Nếu như nói vương triều huy hoàng do một tay anh chế tạo, bất chợt đổ xuống, làm một người đế vương, trong lòng anh sẽ có tâm tình gì? Ta nghĩ không có gì đau lòng bằng trơ mắt nhìn cảnh tượng huy hoàng hóa thành hư ảo.
Chu Phụng Tiền không phải một đế vương, nhưng hắn vẫn là một lão nhân lo cho nước lo cho dân, theo như Phương Nhai biết, thành phố Cổ Lan này từng chứa đựng rất nhiều kỳ vọng của hắn, là Chu Phụng Tiền ban cho thành phố Cổ Lan danh tiếng thành phố văn hóa, tạo ra hình thức phát triển hoàn toàn mới lúc ấy. Vốn Chu Phụng Tiền cho là, cho dù thành phố Cổ Lan không phát triển thêm, cũng sẽ bảo vệ danh tiếng này. Ai ngờ đến hiện tại, thật sự khiến cho Chu Phụng Tiền cảm thấy thương tâm.
Thành phố Cổ Lan giống như một tòa thành thị không có sinh cơ, cổ tích văn vật cũ kỹ không nói, trong đó thậm chí có mấy chỗ, không biết vì nguyên nhân chó má gì mà bị hủy diệt.
Khi Chu Phụng Tiền nhìn thấy những cổ tích văn vật đó bị hủy diệt, trong lòng thật sự rỉ máu.
Nhưng Chu Phụng Tiền cũng biết, đây chính là thực tế, mình muốn mưu toan thay đổi thực tế như vậy, nhất thời không thể thành công. Hắn biết, cái gọi là điều kiện bên ngoài chỉ là thứ yếu, nếu như tư tưởng chấp chính quan niệm chấp chính của lãnh đạo nơi này không thể thay đổi, cho dù có gia tăng thêm nhiều nhân tố hơn nữa, kết quả cuối cùng vẫn rất đáng buồn.
Chu Phụng Tiền thật sự nhàn rỗi không có chuyện gì làm, muốn nhân dịp này ra ngoài dạo chơi sao? Rất hiển nhiên không phải như vậy, người đã đạt tới trình độ của hắn, mọi cử động đều có ý nghĩa rất sâu sắc. Chẳng qua đúng dịp Quan Ngư muốn tới đây, cho nên Chu Phụng Tiền mới đi cùng nàng.
- Chu lão. Lần này nhiệm vụ của chúng ta không phải là thành phố Cổ Lan. Chúng ta sẽ tiếp tục dừng lại nơi này sao? Hiện tại có cần trở về trong tỉnh không?
Phương Nhai nhỏ giọng nhắc nhở.
- Trở về trong tỉnh làm gì? Ở lại đi, nếu ta đã tới thành phố Cổ Lan, thì không thể nuốt cả quả táo rời đi.
Chu Phụng Tiền quả quyết nói.
- Vâng!
Phương Nhai vội vàng đáp.
Phương Nhai biết hiện tại trong lòng Chu Phụng Tiền đang tức giận, nếu như không tức giận, làm sao hắn có thể giống như một đứa bé, trì hoãn nhiệm vụ trong tỉnh, muốn ở lại thành phố Cổ Lan. Phương Nhai vừa rồi thật ra cũng muốn khuyên Chu Phụng Tiền rời đi, mắt không thấy tâm không phiền, nếu như vậy, tối thiểu có thể bảo đảm thân thể Chu Phụng Tiền khỏe mạnh. Nếu ở đây thật sự xuất hiện chút phiền toái, Phương Nhai cũng không biết phải làm gì.
Tình hình sức khỏe của Chu Phụng Tiền hiện giờ liên quan đến tiền đồ của một số người, tuyệt đối không thể có bất kỳ lơ là sơ suất. Cho nên đừng thấy bên ngoài chỉ là một chiếc xe bình thường, trên thực tế bên trong được bố trí đầy đủ mọi thứ. Nếu xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, có thể bảo đảm trị liệu khẩn cấp cho Chu Phụng Tiền.
Người chạy đi tìm hiểu tình huống còn chưa trở về, Quan Ngư đã vội vàng từ trong thôn chạy đến, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh xe, trên mặt hiện lên thần tình tức giận lo âu.
- Quan Ngư, làm sao vậy?
Chu Phụng Tiền hỏi.
- Chu gia gia, ngài phải theo cháu tới đó xem một chuyến, chuyện này quả thực là vô pháp vô thiên. Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Lại dám làm ra chuyện như vậy ở trường học. Hiện tại trẻ con ở đây không có chỗ đi học, ngài không nhìn thấy thảm trạng đó đâu.
Quan Ngư vội vàng nói.
Trường học gì, thảm trạng gì, Chu Phụng Tiền nhất thời bị Quan Ngư làm cho hoang mang.
- Quan Ngư, đừng vội, nói chậm thôi!
Chu Phụng Tiền nói.
- Chu gia gia, cháu cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì, khi cháu vào trong thôn đi nhà cầu, phát hiện trường học bên cạnh bị như vậy. Cửa sổ bị đập phá, khắp nơi đều là mảnh kính vỡ. Bàn học vứt khắp nơi, ngay cả trên tường cũng bị giội dầu đỏ. Nếu ngài không tận mắt nhìn thấy, ngài cũng không thể tin được nơi đó là trường học.
Quan Ngư nói.
Chỉ mấy câu nói đó đã khiến sắc mặt Chu Phụng Tiền trở nên âm trầm:
- Quan Ngư. Lên xe, Phương Nhai. Lái xe đến đó cho ta!
- Vâng, Chu lão!
Phương Nhai biết lúc này Chu Phụng Tiền tuyệt đối đang vô cùng tức giận, giống như thùng thuốc nổ có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Hơn nữa Phương Nhai hiện tại cũng có chút không giải thích được, Quan Ngư nói có khoa trương quá hay không? Đây là ý gì? Nàng thật sự cho rằng đây là thời đại học sinh không có sách đọc, trường học cũng bị hành hạ thành như vậy sao?
Chỉ có điều khi Chu Phụng Tiền xuất hiện ở trước cửa trường học, cũng không thể tiếp tục đi tới, bởi vì lúc này, xe của bọn hắn bị thôn dân của thôn Thượng Hà ngăn cản, người cầm đầu chính là Mã Văn Xương. Mã Văn Xương nói thế nào cũng là lão bí thư chi bộ nơi này, đối với tình huống quan trường cũng coi như quen thuộc. Khi Tô Mộc phân phó hắn bảo vệ trường học, là hắn biết sẽ xảy ra chuyện gì. Vì vậy Mã Văn Xương không tiếc công sức, tự mình tới đây trông coi, nếu có ai dám tới đây gây chuyện, hắn sẽ liều mạng mang theo mấy trăm người của thôn Thượng Hà ngăn cản đối phương.
Không biết lai lịch của Chu Phụng Tiền, dĩ nhiên phải ngăn cản Chu Phụng Tiền bên ngoài.
- Các ngươi là ai? Làm sao vào thôn chúng ta? Các ngươi tới đây làm gì? Nơi này không cho phép người ngoài, mau lui ra ngoài đi.
Theo tiếng quát của một thôn dân, Phương Nhai từ trong xe đi ra, mỉm cười tiến lên phía trước:
- Vị đại ca, anh đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là thuận đường đi qua, muốn vào trong tìm nhà cầu. Sao vậy? Chẳng lẽ thôn các vị muốn đi vệ sinh cũng phải trả tiền?
- Ngươi đừng bẩn thỉu, trả tiền gì chứ, nếu phải trả tiền, thôn Thượng Hà chúng ta đã sớm bị người ta đâm cột sống mắng chết rồi. Đi nhà cầu đúng không, ở bên cạnh đấy. Nhưng tốt nhất các ngươi nên thành thật một chút, chớ tới gần trường học.
- Tôi hiểu rồi!
Phương Nhai cười đưa tới một điếu thuốc, trở lại trên xe, thấp giọng nói:
- Chu lão, xem ra chúng ta không thể tới gần trường học, chẳng qua không biết tại sao, bọn họ lại trông chừng trường học nghiêm mật như vậy, chẳng lẽ trong chuyện này có gì mờ ám hay sao?
- Nơi này nhất định có vấn đề!
Chu Phụng Tiền nói.
Đúng lúc này người vào thôn hỏi thăm tình huống đã trở lại, sau khi ngồi vào trong xe liền nói ra tin tức mình hỏi thăm được, cho đến lúc này bọn Chu Phụng Tiền mới biết được, tại sao thôn Thượng Hà phải trông chừng trường học nghiêm mật như vậy, thì ra thật sự có chuyện. Hơn nữa chuyện xảy ra còn không nhỏ, thế nhưng chuyện như vậy phát sinh, quả thực làm cho người ta cảm thấy không thể tin được
Sắc mặt Chu Phụng Tiền đã u ám.
Từ khi ẩn cư ở kinh thành, Chu Phụng Tiền rất ít khi tức giận vì những chuyện như vậy. Bởi vì thân phận giống như hắn, vốn rất ít tiếp xúc với những chuyện như vậy, bọn họ chỉ xử lý chuyện đại sự, làm sao lại bị chuyện như vậy quấy nhiễu? Hơn nữa suy nghĩ cho sức khỏe của Chu Phụng Tiền, Phương Nhai cũng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Không ngờ lần này lại xuất hiện chuyện như vậy. Vậy làm sao có thể để cho Chu Phụng Tiền an tâm lưu lại thành phố Cổ Lan? Đây là thành phố trước kia hắn từng làm việc sao? Ở thời điểm của Chu Phụng Tiền, làm thế nào lại cho phép chuyện như vậy xuất hiện?
- Ngươi nói hiện tại người của hóa chất Húc Thịnh đang lôi rác công nghiệp đã đổ ở đây đi sao?
Chu Phụng Tiền hỏi.
- Đúng vậy, nhưng người của thôn Thượng Hà đang ngăn cản, bọn họ cũng không lôi đi được.
- Ngươi nói trường học là chủ nhiệm quản ủy hội Tô Mộc yêu cầu giữ lại hiện trạng sao?
Chu Phụng Tiền hỏi.
- Đúng vậy!
Người nọ hơi chút chần chờ, lại nói:
- Chu lão, là như vậy, nếu như không phải có Tô Mộc, nơi này đã sớm phát sinh ẩu đả ác liệt rồi, theo tin tức tôi nghe được từ thôn dân, người của hóa chất Húc Thịnh đang đêm tới đây đánh hai thôn dân không nói, còn phá hủy trường học ở đây. Hơn nữa hôm nay phó tổng của hóa chất Húc Thịnh còn mang người đến đây gây chuyện, là Tô Mộc ngăn cản được vào lúc mấu chốt.
- Cản rất tốt!
Chu Phụng Tiền lớn tiếng nói:
- Loại người cặn bả bại hoại như vậy, bắt chết một trăm lần cũng không quá đáng.
- Còn hỏi thăm được việc gì không?
Phương Nhai hỏi.
- Tạm thời chỉ có như, vừa rồi tôi nghe những người đó nói, lão bí thư chi bộ của thôn Thượng Hà đang ở bên trường học.
Lão bí thư chi bộ? Theo lời người này, Chu Phụng Tiền nhìn về hướng Mã Văn Xương đang đứng dưới ánh mặt trời, cho dù lúc này mặt trời rất chói chang, Mã Văn Xương cũng không có ý tứ rời đi, cứ đứng bất động như vậy.
Nếu như không phải xảy ra chuyện như vậy, nguyên nhân gì có thể làm cho một lão nhân đứng dưới mặt trời, cam tâm tình nguyện bảo vệ trường học!
- Đi, xuống xe!
Chu Phụng Tiền không hề nghĩ ngợi đẩy cửa bước xuống xe, bọn Phương Nhai vội vàng đi theo sau, còn Quan Ngư có chút ngẩn người, cho đến khi nhìn thấy bọn người Chu Phụng Tiền lần lượt xuống xe, mới vội vàng đi xuống. Bởi vì hiện tại đầu óc của nàng đã bị lời nói vừa rồi hấp dẫn, không ngờ lần này tới đây chính là muốn cho Tô Mộc bất ngờ. Hiện tại thì ngược lại, mình còn chưa tạo ra bất ngờ, Tô Mộc đã cho mình một ngạc nhiên.
Tô Mộc có liên quan đến chuyện này!
Chẳng qua nghe chuyện, giống như Tô Mộc xử lý không sai. Nhưng bây giờ có cần gọi điện thoại Tô Mộc, báo tin Chu lão tới đây hay không? Mặc dù nói hiện tại Quan Ngư còn chưa biết thân phận thật sự của Chu Phụng Tiền, nhưng có thể cảm nhận được từ trên người Chu Phụng Tiền phóng thích ra loại hơi thở cấp trên. Chính hơi thở như vậy, khiến cho Quan Ngư biết Chu Phụng Tiền tuyệt đối không đơn giản.
Chẳng qua chuyện đó không có quan hệ với Quan Ngư, hiện tại trong lòng nàng chỉ muốn, cứ đi theo bên cạnh Chu Phụng Tiền, Chu Phụng Tiền vẫn là lão gia gia đối xử với nàng rất tốt, chỉ cần biết điểm này là đủ rồi.
- Chu gia gia, ngài đi chậm thôi!
Quan Ngư vừa nói vừa nhảy xuống xe, đỡ lấy Chu Phụng Tiền đi về phía trước.
Mã Văn Xương đứng dưới mặt trời, nhìn đám người này đột nhiên nhích tới gần, vẻ mặt đột nhiên khẩn trương, nhất là cầm đầu còn là một lão nhân xấp xỉ tuổi hắn, khiến cho Mã Văn Xương theo bản năng cảm thấy một loại khẩn trương.
Bọn họ rốt cuộc là ai?
Tới chỗ này làm gì?
Chẳng lẽ là người bên huyện Hoa Cổ phái tới sao?