Ngư lầm bầm cúp điện thoại.
Không phải trẻ con? Bên tai Tô Mộc quanh quẩn lời nói của Quan Ngư, đúng vậy, Quan Ngư thật sự không giống những người khác, phải biết rằng Quan Ngư có kinh nghiệm xã hội phong phú, không thể đối đãi với nàng như những cô bé bình thường. Hơn nữa Quan Ngư hiện tại cũng không còn nhỏ, cũng sắp sửa lên đại học rồi, mua vé xe lên đường chắc chắn không có việc gì.
Nói đến Quan Ngư, Tô Mộc lại nhớ tới Chu Phụng Tiền. Chu Phụng Tiền hiện tại đã rời khỏi thành phố Cổ Lan, hắn đi khi nào, Tô Mộc hoàn toàn không biết, chẳng qua sau khi Chu Phụng Tiền rời đi, Phương Nhai có nói với hắn. Vốn hắn còn muốn đi tiễn Chu Phụng Tiền, xem ra bây giờ bớt việc rồi. Nhưng đoán chừng Chu Phụng Tiền bây giờ đã lên trên tỉnh, có một số việc cần tuyên bố rồi.
Khi Tô Mộc xuất hiện ở tòa nhà chính quyền thành phố, đi tới đầu hành lang, ngạc nhiên phát hiện trước mắt xuất hiện một người, hơn nữa khiến cho Tô Mộc bất ngờ chính là, người này là Thái Tư Nông. Thái Tư Nông là ai? Hắn chính là thư ký của Bạch Vi Dân, là thư ký trưởng của chính quyền thành phố, cùng với Lê Cường trở thành hai thư ký song hành của thành phố Cổ Lan. Nếu đặt là trước kia, Thái Tư Nông bởi vì quan hệ giữa Bạch Vi Dân và Lý Hưng Hoa, cũng chẳng thèm ngó tới Tô Mộc, dù sao chỗ đứng của song phương cũng bất đồng.
Nhưng hôm nay điều khiến cho Tô Mộc bất ngờ chính là, Thái Tư Nông lại tươi cười đứng ở đây, giống như đang cố ý đợi Tô Mộc. Dõi mắt cả thành phố Cổ Lan, người có thể hưởng thụ loại vinh quang này, đếm không hết trên đầu ngón tay, điều này thật sự khiến cho Tô Mộc kinh hãi.
- Tô Mộc, cậu đã đến rồi.
Thái Tư Nông cười nói.
- Thái thư ký, làm phiền ngài chờ ở đây, thật là xin lỗi.
Tô Mộc vội vàng nói.
- Đừng khách khí, tôi ở đây chờ cậu còn không phải là chuyện nên làm sao. Đi thôi, thị trưởng đang chờ cậu.
Thái Tư Nông nói.
- Được!
Tô Mộc gật đầu nói.
Khi Tô Mộc đi lướt qua người Thái Tư Nông, trong nháy mắt thân thể hai người đụng chạm, hai mắt Tô Mộc nhất thời tỏa sáng, trị số độ thân mật của người này đối với mình rõ ràng là sáu mươi, đây là con số rất cao. Hơn nữa hạng mục lên chức của Thái Tư Nông lại là màu vàng, khó trách, thì ra hắn sắp sửa thăng chức. Còn hạng mục bí mật trực tiếp để lộ ra tin tức, làm cho Tô Mộc hiểu chuyện gì xảy ra.
Bí mật: có thể đi theo lão bản thật là tốt!
Thì ra Bạch Vi Dân chẳng những rời khỏi nơi này, trước khi đi còn mang theo Thái Tư Nông, khó trách hắn nở nụ cười như hoa như vậy. Nói vậy Thái Tư Nông đã biết giao dịch giữa Bạch Vi Dân và Lý Hưng Hoa, cho nên mới đối đãi với mình như vậy. Nếu không, đổi lại lúc bình thường, Thái Tư Nông làm sao có thể như vậy?
Bạch Vi Dân được điều đi làm bí thư thị ủy thành phố nào đấy, xem như là thăng nhiệm. Duới tình huống như thế mang theo Thái Tư Nông, cũng ý nghĩa Thái Tư Nông sẽ từ thư ký thị trưởng biến hóa nhanh chóng trở thành đại thư ký thứ nhất thị ủy, loại biến hóa thân phận này, đối với Thái Tư Nông mà nói chắc chắn là chuyện rất có tính kích thích.
Thật ra Tô Mộc hiện tại chỉ thấy được kích động của Thái Tư Nông, nhưng không nhìn thấy loại hốt hoảng buồn bực của Thái Tư Nông mấy ngày trước, không biết tiền đồ của mình sẽ như thế nào. Nhưng cuối cùng ngày hôm qua Bạch Vi Dân cho hắn câu trả lời chắc chắn, nói có thể mang theo hắn rời đi. Như vậy Thái Tư Nông có thể yên tâm, vì vậy tâm tình rõ ràng đã khá hơn rất nhiều.
Trước khi Bạch Vi Dân rời đi, vì lợi ích cũng có thể tiến hành giao dịch với Lý Hưng Hoa, Thái Tư Nông lại không ngốc, dưới tình huống không xung đột lợi ích, đắc tội với Tô Mộc làm gì. Không chừng sau này mình còn phải dùng tới Tô Mộc, lúc này phá hỏng đường chẳng phải là ngu ngốc hay sao?
Khi Tô Mộc xuất hiện trong phòng làm việc, thái độ của Bạch Vi Dân đã có sự biến hóa so với trước kia, trên mặt hiện lên nụ cười, lại còn đứng dậy, trực tiếp đi tới trước mặt Tô Mộc, bắt tay hắn.
- Thị trưởng, tôi đến rồi!
- Tô Mộc à, nào, ngồi xuống nói chuyện.
Bạch Vi Dân cười nói.
Cái này thật sự là thế sự khó lường!
Tô Mộc nhìn vẻ mặt hiện tại của Bạch Vi Dân, hồi tưởng lại những chuyện lúc trước hắn đã làm, nếu như không phải Lý Hưng Hoa đã dự phòng nói trước, Tô Mộc tuyệt đối không thể tin đây chính là Bạch Vi Dân, tuyệt đối sẽ suy đoán Bạch Vi Dân rốt cuộc đang nghĩ như thế nào. Nhưng bây giờ không cần thiết, giữa Lý Hưng Hoa và Bạch Vi Dân đã đạt thành hiệp nghị, việc mình phải làm chính là biết thời biết thế mà thôi.
Huống chi chuyện này cho dù không có cái gọi là hiệp nghị giữa bọn họ, thời cơ cũng chín muồi rồi.
- Tô Mộc, gần đây công việc ở khu Cao Khai như thế nào rồi?
Bạch Vi Dân hỏi.
- Thị trưởng, thật ra lần này tôi tới đây chính là muốn báo cáo công việc của khu Cao Khai với ngài, hiện giờ các hạng mục công việc của khu Cao Khai đã đi vào quỹ đạo, hạng mục đầu tư của giải trí Lý Thị và hai xí nghiệp khác cũng đã tiến vào chương trình hội nghị cuối cùng. Hơn nữa tập đoàn Chu thị đến từ thành phố Thanh Lâm cũng đã bắt đầu khởi công, chuẩn bị xây dựng một trụ sở trà ở khu Cao Khai...
Tô Mộc ngồi ở chỗ nầy, rất trấn định thản nhiên báo cáo những hạng mục công việc trọng yếu của khu Cao Khai, từng chuyện từ trong miệng hắn báo cáo ra, đến trong tai Bạch Vi Dân, khiến hắn thật sự cảm thấy bội phục, bội phục nhận thức của Lý Hưng Hoa, bội phục thái độ và năng lực của Tô Mộc. Khu Cao Khai ở trong tay Mai Ngự Thư chính là nửa sống nửa chết, nhưng bây giờ ở trong tay Tô Mộc mới mấy ngày đã phát triển thành như vậy.
Bạch Vi Dân thật sự không muốn rời đi, vì đây chính là lúc tạo ra thành tích.
- Thị trưởng, tôi và mấy xí nghiệp bên giải trí Lý Thị đã bàn bạc thống nhất, dự định vào ngày kia sẽ cử hành ký kết hợp đồng chính thức ở khu Cao Khai, đến lúc đó chúng tôi chuẩn bị cử hành một buổi công bố, đồng thời tôi sẽ đại biểu các đồng chí của quản ủy hội khu Cao Khai, muốn mời thị trưởng tới tham gia, hơn nữa phá thổ động công, hạ nhát xẻng đầu tiên cho trụ sở điện ảnh và truyền hình của giải trí Lý Thị!
Tô Mộc nói.
Tiểu tử này đúng là có nhãn lực!
Thật sự có chút hối hận, ban đầu tại sao mình không để ý đến Tô Mộc. Nhưng cũng không thể nói như vậy, ban đầu mình có theo dõi, nhưng để ý thì có ích lợi gì, ai bảo Tô Mộc là người của Lý Hưng Hoa. Bạch Vi Dân âm thầm cảm khái, nhưng vẫn tương đối cao hứng. Tối thiểu Tô Mộc đã bộc lộ thái độ, chẳng những bộc lộ, hơn nữa còn tốt hơn dự đoán rất nhiều.
Tham gia ký hợp đồng nghi thức, tham gia phá thổ động công, cộng thêm tuyên truyền của bộ tuyên truyền thị ủy, Bạch Vi Dân biết, lúc này hi vọng của mình cuối cùng đã thành công, một phần thành tích làm sao cũng sẽ rơi xuống đầu mình.
Nghĩ tới đây, nụ cười của Bạch Vi Dân càng phát ra nhu hòa, vẻ mặt nhìn Tô Mộc cũng càng thêm bình dị gần gũi.