Quan Bảng

Chương 673: Made in China

* Tên chương là một câu huyền thoại!
Cái dạng gì "trang Bức" mà có cảm giác cực kỳ thành tựu?


Nếu như ngươi bây giờ hỏi Tô Mộc thì hắn nói bây giờ là lúc "trang Bức" cực kỳ có cảm giác thành tựu. Có được quan bảng nên hắn càng không kiêng nể gì. Quan bảng mỗi ngày chỉ có năm lần giám định mà thôi, may mắn năm lần này không phải năm lần chỉ dùng giám định mỗi vật phẩm, mà là năm kiện chính phẩm theo thứ tự nhìn thấy. Chỉ cần có một kiện chính phẩm không có nhìn thấy, liền ý nghĩa Tô Mộc còn một lần cơ hội.


Đây cũng là lý do Tô Mộc "trang Bức"!


Các ngươi có thể cười nhạo, các ngươi có thể châm chọc, các ngươi cứ cười lạnh đi, ta sẽ cho các ngươi biết rõ các ngươi vô tri thế nào, các ngươi châm chọc là bởi vì các ngươi đố kỵ, các ngươi cười lạnh là bởi vì các ngươi hận ý, nhưng bất kể là loại nào với ta chỉ là hư ảo, là không đáng tiền nhất, ngón tay đảo qua là vạch phá tất cả.


Lương Liệt, chưa từng có ai đánh vào mặt ngươi sao? Đêm nay ta sẽ đánh vài lần, còn vẽ mặt của ngươi, cũng không cần phải quan tâm ngươi là ai.
- Nếu anh đã giám định xong, như vậy hiện tại nên công bố đáp án.
Chuyên gia của Lập Tín cười nói.


- Đúng vậy a, tổng cộng ba kiện vật phẩm, trên ba tấm bảng này chỉ có chữ thật và giả, tiếp hành đối lập với tấm bảng trong tay anh.
Chuyên gia Duy Gia cầm tấm bảng đặt lên bàn.
- Người trẻ tuổi, phải biết khiêm tốn.
Chuyên gia Thượng Hợp ngạo mạn nói ra.


Từ thời điểm ba người ngồi lên chỗ đó, trên mặt chưa từng lộ ra thần sắc nghiêm túc, nhìn Tô Mộc chẳng khác gì trò cười. Trên thực tế. Bọn họ chưa bao giờ cho rằng Tô Mộc sẽ thắng. Hơn nữa bọn họ còn có át chủ bài, bởi vì trong này bọn họ đã động tay chân.


Tô Mộc bình tĩnh đi tới trước, lại nói ở trong quan trường hắn đã học được rất nhiều, có lẽ ba tên chuyên gia này có bổn sự, nhưng bổn sự bị phẩm cách của bọn họ mạt sát. Ngạo mạn liều lĩnh là hình dung tốt nhất của bọn họ, cho dù Tô Mộc không muốn thừa nhận. Nhưng mà chúng hiện ra chân thật trên mặt của bọn họ.


Chuyên gia như thế là có vấn đề.
Nhưng mà không sao cả, bản thân mình đã biết rõ kết quả. Hơn nữa cũng viết ra tình hình thực tế, còn thực sợ bọn chúng chơi bịp bợm gì sao?
- Cái bình này là giả!


Lúc Tô Mộc nói ra kết quả giám định của mình, trên mặt chuyên gia của Lập Tín tươi cười âm hiểm. Hắn tùy ý mở bảng hiệu trước mặt ra, lạnh nhạt nói:
- Anh sai rồi, bình này là thật!
Toàn trường xôn xao!


Vốn mọi người không xem trọng Tô Mộc, sau khi nhìn tấm bảng đáp án trái ngược với Tô Mộc thì ý khinh thường hiện rõ trên mặt, người tính khí táo bạo bắt đầu xì xào rồi, thậm chí không cố kỵ kêu to lên.


- Tiểu tử, anh có thật hiểu biết không đấy, sờ một cái là phân biệt được thật giả. Anh cho rằng mình là ai? Muốn gây chú ý sao?
- Còn cái bình là giả, ánh mắt của anh có biết nhìn không đấy?
- Tuổi vẫn còn quá trẻ a!


Lúc tiếng nghị luận vang lên, toàn trường không có ai ngoài Diệp Tích bình tĩnh ra, người bên Khuynh Thành cũng bạo động. Sắc mặt Thích Nhan đã trắng bệch, nàng biết rõ lần này xong rồi. Không qua cửa này thì mấy cửa phía sau làm sao qua được? Sớm biết Tô Mộc không được, nên để Lệnh Hậu Học đi lên thì sao? Nói như thế nào Lệnh Hậu Học cũng xem như kiến thức rộng rãi..


Lệnh Hậu Học cũng thở dài, nói:
- Diệp tổng, thật sự không được, cửa thứ hai tôi lên đi.
- Không sao!
Diệp Tích lạnh nhạt nói.
- Không sao? Không sao cái đầu của cô, chờ trò hay đi!


Lương Liệt ở bên cạnh cười lạnh, nhìn Tô Mộc với ánh mắt lạnh như băng. Tiểu bạch kiểm, sau khi biểu diễn ngày hôm nay xong, ta sẽ chơi chết ngươi. Phế bỏ ngươi, làm ngươi biến thành thái giám, sau đó ném vào Hắc Long Hội, trong Hắc Long Hội có không ít long dương, tuyệt đối có thể chơi chết ngươi.


Sai sao? Tô Mộc cũng không toát ra cái gì không đúng, vẫn đang tiếp tục đi tới trước mặt chuyên gia Duy Gia, lạnh nhạt nói:
- Đồ đồng này là thật!
Chuyên gia Duy Gia cười lạnh, mở tấm bảng trong tay ra, hơn nữa giơ nó cao lên cho mọi người thấy, hắn ghi một chữ giả!
- Thật xấu hổ, anh sai rồi, nó là giả!


Nếu như nói xôn xao vừa rồi thì trong lòng mỗi người có chờ mong, như vậy hiện tại nghe được câu này, nội tâm của bọn họ mất tin tưởng vào Tô Mộc.
Khuynh Thành xong rồi!


Thích Nhan đã không biết nên nói cái gì, tim đặt lên cổ họng, tinh thần căng cứng cao độ. Chẳng lẽ nói hôm nay nhất định thất bại sao? Ván đầu tiên đã như thế, đã có thể tuyên bố Tô Mộc thất bại. Tổng cộng ba ván, nếu thua trước một ván thì khó qua. Tô Mộc còn có thể thắng hai ván sau sao?


Tô Mộc bất vi sở động, trực tiếp đi tới trước mặt chuyên gia Thượng Hợp, bình tĩnh nói:
- Chữ là giả!
Quả nhiên nghe lời này của Tô Mộc thì trên mặt chuyên gia Thượng Hợp tươi cười thư thái, lật tấm bảng lên, nói:
- Thật đáng tiếc, anh nói sai rồi, chữ là thật!


Ba kiện vật phẩm đoán sai ba lần, thật không biết chuyên gia như Tô Mộc, rốt cuộc Khuynh Thành tìm được ở đâu? Chẳng lẽ Khuynh Thành hôm nay sẽ mất mặt?
Dương Lập Nhân mỉm cười nói:


- Kết quả đã có, dựa quy củ giám bảo đại hội, ván đầu tiên dùng một phương Khuynh Thành thất bại mà chấm dứt, kế tiếp...
- Đợi đã!
Còn không chờ Dương Lập Nhân tuyên bố ván thứ hai, liền bị Tô Mộc chen ngang, hắn nhìn chằm chằm vào Dương Lập Nhân hỏi:
- Ai nói tôi thua?


- Kết quả đã rất rõ ràng, như thế nào, chẳng lẽ anh thua không nhận nợ sao?
Sắc mặt Dương Lập Nhân lập tức trầm xuống, nói:
- Thích tổng, tố chất Khuynh Thành các người là thế sao? Muốn ra vẻ ở đây hay sao?
- Ông không cần chụp mũ lung tung, tôi có nói không nhận nợ sao?
Tô Mộc lạnh nhạt nói.


- Vậy anh có ý gì?
Dương Lập Nhân hỏi.
- Tôi có ý gì?
Tô Mộc cười lạnh, nói:
- Dương tổng, Lập Tín là sản nghiệp của ông, cũng là tâm huyết của ông, trả giá rất nhiều, tự nhiên là không hy vọng thanh danh Lập Tín thất bại thảm hại đấy chứ?
- Anh có ý gì?


Khẩu khí của Dương Lập Nhân hơi yếu một chút.
- Tôi có ý gì, ông bây giờ còn chưa nghe rõ ràng hay sao? Nếu ông còn chưa nghe rõ, tôi cũng chẳng muốn nói nhảm với ông. Cơ hội đã cho ông, ông không biết quý trọng, muốn trách thì trách chính ông đi.
Nói xong Tô Mộc quay người nhìn qua toàn trường.


- Tôi biết rõ trong mọi người ở đây có rất nhiều người có kinh nghiệm sưu tập đồ cổ, cũng biết trong các vị có người có nhãn lực giám định cao siêu, đúng sai thế nào, hôm nay tôi ở trước mặt mọi người cho ra một câu trả lời thỏa đáng.


Nói xong Tô Mộc đi tới bên cái bàn đặt vật phẩm, tiện tay cầm cái bình lên, bắt đầu vuốt ve trong tay. Cảnh này làm nhiều người không rõ. Nhưng ba tên chuyên gia giám định có tật giật mình đứng lên, quát tháo Tô Mộc, bảo hắn buông đồ vật xuống, phải biết rằng đây chính là đồ cổ, một cái bình như thế tùy tiện đấu giá đều có thể bắn ra hơn trăm vạn, cái bình trân quý như thế nếu như rơi thì làm sao?


- Anh muốn làm gì? Còn không nhanh buông cái bình ra, giám định đã chấm dứt, chẳng lẽ anh muốn chơi bịp bợm sao?
Đám người Hà Tiếu đứng dậy quát lớn.
- Ông khẩn trương như thế làm gì?
Tô Mộc bất vi sở động nói.


- Tôi sợ anh làm hư vật phẩm, các người còn ngây ra đó làm gì, còn không nhanh thu vật phẩm lại cho tôi!
Hà Tiếu nhìn nhân viên công tác quát lớn.
- Đừng có gấp, đừng nhúc nhích!


Tô Mộc tươi cười, sau đó ở trước mặt mọi người tùy ý giơ cái bình lên, giơ tới trước mặt đám chuyên gia Lập Tín, trong ánh mắt bỡ ngỡ của đối phương, nghiền ngẫm nói:


- Kỳ thật tôi rất hoài nghi rốt cuộc Lập Tín làm sao có thể tồn tại tới bây giờ, nếu ánh mắt các người thật sự kém cỏi như thế, hẳn chỉ là giả danh lừa bịp mà thoi, không bằng trực tiếp đóng cửa đi.
Ầm!


Hắn vừa nói xong cái bình rơi xuống sàn nhà, lập tức biến thành vô số mảnh vỡ. Đại sảnh lúc trước rất náo nhiệt, bây giờ an tĩnh lại, tất cả mọi người không thể tin được nhìn cảnh này, mở to mắt ra nhìn Tô Mộc, suy đoán tên này điên rồi sao? Làm sao dám làm ra hành động như thế? Phải biết rằng đây chính là cái bình có giá trăm vạn đấy!


Chẳng lẽ nói nhiều tiền không có nơi xài sao?
- Anh muốn làm gì?
Dương Lập Nhân đứng lên la lớn.


Tô Mộc rất tỉnh táo cúi người xuống, mặt mấy mảnh vỡ trên mặt đất lên, sau đó cầm trực tiếp đi về phía đại sảnh, đứng trước mặt đám chuyên gia giám định, trên mặt của hắn tươi cười như thường.


- Chư vị, tôi nghĩ các vị hẳn là người sáng suốt, có lẽ cũng biết đây là cái gì a? Đây là mảnh vỡ cái bình vừa rồi, các vị nhìn nó là chất liệu đồ cổ sao? Còn có dòng tiếng anh này là gì? Made in China, thật sợ hãi a, cố ý mang chữ này khảm vào nơi hẻo lánh của bình này, thủ bút thật là lớn!


Made in China, ánh mắt mọi người nhìn qua dòng chữ này, toàn trường lập tức hít khí lạnh, lập tức vô số đèn flash sáng lên. Chuyện như vậy quá khủng khϊế͙p͙, đồ vật như thế mà bọn họ còn nói là chính phẩm, còn lấy ra công nhiên nói có thể bán được trên trăm vạn. Đây là ý gì? Đây chính là lừa gạt sao?


Chẳng lẽ nói Lập Tín đấu giá đồ vật lúc trước đều là giả?
Lập Tín chính là dựa vào thủ đoạn như vậy vơ vét của cải sao?
Cả hội trường lập tức nổ tung.