Muốn kéo gần quan hệ giữa người với người, có rất nhiều thủ đoạn, những thủ đoạn này tùy tiện lấy ra một cái đều có hiệu quả. Nhưng có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất hay không cũng chưa biết. Nếu muốn chân chính lọt vào tầm nhìn của người khác, như vậy ngươi sẽ phải hợp ý. Ví dụ thông tục chính là ngươi thích bóng rổ ta cũng thích, như vậy hai người có thể rất nhanh nói chuyện với nhau. Nếu hai người còn cùng thích một đội, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Đây thực sự là một đạo lý dễ hiểu!
Hiện tại Tiểu Ngoan đang làm chính là chuyện như vậy, quen biết Tô Mộc đối với vị đệ tử thế gia Trần Hồng Đỉnh này mà nói, thật sự là một loại duyên phận, bởi vì nếu như không phải là Đệ Ngũ Bối Xác giới thiệu, hắn tuyệt đối không có khả năng biết Tô Mộc. Mà hắn càng không nghĩ tới chính là, bối cảnh của Tô Mộc lại hùng hậu như vậy. Nếu như có thể tạo dựng quan hệ với Tô Mộc, đối với bước phát triển kế tiếp của tập đoàn Trần thị sẽ mang tới tác dụng không thể đo lường.
Nhân mạch, chính là dựa vào vô số cơ hội như vậy mà tạo dựng.
Ở một bến tàu của Hồng Kông.
Ở chỗ này có một chiếc du thuyền, chiếc du thuyền vật sở hữu của Trần gia, nói chính xác chiếc du thuyền là của Trần Hồng Đỉnh. Ở trong tối thế nào không biết, nhưng nếu chân chính nói ra, ở trong tổ chức Quốc An, bên ngoài người giàu có nhất chính là Trần Hồng Đỉnh.
Dựa vào tập đoàn Trần thị, hàng năm Trần Hồng Đỉnh đều có thể kiếm được một khoản lớn.
- Tô ca, Diệp tỷ, thế nào? Chiếc du thuyền này không tệ chứ?
Trần Hồng Đỉnh cười nói.
- Tiểu Ngoan, cậu chuẩn bị đưa chúng tôi đi đâu? Cậu không nói cho tôi biết, chẳng lẽ nơi đó không phải ở bến tàu, mà ngoài biển rộng mênh mông sao?
Khóe miệng Tô Mộc lộ ra nụ cười thú vị.
- Tô ca, làm sao? Anh sợ tôi bán mấy người đi sao? Cho dù tôi bán ai cũng không dám bán các người.
Trần Hồng Đỉnh cười tủm tỉm nói.
- Nói đùa, nếu tiểu thiếu gia của tập đoàn Trần thị cũng làm loại chuyện buôn bán người, vậy tập đoàn Trần thị thật sự nổi danh rồi.
Diệp Tích mỉm cười nói.
Nói ra Diệp Tích thật sự không nghĩ đến, người sắp xếp hoạt động tối hôm nay lại là Trần Hồng Đỉnh. Diệp Tích biết Tô Mộc lúc trước tuyệt đối chưa từng tới Hồng Kông. Nhưng dám liên hệ với Trần Hồng Đỉnh. Hơn nữa nhìn bộ dạng, Trần Hồng Đỉnh rõ ràng đang cố ý tạo dựng quan hệ với Tô Mộc. Cảnh tượng này thật sự làm cho Diệp Tích bất ngờ.
Nhưng cũng chính bởi vì biết đây là hoạt động Trần Hồng Đỉnh an bài, cho nên Diệp Tích mới không kêu nhiều hộ vệ đi theo, chỉ kêu một nữ hộ vệ đi theo bên người. Về phần nữ hộ vệ này, tuyệt đối có thể tin, là tùy tùng tin cậy của Diệp Tích. Thực lực cũng không tệ, nàng tên là Ngụy Mai.
Sau khi Trần Hồng Đỉnh nghe thấy những lời của Diệp Tích, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng, nhưng ngay sau đó liền khôi phục như cũ. Nếu Diệp Tích không biết thân phận của hắn, đó mới là quái sự.
Dù sao phải biết rằng Trần Hồng Đỉnh ở Hồng Kông, cũng là công tử có danh. Hơn nữa Trần Hồng Đỉnh chưa bao giờ có ý giấu diếm thân phận của mình, cho nên Diệp Tích biết là rất bình thường. Còn Diệp Tích thật ra chẳng những biết Trần Hồng Đỉnh, gia tộc không sai biệt lắm cũng có chút phân lượng ở Hồng Kông, thành viên chủ chốt Diệp Tích cũng biết. Muốn vào trú ở Hồng Kông, công tác chuẩn bị như vậy là chuyện phải làm.
Mặc dù Diệp Tích nói không phải việc gì cũng tự làm. Nhưng việc phải làm tuyệt đối sẽ không sơ sót. Cỗ máy khổng lồ như Thịnh Thế Đằng Long có thể phát triển ổn định như vậy, cũng xuất phát từ tính cách này của Diệp Tích.
- Diệp tỷ...
Trần Hồng Đỉnh cười hì hì, không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa. Trần Hồng Đỉnh, thật sự là một hảo thủ làm sống động không khí. Đừng thấy đây là lần đầu gặp mặt Diệp Tích, nhưng rất nhanh đã hàn huyên rất náo nhiệt.
- Được rồi, cậu đã gọi tôi là Tô ca, gọi Diệp Tích là Diệp tỷ, cậu lại do Đệ Ngũ giới thiệu, vậy giữa chúng ta không cần thiết xa lạ như vậy. Tùy ý vẫn tương đối tốt hơn.
Tô Mộc cười nói.
- Tôi biết Tô ca tốt nhất.
Khi Trần Hồng Đỉnh nói đến đây, liền vứt một cái đá mắt về phía Tô Mộc, một màn này khiến cho Diệp Tích nhìn thấy không khỏi ôm bụng cười lớn, thật đúng như Tô Mộc đã nói, Trần Hồng Đỉnh thật sự là một cực phẩm.
Tập đoàn Trần thị có thể có một tiện nam cực phẩm như Trần Hồng Đỉnh, thật sự là bất ngờ.
- Tô ca, nơi chúng ta đến là một tiểu đảo, tiểu đảo đó thực chất rất yên tĩnh, nhưng tối nay trên đó có hoạt động rất kịch liệt. Tôi nghĩ anh chưa bao giờ được chứng kiến chuyện như vậy, cho nên mới muốn dẫn anh tới đây xem. Về phần Diệp tỷ, tôi cũng không biết đến lúc đó chị có thể xem được hay không? Phải biết rằng nơi đó có chút máu tanh.
Trần Hồng Đỉnh cười tủm tỉm nói.
- Yên tâm đi, tôi không sao.
Diệp Tích cười nói.
Trần Hồng Đỉnh thật sự coi thường năng lực thừa nhận của Diệp Tích, đợi sau khi đến nơi, Trần Hồng Đỉnh mới biết được Diệp Tích có thể trở thành như vậy tổng tài của một công ty lớn như vậy, thật sự đã chứng kiến rất nhiều tràng diện.
Ba người cứ vui vẻ chuyện phiếm như vậy, chưa nói đến phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp. Trận trận gió biển thổi tới, cộng thêm hiện giờ là hoàng hôn, từng đợt nắng chiều rọi xuống mặt biển, theo sóng xanh nhộn nhạo, thỉnh thoảng có mấy con cá nhảy lên trên mặt nước. Thật sự rất tươi đẹp.
Tô Mộc và Diệp Tích ngồi trênboong tàu, hít thở luồng không khí đặc biệt ở đây, nhìn cảnh đẹp như vậy, hai người không khỏi say mê.
- Nếu có thể vĩnh viễn giống như vậy thì tốt quá.
Diệp Tích cảm khái nói.
- Diệp Tích, em cũng biết, bây giờ anh không thể làm như vậy. Nhưng anh hứa với em, sau này chỉ cần có thời gian, sẽ cùng em ra ngoài đi dạo. Anh sẽ tranh thủ lúc sinh thời, cùng vị đại mỹ nữ Diệp Tích, cùng nhau du sơn ngoạn thủy, có được hay không?
Tô Mộc nói.
- Anh nói rồi đấy, đến lúc đó đừng từ chối!
Diệp Tích cười nói.
- Đương nhiên là không rồi.
Tô Mộc trả lời.
Nghe Tô Mộc bảo đảm như vậy, đối với Diệp Tích mà nói là đủ rồi. Cha nàng lăn lộn bao nhiêu năm trên quan trường, từ nhỏ nàng cũng biết quan trường là một nơi như thế nào, cho nên nàng biết Tô Mộc có thể nói như vậy, đã là chuyện rất đáng quý. Hơn nữa cho dù Tô Mộc có thời gian, Diệp Tích cũng chưa chắc có thời gian, có thể chơi đùagiống như hiện tại, thưởng thức cảnh sắcxinh đẹp, là đủ rồi.
- Có cái gì không đúng, có người đi theo chúng ta!
Khi hai người đang ngọt ngào thưởng thức phong cảnh, Triệu Vô Cực và Ngụy Mai cùng tiến lên, Triệu Vô Cực thấp giọng nói.
- Có người theo dõi chúng ta? Thiệt hay giả? Nơi này là ngoài biển, làm sao có thể theo dõi chúng ta?
Tô Mộc bất ngờ nói.
- Không sai, từ khi chúng ta rời khỏi cảng, đã có ba chiếc ca-nô một mực theo đuôi phía sau chúng ta. Ban đầu tôi cho là bọn họ chỉ đi ngang qua, ai ngờ đến bây giờ vẫn còn đi theo, nhất định là người đến bất thiện.
Triệu Vô Cực nói.
Nói đến năng lực ở phương diện theo dõi, Triệu Vô Cực tuyệt đối là chuyên gia, hắn nói đối phương theo dõi bọn hắn đến đây, vậy thì tuyệt đối không sai.
- Chẳng lẽ là...
Diệp Tích nói.
- Đừng có gấp, chờ một lát rồi hãy nói.
Tô Mộc nói, đúng lúc này Trần Hồng Đỉnh cũng đi tới:
- Tô ca, Diệp tỷ, hình như gặp chút phiền toái nhỏ, đối phương là người của Hắc Long Bang, tôi vừa vặn biết một tên trong đó, làPhó bang chủ Hắc Long Bang, tên là Trịnh Nhị Bào.
Trịnh Nhị Bào? Phó bang chủ Hắc Long Bang? Tô Mộc vừa nghe thấy cái này, vẻ mặt đã lạnh lùng, Lương Liệt đúng là không thấy quan tài thì vẫn chưa đổ lệ, chuyện như vậy cũng làm ra được, rút cuộc là có ý tứ gì? Phái những người này tới đây là muốn làm khó mình sao? Muốn nửa đường chặn mình lại sao? Xem ra những lời mình nói với hắn, hắn trực tiếp xem như gió thoảng bên tai rồi.
- Tô Mộc, làm sao bây giờ?
Diệp Tích hỏi.
- Nếu đến tìm chúng ta, vậy chúng ta có thể lâm trận lùi bước sao. Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.
Tô Mộc bình tĩnh nói, càng là thời điểm như vậy càng phải giữ vững tỉnh táo tuyệt đối. Hơn nữa đối phương có ba chiếc ca-nô, tổng cộng không tới hai mươi người, nếu cũng ở trên du thuyền, dựa vào Tô Mộc và Triệu Vô Cực tuyệt đối có thể ứng phó.
- Tô ca, Diệp tỷ, hai người nói gì vậy? Hai người bây giờ là khách nhân của tôi, có người tới tìm phiền phức, chính là không nể mặt Trần Hồng Đỉnh này, ngụm ác khí này tôi làm sao có thể nhịn được? Hai người yên tâm, chuyện này giao cho tôi xử lý là được.
Trần Hồng Đỉnh lớn tiếng nói.
- Cậu định làm gì?
Tô Mộc hỏi.
- Cứ nhìn là được!
Vừa nói Trần Hồng Đỉnh vừa rời khỏi boong tàu.
Tô Mộc biết Trần Hồng Đỉnh nói như vậy, tuyệt đối là có đầy đủ lòng tin, cũng cảm thấy yên tâm. Cùng lắm nếu Trần Hồng Đỉnh không giải quyết được chuyện này, bọn họ lại ra mặt là được.
Trên ba chiếc ca-nô đích xác là người của Hắc Long Bang!
Chuyện này Trịnh Nhị Bào vốn không muốn ra mặt, nhưng hiện tại nhìn thấy Tô Mộc mang theo Diệp Tích ra biển, cơ hội như vậy tuyệt đối không nhiều lắm, nếu bắt không được, muốn tìm cơ hội tốt như vậy thu thập Tô Mộc là không có. Cho nên Trịnh Nhị Bào mới động thân tới đây, hắn sợ thủ hạ làm việc sơ suất, sẽ làm hỏng đại sự của Lương Liệt. Hơn nữa hắn là Phó bang chủ Hắc Long Bang, nếu như không có hắn ở đây, đám thủ hạ ra tay với những người đó, tuyệt đối sẽ không kiêng sợ hành sự. Nếu vì vậy mà làm hư chuyện lớn, đối với Hắc Long Bang tuyệt đối không có chỗ tốt.
- Các ngươi thăm dò, trên du thuyền thật sự không có người nào khác?
Trịnh Nhị Bào không biết tại sao, trong lòng luôn cảm giác có chút lo sợ bất an.
- Đúng vậy, Bào ca, chúng tôi đã điều tra xong, trên du thuyền không có người nào khác, Tô Mộc đưa cô gái đó lên thuyền cũng không thấy đi xuống, người đi theo cũng chỉ có một nam một nữ hộ vệ mà thôi.
Tâm phúc bên cạnh nói.
- Nói như vậy, vậy không thể chê rồi. Các huynh đệ, chuyện này nhất định phải làm thật xinh đẹp, đến lúc đó Lương thiếu tuyệt đối sẽ có phần thưởng rất lớn. Tất cả nghe rõ cho tôi, nghe theo chỉ lệnh của tôi làm việc. Nếu ai dám làm loạn, tôi gọt chết người đó.
Trịnh Nhị Bào hung ác nói.
- Bào ca, hình như có cái gì không đúng.
Đúng lúc này đột nhiên có người kêu lên, theo tiếng quát tháo vang lên, hai mắt Trịnh Nhị Bào đột nhiên mở thật to, vết sẹo trên mặt cũng theo đó trở nên càng dữ tợn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Điều này sao có thể?
Chẳng lẽ bọn họ điên rồi sao?