Chuyện thay đổi thật nhanh trong đời người thật sự là rất phấn khích!
Chỉ có khi lên khi xuống, anh mới biết nguyên lai ngoài vẻ bình tĩnh, ngay lúc anh cho rằng đây là chuyện theo lẽ thường phải làm nhưng vẫn có thể biến hóa, mà chuyện biến hóa như vậy sẽ làm cho anh càng thêm hiểu được cái gì gọi là khiêu chiến.
Là khiêu chiến lớn có độ khó cao tuyệt đối!
Bạch Vi Dân lại cự tuyệt, đây là hình ảnh phấn khích tuyệt đối mà Tô Mộc phải đối mặt bây giờ!
Phải biết rằng chuyện mời đầu tư, đừng nói là ở cấp độ ủy ban nào mà nói đều là đại sự hàng đầu. Bởi vì làm như vậy mới có thể bảo đảm chắc chắn địa phương nơi anh chấp chính có thể ở trong thời gian ngắn nhất nhanh chóng phát triển. Chỉ khi nào kinh tế phát triển người làm quan mới có thể dựa vào những số liệu tốt đẹp kia mà thu được tư cách thăng quan tấn chức.
Cho nên ở trong lòng Tô Mộc cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua, Bạch Vi Dân sẽ cự tuyệt việc này!
Việc này đối với Bạch Vi Dân mà nói tuyệt đối trăm lợi mà không một hại.
Vì sao hắn lại cự tuyệt?
Còn nói muốn xuống huyện điều nghiên, chuyện này lúc nào đi cũng được, vì sao lựa chọn đi trong lúc này? Chuyện điều nghiên thật sự trọng yếu như vậy sao? Nhưng khi Tô Mộc nhìn vào vẻ mặt của Bạch Vi Dân, đáy lòng chợt động, liền đoán được ý tứ của hắn.
Đây là muốn biểu hiện sự tồn tại của mình!
Cũng phải, dựa vào cái gì hắn đường đường là một chủ tịch thành phố, phải bị Lý Hưng Hoa gọi tới kêu đi, muốn hắn đi nghênh đón đoàn khảo sát thì hắn phải đi sao. Mà chiến tích quan trọng như vậy, cho dù hắn nghênh đón trở về cũng là ích lợi cho Lý Hưng Hoa, hắn chỉ có thể vớt được một phần nhỏ bên trong. Mà cho dù hắn không đi, như vậy phần nhỏ chiến tích kia cũng rơi xuống trên đầu của hắn. Một khi đã như vậy, vì sao hắn phải đi?
Vô duyên vô cớ làm ta mất đi uy nghiêm sao?
Lý Hưng Hoa tính toán hay quá!
Bàn tính như ý vang dội vô cùng, muốn hắn đi, nằm mơ đi!
- Như vậy, Bạch chủ tịch, tôi sẽ đi tìm Chu chủ tịch báo cáo? Nhìn xem xế chiều này làm sao khởi hành mới tốt?
Tô Mộc nói.
- Đi thôi!
Bạch Vi Dân phất phất tay.
- Dạ!
Tô Mộc đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Sau khi thân ảnh Tô Mộc biến mất trước mắt, trên mặt Bạch Vi Dân liền biến thành tối tăm. Hắn thật sự bị thái độ của Lý Hưng Hoa làm căm tức, hắn muốn cho mình đi, không có cửa đâu, mình tuyệt đối không đi. Muốn chơi chiêu số này với mình, Lý Hưng Hoa còn chưa đủ tư cách. Hắn thật sự cho rằng thân phận bí thư huyện ủy là có thể nhất ngôn cửu đỉnh sao? Phải biết rằng hiện tại hắn còn chưa nắm giữ được thường ủy hội trong tay!
Lý Hưng Hoa, có lẽ hắn thật sự nghĩ tới dựa vào sự kiện của Phó lão là có thể khống chế mình, không có khả năng! Chuyện kia đã kết thúc, nếu hắn còn muốn lấy việc kia công kích mình là chuyện không thể nào.
- Bầu trời Cổ Lan thị còn chưa tới phiên Lý Hưng Hoa một mình độc chưởng!
Đáy mắt Bạch Vi Dân hiện lên ánh sáng lạnh, tự nhủ.
Chu Mai Lâm là ai? Trước kia Tô Mộc cũng không có giao tế qua với hắn, từ ngày tới Cổ Lan thị, Tô Mộc chỉ vùi đầu giải quyết chuyện của hội quản ủy, không có thời gian gặp mặt Chu Mai Lâm. Đương nhiên, lễ tiết cơ bản nhất Tô Mộc vẫn làm được, đó là tới thăm viếng Chu Mai Lâm, cũng biết vị phó chủ tịch thành phố kia chính là lãnh đạo chủ quản của mình.
Trong Cổ Lan thị, công việc Chu Mai Lâm phụ trách thật không nhẹ, mà khi Hạ Nhập Tương bị miễn chức, hiện tại quyền thế của hắn càng nặng, công việc mời đầu tư là trực thuộc sự quản lý của Chu Mai Lâm.
Khi Tô Mộc xuất hiện trước mắt Chu Mai Lâm, hắn vừa buông điện thoại, trên mặt lộ nụ cười nghiền ngẫm, nhìn Tô Mộc đi vào liền cười nói:
- Tô Mộc, anh tới vừa lúc, vừa rồi Bạch chủ tịch đã gọi điện cho tôi. Không thành vấn đề, xế chiều tôi sẽ cùng anh đi Thịnh Kinh, nghênh đón đoàn khảo sát.
- Dạ, Chu chủ tịch.
Tô Mộc nói.
- Vậy được rồi, bây giờ vẫn còn chút thời gian, như vậy đi. Giữa trưa chúng ta ăn cơm trong thành phố, hai giờ chiều khởi hành đi Thịnh Kinh, nói vậy tới tối là tới, sau đó đặt một bàn tiệc khoản đãi đoàn khảo sát. Sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai khởi hành trở về, như thế nào?
Chu Mai Lâm nói.
- Hết thảy đều nghe theo Chu chủ tịch.
Tô Mộc nói.
- Vậy là tốt rồi!
Chu Mai Lâm cười nói.
Tô Mộc cũng không ở lâu, bởi vì thái độ của Chu Mai Lâm biểu hiện quá tốt, thế cho nên Tô Mộc rất nhanh đã quay về hội quản ủy. Sau khi an bài xong công tác, Tô Mộc cùng Trương Quan Trung cùng Triệu Vô Cực đi ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm, Tô Mộc đột nhiên nhận được điện thoại của Lương Mỹ Lệ gọi tới.
- Mỹ Lệ, sao đột nhiên gọi điện thoại cho anh đây?
Tô Mộc lau miệng cười hỏi.
Lương Mỹ Lệ là con gái bảo bối của Lương Xương Quý, sau khi tốt nghiệp nhờ Tô Mộc giới thiệu vào thực tập trong phòng đấu giá Xuân Thu. Bởi vì nàng học ngành chuyên nghiệp kinh tế mậu dịch quốc tế, hơn nữa thái độ làm người thật hiểu biết, năng lực lại cố chấp, chính yếu là bởi vì Diệp Tích biết được quan hệ giữa Lương Mỹ Lệ cùng Tô Mộc, cho nên xem nàng như tâm phúc bồi dưỡng.
Chỉ trong thời gian thật ngắn, Lương Mỹ Lệ đã trở thành nhân vật quan trọng trong phòng đấu giá Xuân Thu.
Có thể nói không chút khoa trương, hiện tại phòng đấu giá Xuân Thu được Diệp Tích an bài, để Lương Mỹ Lệ toàn quyền phụ trách đưa vào hoạt động.
- Ca, gần đây anh thế nào?
Lương Mỹ Lệ cười hỏi.
- Tạm được đi.
Tô Mộc đáp.
- Anh có biết chuyện của Diệp Tích tỷ hay không?
Lương Mỹ Lệ đi thẳng vào vấn đề.
Diệp Tích? Diệp Tích làm sao vậy? Trong khoảng thời gian này Tô Mộc thật sự không có thời gian liên hệ với Diệp Tích, bởi vì nàng bận rộn, mà hắn cũng không rảnh rỗi. Nhưng mấy ngày trước hắn vừa liên hệ với nàng, biết nàng không có chuyện gì. Lương Mỹ Lệ hỏi như vậy là vì sao? Chẳng lẽ Diệp Tích xảy ra chuyện gì?
- Diệp Tích, cô ấy làm sao vậy?
Tô Mộc hỏi.
- Chuyện cụ thể thế nào em không biết, em chỉ nghe đại khái là Diệp Tích tỷ đang ở Cảng đảo, hình như đang xử lý một việc khó giải quyết. Em nghĩ chị ấy đã nói qua với anh, thật không ngờ là chưa sao.
Lương Mỹ Lệ nói.
Chuyện khó giải quyết? Tô Mộc mỉm cười, không đem chuyện này để trong lòng, nếu Diệp Tích gặp được chuyện khó giải quyết, tin tưởng nàng tuyệt đối sẽ nói với hắn. Mà bây giờ dựa theo nội tình của Thịnh Thế Đằng Long, Tô Mộc thật sự không tin có sự tình gì mà Diệp Tích không cách nào xử lý.
- Đừng lo lắng, cô ấy biết nên làm sao.
Tô Mộc nói.
- Vậy là tốt rồi!
Lương Mỹ Lệ nghe lời của Tô Mộc, trong lòng chợt thả lỏng, tùy ý nói thêm vài câu mới cúp điện thoại.
Tô Mộc vẫn có chút lo lắng nên gọi điện cho Diệp Tích, nhưng bên kia đã khóa máy. Chuyện này vẫn chưa từng phát sinh qua, nhưng cho dù là như vậy Tô Mộc cũng không quá lo lắng. Hắn chỉ nghĩ hiện tại Diệp Tích đang có chuyện trọng yếu cần xử lý, hắn sẽ gọi lại sau cũng không thành vấn đề.
Hai giờ chiều.
Tô Mộc cùng Chu Mai Lâm rời khỏi đại viện ủy ban thành phố, ba chiếc xe nối đuôi nhau chạy ra, vững vàng đi tới. Nếu đã đại biểu Cổ Lan thị đi Thịnh Kinh nghênh đón đoàn khảo sát, không khả năng chỉ phái ra một mình Chu Mai Lâm, nói thế nào cũng phải có những quan viên khác đi cùng. Mà Tô Mộc cũng không ngồi chung xe với Chu Mai Lâm, xe hắn chạy ở sau cùng, đi cùng Trương Quan Trung với Triệu Vô Cực.
- Được, tôi đã biết!
Chu Mai Lâm ngồi trong xe, vẻ mặt có chút câu nệ nghe xong điện thoại, trên mặt hiện lên vẻ kiên quyết. Cuộc điện thoại là của Tôn Nguyên Bồi gọi tới, Chu Mai Lâm là người của Tôn gia, việc này trong Cổ Lan thị cũng không có bao nhiêu người hay biết. Nếu lần này không phải vì đối phó Tô Mộc, Tôn Nguyên Bồi sẽ không động tới quân cờ này.
Nhưng hiện tại chỉ cần có thể đánh ngã Tô Mộc, trút khẩu ác khí, Tôn Nguyên Bồi dám làm hết thảy.
- Hi vọng lần này Tôn gia nói ra giữ lời!
Chu Mai Lâm nhủ thầm.
Hội quán Đế Hào, bể bơi tầng cao nhất.
Địa phương này thật xa hoa, kiến tạo một bể bơi trên tầng cao nhất, hơn nữa còn là kiến trúc độc đáo, phong cách trang hoàng hay vật phẩm trang trí đều vô cùng xa hoa lãng phí. Đây là phong cách của Đỗ Triển, hoặc là không làm, nếu làm phải làm tới tận cùng, làm cho khách nhân đều biết chỉ cần lựa chọn Đế Hào, tương đương có được một thân phận độc đáo.
Niên đại này chơi chính là thân phận!
Bằng không có nhiều hội quán như vậy, nhiều thẻ hội viên như thế là vì cái gì?
- Thiên ca, anh thật sự chuẩn bị dẫn tôi cùng đi chơi một phen?
Đỗ Phẩm Thượng kích động hỏi.
- Đương nhiên, nếu là chơi, sao có thể không mang cậu đi theo đây? Hơn nữa hiện tại tiểu tử cậu mập chảy mỡ, cho cậu một phần xem như giúp tôi hòa dịu tài chính đó thôi.
Lý Nhạc Thiên nằm trên ghế dựa màu trắng cười nói.
- Thiên ca, anh cũng đừng nói giỡn với tôi, cái gì mà mập chảy mỡ, chút tiền trinh của tôi làm sao đáng kể trong mắt anh.
Đỗ Phẩm Thượng lộ ra cơ thể rắn chắc cười nói.
- Muỗi có nhỏ đi nữa cũng là thịt ah, được rồi, không nói chuyện này, đã nói sẽ dẫn cậu cùng đi chơi nhất định sẽ làm. Hơn nữa lần này chúng ta cũng không phải lập tức đem toàn bộ tiền lấy ra, đại bộ phận phải vay từ ngân hàng. Việc này cậu cũng đừng có quản, chờ tối nay sau khi lão sư của cậu tới đây, nhiệm vụ của cậu chính là đem hắn uống gục xuống!
Lý Nhạc Thiên cười lớn nói.
- Thôi đi, vậy Thiên ca còn không bằng bảo tôi lấy ra thêm ít tiền, với trình độ của lão sư tôi, bảo tôi quá chén hắn, có thể sao? Không phải tôi xem thường mấy vị ca ca, dù toàn bộ đều lên, chưa hẳn có thể quật ngã lão sư tôi đâu.
Đỗ Phẩm Thượng cười khổ nói.
Một câu nói làm mọi người đều cười vang.
Như mấy người Hoàng Duy Nhân, hai ngày nay đã thật quen thuộc với Đỗ Phẩm Thượng, biết người này nhìn qua như thật vô hại, nhưng trong lòng vẫn là người đồng đạo. Lợi hại nhất chính là dù người ta trẻ tuổi, nhưng lại có tiềm lực lớn. Chơi chung với hắn lại đúng tính tình, cũng không ai để ý lời nói của hắn.
Đinh linh linh!
Đúng lúc này Trịnh Mục đang ngồi bên cạnh, đột nhiên nhận được điện thoại, vừa nhìn thấy số điện thoại sắc mặt không khỏi biến đổi, đứng dậy đi sang một bên nghe xong điện thoại, khi quay trở lại sắc mặt nghiêm túc hơn khi nãy rất nhiều.