Người luôn cao ngạo, chưa từng bị người khác khi dễ, chưa từng bị thua thiệt, nếu có một ngày gặp phải chuyện bị khiêu khích, gặp phải chuyện bị mất hết thể diện, đối với hắn mà nói chính là một loại sỉ nhục, là một loại vũ nhục nhớ mãi trong linh hồn.
Cảm giác như thế chính là cảm xúc của Lương Liệt hiện tại!
Lương Liệt là thiếu gia của tập đoàn Lương thị ở Hồng Kông, đó là kẻ ngậm thìa bạc ngay từ khi mới ra đời. Từ khi mới ra đời đến hiện tại chưa từng chịu qua nửa điểm uất khí, ở trong lòng Lương Liệt vẫn cho mình là quý tộc.
Quý tộc là gì? Đó chính là nếu ta nói, các ngươi đều phải nghe theo. Ta làm chuyện gì, các ngươi cũng phải gật đầu. Nếu ai dám khiêu chiến với ta, chính là tự kiếm lấy không vui. Nếu làm như vậy, ta sẽ dẫm tất cả thể diện của các ngươi ở dưới chân.
Ý nghĩ như vậy, chính là cách làm hiện tại của Lương Liệt đối với Tô Mộc!
Một kẻ không biết từ xó xỉnh nào nhảy ra như Tô Mộc, lại dám phá đi cục diện hôm nay, đây rõ ràng là đang muốn gây hấn, là tiến hành công khai khiêu khích Lương Liệt. Trước mặt nhiều người như vậy, nếu Lương Liệt kinh sợ, sau này làm sao còn không biết xấu hổ ra ngoài xen lẫn? Thể diện của hắn chẳng những sẽ mất hết, thậm chí tập đoàn Lương thị cũng sẽ bị xem thường.
Cho nên sau khi Lương Liệt nghĩ tới những thứ này, liền lao về phía Tô Mộc.
- Tô Mộc!
Diệp Tích gấp giọng kêu.
- Đừng sợ, hắn không dám làm gì đâu.
Tô Mộc đứng không nhúc nhích.
Lương Liệt thật sự không dám làm ra cử động quá đáng với Tô Mộc ở nơi công cộng, nếu làm như vậy, hình tượng của hắn chẳng phải sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Nhưng chuyện này cũng không làm trở ngại hắn nói ra những lời khác. Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Mộc, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
- Tô Mộc, ngươi muốn đối đầu đến cùng với ta sao?
Lương Liệt lạnh lùng nói.
- Đối đầu đến cùng với ngươi? Có cần thiết như vậy không?
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Tiểu tử, ngươi đừng quá càn rỡ, ngươi phải biết rằng nơi này là nơi nào, nơi này là Hồng Kông. Ở chỗ này, đôi khi có một số việc không đơn giản như ngươi nghĩ. Cho dù ngươi là một con rồng, đến địa bàn của ta, cũng phải ngoan ngoãn nằm yên cho ta.
Lương Liệt tàn nhẫn nói.
- Vậy sao? Vậy ta rất muốn nhận thức. Ngươi có bản lãnh như thế nào.
Tô Mộc vẫn ung dung nói.
- Ngươi nghĩ ngươi có thể thành công sao? Ngươi thật sự cho rằng ngươi sẽ thắng lợi sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ thất bại sao? Ngươi có biết bởi vì cử động ngu xuẩn của ngươi, ta sẽ tập trung tinh lực đối phó Khuynh Thành. Ngươi có lẽ còn không biết? Ta là người của tập đoàn Lương thị, tập đoàn Lương thị chúng ta muốn đối phó với một Khuynh Thành nhỏ bé. Đó là không nói chơi. Ngươi sớm muộn sẽ phải trả giá vì chuyện hôm nay!
Lương Liệt âm tàn nói, ánh mắt giống như một con rắn độc, chuẩn bị cắn nuốt Tô Mộc bất cứ lúc nào.
- Thất bại?
Tô Mộc khinh thường mỉm cười, ánh mắt nhìn Lương Liệt, tràn đầy cao ngạo và tự tin trước nay chưa từng có:
- Trong từ điển của ta không có hai chữ thất bại, chưa nói đến thất bại trước mặt một người như ngươi. Lương Liệt, hiện tại ta dám nói trước mặt ngươi, nếu ta thất bại thì cả đời sẽ không bước vào nơi này nửa bước.
Nếu ta thất bại thì cả đời sẽ không bước vào nơi này nửa bước!
Trong nháy mắt những lời này vang lên bên tai mọi người, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Mộc đều hết sức nóng rực. Nhất là Thích Nhan, nằm mơ cũng không nghĩ tới, cú điện thoại của mình lại gọi tới một người kinh diễm như vậy. Khó trách có thể trở thành nam nhân của Diệp Tích, cũng chỉ có nam nhân như Tô Mộc, mới có tư cách có được Diệp Tích.
Cuồng vọng không có giới hạn!
Lương Liệt lần đầu tiên nhìn thấy người cuồng vọng giống như Tô Mộc, ở đất Hồng Kông này quả thật không có ai dám kiêu ngạo như Tô Mộc. Giận quá thành cười, trong đáy mắt hắn chợt xẹt qua vẻ dữ tợn.
- Đây là ngươi nói, ngươi tốt nhất hãy nhớ kỹ!
- Ta nói. Ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ!
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Tốt!
Lương Liệt xoay người không nói chuyện với Tô Mộc nữa, sau khi quét qua Dương Lập Nhân nói:
- Dương tổng, lần này mới chỉ là ván đầu tiên, đừng làm ra chuyện ảnh hưởng đến đại hội giám bảo của chúng ta hôm nay. Nếu ba người các ngươi còn tiếp tục ở đây phỉ báng, sẽ có người tìm các ngươi nói chuyện.
Uy hϊế͙p͙ trắng trợn!
Lời nói của Lương Liệt đã rất rõ ràng, đó chính là ba nhà giám định các ngươi, nếu thật sự không mở mắt, sẽ không đơn giản là mất việc, gia đình của các ngươi cũng sẽ vì các ngươi mà gặp xui xẻo. Đừng quên nơi này là Hồng Kông, ta là bang chủ Hắc Long bang.
Những lời này, thật sự khiến cho ba nhà giám định nhất thời không dám nhiều lời.
- Đúng, đúng, vừa rồi là ván đầu tiên, hiện tại chúng ta bắt đầu ván thứ hai, ván thứ hai cần tỷ thí là...
Dương Lập Nhân vội vàng nói sang chuyện khác, muốn chuyển dời đề tài đến đại hội giám bảo.
Chỉ có điều rất đáng tiếc chính là, Tô Mộc đã chơi ra một màn như vậy, làm sao có thể để các ngươi được như ý. Với một người đã trà trộn trong quan trường như hắn, vừa nhìn liền có thể đoán ra tâm tư của mấy người này. Thủ đoạn như vậy, còn dám giở trò trước mặt Tô Mộc, thật sự là không sợ làm trò cười cho người trong nghề.
Đại hội giám bảo là các ngươi cử hành, các ngươi muốn thế nào được cái đó, các ngươi thật sự nghĩ các ngươi là ông trời sao?
Khuynh Thành tới đây tham gia đại hội giám bảo, chẳng qua cũng chỉ vì muốn khai hỏa danh tiếng, cũng không phải sợ gì các ngươi. Nếu hôm nay danh tiếng đã vang dội như vậy, cho dù thắng thêm ván thứ hai, ván thứ ba cũng sẽ không có nhiều hữu dụng, tại sao ta phải tiếp tục?
Quyền chủ động đến lượt chuyển đổi rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Mộc trực tiếp cắt đứt lời Dương Lập Nhân, sau khi quét nhìn toàn trường liền trầm giọng nói:
- Vàng bạc Khuynh Thành ta là thật tâm muốn tham gia đại hội giám bảo, hơn nữa là ôm một tấm lòng tha thiết chân thành đến đây. Nhưng cảnh tượng vừa trải qua, thật sự làm cho người ta cảm thấy thất vọng. Một đại hội giám bảo không công chính công bằng, còn cần tiếp tục tiến hành hay không? Một đại hội giám bảo đầy lời nói dối vô căn cứ, ta thật sự rất xấu hổ nếu tham gia! Cho nên...
Cố ý kéo dài thanh âm, sau khi lưu cho mọi người suy nghĩ hồi tưởng, Tô Mộc quả quyết nói:
- Cho nên tôi đại biểu vàng bạc Khuynh Thành tuyên bố, thối lui khỏi đại hội giám bảo này, hơn nữa sau này trừ phi có thể bảo đảm được công bằng công chính, nếu không Khuynh Thành chúng tôi tuyệt đối sẽ không tham gia vào hoạt động như vậy nữa. Lý niệm của Khuynh Thành chúng tôi là cái gì, thành tín công chính là nguyên tắc thứ nhất, loại chuyện trái với nguyên tắc kinh doanh của chúng tôi, cho dù chỉ nhìn thêm một cái cũng sẽ cảm giác ác tâm. Diệp tổng, chúng ta đi thôi!
Nói xong lời này Tô Mộc thật sự bắt đầu đi ra ngoài!
Diệp Tích túm khuỷu tay Tô Mộc, không có ý tứ chần chờ, trên mặt vẫn treo nụ cười ôn nhu, đứng bên cạnh Tô Mộc giống như một nương tử nghe lời, thản nhiên trấn định đi ra ngoài hội trường. Những người còn lại của vàng bạc Khuynh Thành cũng vội vàng đứng lên đi theo, Triệu Vô Cực ở bên cạnh chỉ nhìn theo.
- Ba vị, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi, tôi là ai tin tưởng các vị cũng biết, vàng bạc Khuynh Thành là tôi quản lý, tôi biết sau chuyện hôm nay chỉ sợ các vị sẽ bị người ta vứt bỏ, nhưng tin tưởng tôi, tin tưởng Khuynh Thành chúng tôi tuyệt đối sẽ không ép các vị làm chuyện trái với tín ngưỡng. Suy nghĩ đi, gọi điện thoại cho tôi.
Sau khi Thích Nhan chìa ra ba tờ danh thϊế͙p͙, liền xoay người nhắm mắt đuổi theo.
Đây mới là người quản lý nghề nghiệp xứng chức nhất.
Ba nhà giám định nhận được danh thϊế͙p͙, trên mặt hiện lên một loại nghi ngờ, sau đó liếc nhìn nhau, trong lòng đã quyết định chủ ý.
- Thích tổng, đợi đã, xin phỏng vấn tiếp nhận chúng tôi có được không?
- Đúng vậy, xin hỏi, nhà giám định vừa rồi rốt cuộc là người nào? Là từ đâu mời tới? Tại sao trước kia chúng tôi chưa từng gặp qua?
- Người đó không phải là vũ khí bí mật của Khuynh Thành các vị chứ?
...
Không có người nào muốn đuổi theo cản đường Tô Mộc, bởi vì bọn họ biết Tô Mộc ở chung với Diệp Tích, tuyệt đối sẽ không trả lời bất cứ vấn đề gì của bọn họ. Tốc độ đi của hai người rất nhanh, hiện tại đã ra khỏi hội trường không nói, còn ngồi vào bên trong xe rời đi. Người duy nhất không đi chính là Thích Nhan, Thích Nhan là ai? Đó là Tổng giám đốc Khuynh Thành. Có Thích Nhan ở đây, muốn hỏi chút vấn đề cũng không khó.
Có người cười vui có người lo lắng!
So với Thích Nhan hiện tại phong nhã hào hoa, lúc này ba người Dương Lập Nhân giống như cây cà héo úa, vô cùng ỉu xìu. Không có cách nào, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, đối với bọn họ mà nói chính là một màn tai nạn. Thật không biết hiện tại tin tức bên ngoài đã truyền thành dạng gì, nhưng nếu thật sự truyền đi điên cuồng, thị trường chứng khoán của bọn họ tuyệt đối sẽ hỏng mất.
Nếu như vậy, đám người Dương Lập Nhân không nhảy lầu không được!
Ôm theo tâm tình như vậy, bọn họ cũng không để ý trong hội trường có còn người khác hay không, vội vàng tiến lên vây quanh Lương Liệt. Hiện tại Lương Liệt chính là hi vọng duy nhất của bọn họ, chỉ cần Lương Liệt chịu ra mặt vì bọn họ, như vậy bọn họ mới có một đường sống, nếu không thật sự là xui xẻo.
- Lương thiếu, ngài không thể thấy chết mà không cứu.
- Đúng vậy, Lương thiếu, chúng tôi đều là dựa theo phân phó của ngài đi làm.
- Không ai nghĩ sẽ phát sinh chuyện như vậy!
Thanh âm om sòm quanh quẩn bên tai, khiến cho Lương Liệt cảm giác tâm tình rất cáu kỉnh, quét nhìn gương mặt ba lão gia Dương Lập Nhân, vô cùng tức giận. Chuyện tốt hôm nay bị các ngươi làm hư không nói, mấy món đồ của lão tử lại không bán được, ta không tìm các ngươi tính sổ thì không được rồi, các ngươi còn ở đây ồn ào.
- Kêu la cái gì, tất cả im miệng cho ta!
Lương Liệt gắt gỏng kêu lên.
- Các ngươi nói các ngươi có thể làm ra chuyện gì? Có chút chuyện nhỏ như vậy các ngươi cũng làm không xong, ta còn có thể đối đãi với các ngươi như thế nào? Bớt ở chỗ này nhiều lời cho ta, tất cả cút hết đi, hiện tại ta không muốn nhìn thấy các ngươi!
Lương Liệt nói xong xoay người rời khỏi hội trường, Tiêu Huân đi theo phía sau, không dám nói thêm một câu. Lúc này phương thức tốt nhất chính là trầm mặc, im lặng là vàng.
- Tại sao hắn có thể như vậy?
Dương Lập Nhân ngơ ngác đứng tại chỗ.
- Hắn vẫn luôn như vậy.
Hà Tiếu lạnh lùng nói.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Lão Trương, ông nói chúng ta phải làm sao bây giờ?
Dương Lập Nhân gấp giọng hỏi.
Trương An Kỳ bị hai người nhìn, trên mặt đột nhiên hiện lên ra một loại tàn nhẫn:
- Lão Dương, lão Hà, chúng ta chờ một chút, chỉ chờ một ngày, nếu như ngày mai Lương Liệt vẫn không cho chúng ta một câu trả lời, chúng ta sẽ cho hắn một kiến giải.
- Ông có ý gì?
Dương Lập Nhân không hiểu nói.
- Ý của tôi là...