Quan Bảng

Chương 667: Mưa phùn trong gió, pháo hoa sáng lạn

Bất luận là thời điểm nào, dựa vào thủ đoạn nhỏ làm việc cũng nên làm, Chu Mai Lâm làm sao có thể nghĩ tới, bởi vì cái gọi là diệu kế của mình, chẳng những không có làm hắn thành công đánh chặn Tô Mộc, ngược lại còn chọc một phiền toái to lớn. Chẳng những Bạch Vi Dân răn dạy, tại chỗ Lý Hưng Hoa còn bị vỗ bàn. Mặc dù nói lúc ấy trong văn phòng chỉ có ba người bọn họ, nhưng Chu Mai Lâm cảm giác trong nội tâm sợ hãi, hết lần này tới lần khác cục nghẹn này không cách nào tiết ra được.


Càng thêm làm cho Chu Mai Lâm không ngờ là, nghi thức ký kết hôm nay cũng tiến hành đúng hạn, Lý Hưng Hoa cùng Bạch Vi Dân đồng loạt xuất hiện trên hội trường. Chuyện này ý vị thế nào? Ý nghĩa từ giờ trở đi, bút đầu tư này được Lý Hưng Hoa cùng Bạch Vi Dân ngầm đồng ý, là đạt được hai người bọn họ ủng hộ. Tại thành phố Cổ Lan, có hai người gật đầu, ai dám nói không?


Đương nhiên trong hội trường, Điền Phong Hồng đùa nghịch thủ đoạn nhỏ bị áp xuống, đối tượng ký kết là quản ủy khu Cao Khai quản với ba nhà đầu tư.
Lần ký kết này xem như nhân họa đắc phúc, có thể chấm dứt hoàn mỹ.


Sau khi nghi thức đã chấm dứt, tảng đá ở trong lòng cũng rơi xuống, Tô Mộc không tiếp tục dừng lại. Tất cả đã an bài thỏa đáng, chuyện còn lại cứ chờ phân phó, chỉ cần không xảy ra vấn đề lớn, đợi đến lúc hắn trở về thì có thể chính thức khởi công. Mà sau khi xin phép Lý Hưng Hoa về nghỉ, Tô Mộc liền ngựa không dừng vó rời khỏi thành phố Cổ Lan, tiến tới cảng đảo.


- Diệp Tích, chờ anh, anh sẽ đi qua che mưa gió cho em. Nếu ai dám khi dễ em, anh không đánh bọn chúng tìm không thấy đường về là không bỏ qua.
Tô Mộc ngồi trên phi cơ, nhìn qua tầng mây phiêu động trên cửa sổ, nói thầm.
Cảng đảo, một khu vực tư nhân.


Bây giờ đã là lúc đêm khuya, trời đã âm trầm, rất có tư thế mưa gió sắp diễn ra. Diệp Tích yên tĩnh ngồi trước bàn làm việc, ngón tay không ngừng đánh lên mặt bàn. Mặc dù nói người ở chỗ này, nhưng mà tin tức của nàng rất linh thông. Ở đây hai ngày nàng vừa thông qua điện thoại của Lý Hưng Hoa biết Tô Mộc trong khoảng thời gian này bận rộn nhiều việc.


Bởi vì Tô Mộc bận rộn. Cho nên Diệp Tích mới không có nghi sẽ đi quấy rầy hắn.


Về phần nói đến ngày mai là giám bảo đại hội, Diệp Tích đã có chuẩn bị tâm lý. Nếu như có thể thuận lợi vượt qua, nếu không có biện pháp thì cùng lắm bồi thường, mang sinh ý rời khỏi cảng đảo. Về phần nói làm cho Khuynh Thành đóng cửa, Diệp Tích chưa bao giờ nghĩ qua. Mặc dù nói tìm việc là mấy công ty có chút vốn liếng. Nhưng mà chân chính so với Đằng Long lúc cực thịnh thì yếu tới đáng thương.


Diệp Tích không muốn tìm việc, nhưng đối phương nếu tiếp tục náo như vậy, nàng cũng chỉ có phụng bồi đến cùng!


Cảng đảo thì như thế nào? Trong tay của ta chấp chưởng tiền tài phú khả địch quốc, mặc dù ngươi có vàng bạc đầy người, cũng đừng mong dọa ta sợ, để cho ta dừng bước lại. Về phần nói chủ mưu sau lưng mấy nhà này, Diệp Tích càng không có để vào mắt. Biết rõ tên kia có chút tiền, muốn truy cầu nàng, thậm chí không tiếc thông qua phương thức này đạt được mục đích. Nghĩ đến bức bách Diệp Tích đi vào khuôn khổ, nhưng hắn đánh sai tính toán.


Trong lòng Diệp Tích người như hắn, dù xách giày cho Tô Mộc đều không xứng!


Thích Nhan đứng bên cạnh nhìn thần sắc bình tĩnh trên mặt Diệp Tích. Đáy lòng không biết nên nói cái gì. Nên hỏi đã nói qua rồi, nàng dựa theo Tô Mộc phân phó, đã mang chuyện liên hệ với Tô Mộc liên hệ chuyện cho Diệp Tích biết. Đương nhiên Thích Nhan cũng hiểu tình thế trong nước, hiểu người như Tô Mộc muốn dứt bỏ chính vụ rời đi là khó khăn bao nhiêu, đáy lòng của nàng không thể không nghĩ tới Tô Mộc.


Lại nói Thích Nhan cũng thiệt tình không có nghĩ qua. Tô Mộc tới đây thì thế nào? Tô Mộc thật sự là chuyên gia giám bảo sao? Thích Nhan không tin người và tuổi như Tô Mộc hiểu bao nhiêu về giám định cổ vật. So với việc hắn tự đòi mất mặt thì nên ở nhà thì hơn.


Nhưng đáng tiếc, sau này Khuynh Thành đoán chừng không thể làm đồ cổ nữa rồi.
- Thích Nhan, cô không cần ở đây với tôi đâu, trở về đi, ngày mai chúng ta đi tham gia giám bảo đại hội là được.
Diệp Tích bình tĩnh nói.
- Diệp tổng...
Thích Nhan muốn nói lại thôi.


- Yên tâm đi, không có gì lớn cả.
Diệp Tích lạnh nhạt nói.
- Tôi trở về nhà!
Thích Nhan nói ra.
Ngay lúc Thích Nhan nói xong câu đó, vừa muốn rời khỏi thì điện thoại bên cạnh Diệp Tích đã vang lên, nàng quét mắt nhìn qua tên thì nôi tâm chấn động, tranh thủ thời gian đưa cho Diệp Tích.
- Diệp tổng!


Diệp Tích tùy ý tiếp nhận, sau khi biết là ai gọi tới thì mỉm cười, nói:
- Nghĩ như thế nào mà giờ này gọi cho em?
- Nhớ em nên gọi cho em!
Tô Mộc yên tĩnh nói ra.
- Em cũng nhớ anh!
Diệp Tích ôn nhu nói.
- Nghĩ tới anh? Đứng ở trên ban công đi.
Tô Mộc nói ra.


- Có ý gì? Anh không nên nói với em rằng anh đang đứng ở bên ngoài nhà em đấy nhé, anh cho rằng đây là trong phim hay sao?
Diệp Tích cười nhõng nhẽo. Nhưng nàng cười cười lại phát hiện một tiếng vang nhỏ, nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì phát hiện kinh người.


Diệp Tích ngây người xoay người lại, cầm lấy điện thoại lao tới phía sau biệt thự.
Thích Nhan cũng không hiểu rõ cho lắm, sợ Diệp Tích có việc, vội vàng theo sau. Mà khi Thích Nhan xuất hiện trên ban công, cho dù kiến thức của nàng rộng rãi cũng bị tình cảnh trước mặt chấn trụ.


Trên đường bên ngoài biệt thự là một nam tử đang đứng, bên cạnh hắn là một đóa hoa tươi. Mà lúc này hắn tươi cười nhìn lên sân thượng, nhìn thấy Diệp Tích xuất hiện thì hắn bật lửa trong tay lên. Trong thời gian ngắn mấy thanh pháo hoa bay lên trời.
Pháo hoa nở rộ!


Trong pháo hoa này nam tử đứng đó, yên tĩnh nhìn sân thượng, trên mặt tươi cười ôn nhu, nói:
- Diệp Tích, anh yêu em!


Chỉ mấy câu đơn giản trong lời nam nhân này kêu lên, Diệp Tích đứng trên ban công đã sớm rơi lệ đầy mặt, lúc này quay người chạy ra ngoài. Mà Thích Nhan nhìn xuống, Diệp Tích giống như cơm bướm vờn hoa, lao vào trong ngực nam nhân này, nước mắt chảy dài.
- Tô Mộc, em cũng yêu anh!


Em yêu anh, chỉ mấy chữ đơn giản này ngưng tụ tình yêu thấm thiết. Diệp Tích ôm thật chặt Tô Mộc, sợ mình đang gặp ảo ảnh nên không buông ra. Mà Tô Mộc cũng không có buông Diệp Tích, cứ thế ôm nàng.
Pháo hoa sáng lạn trên trời.
- Anh ta chính là Tô Mộc!
Thích Nhan đứng trên ban công nhìn qua ngoài cửa.


Phải biết rằng trong trí nhớ Thích Nhan cho tới bây giờ chưa từng gặp qua Diệp Tích có thần sắc như thế, Diệp Tích luôn luôn là nữ nhân trầm ổn tự tin. Muốn gặp được mặt yếu ớt của nàng còn khó hơn lên trời. Nhưng mà thật không ngờ, ngay hiện tại, ngay trong đêm nay, ở ngay trước mặt, Thích Nhan chính thức biết rõ, bất kể Diệp Tích kiên cường với người nào khác, nàng vẫn là nữ nhân, nữ nhân cần được an ủi yêu thương.


Mà trong lòng Thích Nhan, hiện tại càng thưởng thức Tô Mộc, nàng cũng không nghĩ tới Tô Mộc vào lúc này xuất hiện ở đây. Tô Mộc có thể đi tới đây, Thích Nhan không có bất kỳ nghi vấn gì, bởi vì địa chỉ Diệp Tích nàng đã nói ra, nhưng ở trong thời gian này còn có thể bắn pháo hoa, liền có thể nhìn ra Tô Mộc không đơn giản.


Thật sự là nam nhân theo mô hình lãng mạn.
Nếu hiện tại có thêm vài giọt mưa thì càng đẹp hơn.
Như nghe được tiếng lòng của Thích Nhan, lúc này bầu trời bên ngoài có cơn mưa nhỏ. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mưa bụi thổi vào quần áo hai người, hai người thoáng ướt nhẹp.


- Có cần chuẩn như vậy không?
Thích Nhan im lặng nói.
- Đi thôi, về nhà, chúng ta không nên ở cửa nhà mình mà tiểu bảo bối bị ướt thế này.
Tô Mộc cười nâng Diệp Tích dậy, thuận tay cầm hoa tươi bên cạnh, nói:


- Thời gian quá vội vàng, xuống phi cơ cũng không biết nên làm cái gì, đây là tặng cho em, thích không?
- Ưa thích, ưa thích!
Diệp Tích gật đầu, trên mặt không phân rõ là nước mưa hay nước mắt.
- Đồ ngốc!


Tô Mộc kéo tay Diệp Tích đi vào trong biệt thự, đợi đến lúc hai ngườiđi vào, bảo mẫu đã sớm mang khăn đưa tới, hai người tiếp nhận sau đó lau đầu, cùng cười lên.


Trong lòng mỗi nữ tử đều có một mặt lãng mạn, đó chính là ở cửa sổ nhà mình có một nam tử gọi điện thoại tới, nói là chờ nàng ở dưới lầu. Loại tình tiết trong ti vi cũ kỹ này kỳ thật cũng không phải hư ảo. Trong hiện thực cũng nhiều, nhưng mà Diệp Tích cho tới bây giờ không nghĩ tới cảnh như vậy xảy ra trên người của nàng. Chớ nói chi là gặp người khác như vậy, không ngờ nàng cũng được trải qua.


Từ tỉnh Giang Nam thành phố Cổ Lan đến cảng đảo, khoảng cách thật không thể tưởng tượng được.


Tô Mộc lại cứ xuất hiện trước mắt của nàng, thỏa mãn mộng thiếu nữ của Diệp Tích, hiện tại nàng vô cùng kích động. Trước khi nàng không có nhìn thấy Tô Mộc thì có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hiện tại sau khi gặp được thì không biết nói gì. Nhiều lời như vậy giống như nghẹn ở cổ họng, một câu đơn giản cũng không nói ra được, chỉ cần nhìn Tô Mộc cười là đủ.


Nữ nhân đều là như thế.
Hiện tại Diệp Tích cũng chỉ cười, mà Tô Mộc cũng yên tâm. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, chỉ cần gặp được Tô Mộc thì bất cứ chuyện gì cũng là chuyện nhỏ..
- Diệp tổng!
Đúng lúc này Thích Nhan xuất hiện ở phòng khách.


- Tô Mộc, em giới thiệu với anh, vị này chính là Thích Nhan, tổng giám đốc Khuynh Thành.
Diệp Tích từ trong hạnh phúc tỉnh táo lại.
- Anh khỏe Tô tiên sinh, tôi là Thích Nhan.
Thích Nhan mỉm cười vươn tay, Tô Mộc cũng thân sĩ bắt tay nàng, cười nói:


- Thích tổng, cô khỏe, cuối cùng cũng nhìn thấy chân thân của cô, thật không ngờ cô lại đẹp như thế.
- Tô tiên sinh khích lệ!
Thích Nhan vội vàng nói:
- Diệp tổng, không có việc gì thì tôi về trước.
- Được!


Diệp Tích gật gật đầu, ngay lúc Thích Nhan rời khỏi phòng khách thì Diệp Tích liền lôi kéo Tô Mộc đi lên lầu. Cửa phòng nhanh chóng đóng lại, Diệp Tích liền chăm chú ôm lấy Tô Mộc, ngẩng đầu lên, hơi thở như hoa lan.
- Hôn em!