Không lẽ...
Tô Mộc nói thẳng:
- Còn làm thì tốt, anh nghỉ ngơi một chút sẽ đi thị trấn, khoảng năm giờ đến nơi. Nếu Lạc tổng không bận thì anh muốn gặp mặt.
Lạc Lâm mừng rỡ:
- Không thành vấn đề, em sẽ sắp xếp.
Tô Mộc nói:
- Ừm! Quyết định vậy đi, anh nghỉ ngơi đã.
Lạc Lâm thì thầm:
- Khoan, Tô Mộc, cảm ơn.
Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Cảm ơn anh làm gì? Vậy đi.
Tô Mộc cúp máy, không phải hắn nể mặt Lạc Lâm mới chọn kiến trúc Lạc thị, thật sự là vì kinh nghiệm của kiến trúc Lạc thị huyện Hình Đường rất đáng tin, trường tiểu học Trấn Hắc Sơn cần nhanh chóng xây dựng, nếu không đám trẻ không yên tâm đọc sách.
Trong lòng Lạc Lâm nghĩ như thế nào là chuyện của cô, lòng Tô Mộc tĩnh như nước. Hơn nữa bên cạnh Tô Mộc có Diệp Tích, nghĩ đến cô là hắn mỉm cười nhớ nhung.
Tô Mộc đặt giờ báo thức xong vùi đầu ngủ.
Thị trấn Hình Đường, trong quán trà yên tĩnh.
Quán trà này khá nổi tiếng trong thị trấn, thường ít ai vào, không gian tĩnh lặng. Trong một gian phòng riêng, gia đình Lạc Khang Hoa đều có mặt. Vì muốn biết trong lòng Tô Mộc nghĩ như thế nào, Nghiêm Xuân Hoa buộc Lạc Lâm cũng có mặt.
Nghiêm Xuân Hoa suy đoán:
- Các ngươi nói xem Tô Mộc muốn nói cái gì?
Lạc Khang Hoa nói:
- Anh nghĩ chắc liên quan công trình Trấn Hắc Sơn. Nguyên thị trấn Hình Đường này trừ kiến trúc Lạc thị chúng ta ra không bao nhiêu công ty đủ tư cách nhận đơn hàng.
Nghiêm Xuân Hoa đâm ngay điểm yếu:
- Đừng lên mặt với em, bây giờ Lạc thị sắp đóng cửa, rảnh thổi phồng khoác lác? Nếu anh không nắm được đơn hàng Trấn Hắc Sơn thì chờ xem Lạc thị đóng cửa đi.
- Anh...
Nghiêm Xuân Hoa không khách sáo nạt:
- Anh gì mà anh? Chút nữa gặp Tô Mộc... Tô trưởng trấn, thái độ khép nép chút, đừng làm bộ làm tịch. Bây giờ người ta không phải học sinh nghèo ngày xưa mà là trưởng trấn!
Lạc Lâm lạnh lùng nói:
- Bố, mẹ, hai người bớt nói vài câu đi. Không biết Tô Mộc hẹn gặp vì chuyện gì, hai người nghĩ hắn hẹn để bàn chuyện công trình sao?
Nghiêm Xuân Hoa lải nhải:
- Nha đầu ăn nói kiểu gì? Chúng ta làm như vậy cũng vì nghĩ cho gia đình, nếu con không giúp chúng ta thì...
Ring!
Lạc Lâm đứng dậy, huơ di động nói:
- Tô Mộc đến rồi, con ra ngoài đón hắn. Mẹ có lời gì muốn nói chờ về nhà đi.
Lạc Lâm đẩy cửa đi ra ngoài. Lạc Khang Hoa, Nghiêm Xuân Hoa nhìn nhau.
Nghiêm Xuân Hoa thấp thỏm hỏi:
- Lão Lạc nói xem có khi nào Tô Mộc còn nhớ chuyện ngày xưa không?
Lạc Khang Hoa ủ rũ nói:
- Ai biết? Nghe theo số trời đi.
Sớm biết hôm nay cần gì lúc trước.
Nghiêm Xuân Hoa lẩm bẩm:
- Em...
Không lâu sau cửa phòng mở, Lạc Lâm dẫn Tô Mộc đi vào. Nhiều năm không gặp, thấy Tô Mộc nay đã khí vũ hiên ngang, Nghiêm Xuân Hoa hoảng hốt.
Đây là tiểu tử nghèo ngày xưa bị Nghiêm Xuân Hoa từ chối đó sao?
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hiện giờ Tô Mộc lắc người trở thành trưởng trấn, tinh thần phấn khởi nhiều.
Lạc Khang Hoa cũng rung động.
Cán bộ cấp chính khoa trẻ tuổi như vậy bao nhiêu năm qua Lạc Khang Hoa chưa từng thấy, lúc trước gã mù mắt chó không nhìn ra tiềm lực của Tô Mộc.
Lạc Khang Hoa nhanh chóng vứt bỏ những suy nghĩ lung tung, gã công thức hóa vươn hai tay ra bắt tay với Tô Mộc.
- Tô trưởng trấn!
Tô Mộc nói mấy chữ làm tim Lạc Khang Hoa rớt cái bịch, nhếch môi cười khổ.
- Chào Lạc tổng.
Đúng vậy, Tô Mộc kêu Lạc tổng chứ không phải tiếng Chú Lạc mà Lạc Khang Hoa muốn nghe. Hai cách xưng hô đều gọi Lạc Khang Hoa, nhưng đại biểu ý nghĩa thì cách biệt một trời một vực.
Lạc tổng ý nghĩa xa lạ, thái độ rạch ròi, Tô Mộc đến đây là vì công chuyện. Kêu Chú Lạc thì dù Tô Mộc đến bàn công chuyện ít nhất giữ tình cảm, nhưng bây giờ xem ra Lạc Khang Hoa đã tự mình đa tình.
Nghiêm Xuân Hoa ngồi bên cạnh xen miệng:
- Tô Mộc, kêu Lạc tổng làm gì, gọi chú Lạc được rồi. Chẳng lẽ cậu làm trưởng trấn thì không thèm nhận chú, dì?
Tô Mộc cười cười ngồi xuống, nhìn Nghiêm Xuân Hoa. Lúc trước nữ nhân này tìm hắn, giọng điệu cao cao tại thượng khắc bạc tuyên bố giữa Tô Mộc và Lạc Lâm không có khả năng. Nếu không vì phong độ, có lẽ Nghiêm Xuân Hoa đã bảo: Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Nhớ không lầm dì là Nghiêm tổng kiến trúc Lạc thị đúng không? Tài vụ nguyên Lạc thị do người quản lý?
Một câu nói nhắc lại thái độ, xưng hô dì? Ngươi đừng mơ, kêu Nghiêm tổng đã là tôn trọng. Hôm nay tôi đến bàn công chuyện đã là tôn trọng kiến trúc Lạc thị, còn lại các ngươi đừng mơ mộng.
Công là công, tư là tư, Tô Mộc phân rõ ràng.
Nghiêm Xuân Hoa nghe Tô Mộc nói, biến sắc mặt, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
Nghiêm Xuân Hoa cười nói:
- Tô trưởng trấn thích nói đùa, được rồi, cậu thích gọi như thế nào thì tùy. Nghiêm tổng cũng dễ nghe, đã lâu không ai gọi tôi như vậy.
Lạc Khang Hoa hỏi thẳng:
- Tô trưởng trấn hẹn tôi đến vì chuyện gì?
Nói sao thì Lạc Khang Hoa cũng gặp nhiều trường hợp lớn, gã không cần thiết khúm núm trước Tô Mộc.
Tô Mộc trầm giọng hỏi:
- Lạc tổng, chắc Lạc tổng cũng đoán ra mục đích tôi đến đây. Tôi chỉ muốn biết là nếu giao công trình xây dựng Trấn Hắc Sơn cho kiến trúc Lạc thị các người làm, Lạc tổng có thể bảo đảm chất lượng không?
Mắt Tô Mộc bắn ra tia sáng nhìn Lạc Khang Hoa chằm chằm.
- Có thể!
Lạc Khang Hoa không chút suy nghĩ kiên quyết nói:
- Kiến trúc Lạc thị của tôi lập nghiệp dựa vào chất lượng, dù liều lỗ lã cũng không thể tự phá tấm biển của mình. Nếu cậu không tin chúng tôi thì có thể sai người giám sát, mỗi ngày nghiệm thu. Tôi bảo đảm không lẫn vào hàng kém chất lượng.
Tô Mộc nói:
- Được rồi, ngày mai hãy đi ủy ban trấn Trấn Hắc Sơn ký hợp đồng. Ký xong tôi hy vọng hôm sau khởi công ngay, sớm xây trường học thì bọn nhỏ có thể sớm trở về đọc sách.
Lạc Khang Hoa trợn to mắt, khó tin hỏi:
- Vậy là được?
Tô Mộc cười hỏi:
- Còn cần thêm gì nữa?
Lạc Khang Hoa xác nhận Tô Mộc không đùa, gã phấn khởi tinh thần. Lạc Khang Hoa giao tiếp nhiều năm với nhà nước, biết rõ các khâu trong đó. Công trình như vậy nếu đối phương muốn câu giờ thì mười ngày, nửa tháng là ít, càng đừng nói thông qua các loại thủ đoạn lợi lộc.
Lạc Khang Hoa đã xem thường Tô Mộc, hắn còn trẻ có thể làm trưởng một trấn có cách xử sự dứt khoát của mình.
Lạc Khang Hoa vỗ ngực:
- Tốt, ngày mai tôi sẽ mang hợp đồng qua, bảo đảm hôm sau khởi công ngay.
- Vậy được rồi.
Tô Mộc cười gật đầu, nói:
- Nếu Lạc tổng không còn việc gì khác thì tôi xin đi trước.
Nghiêm Xuân Hoa vội kêu lên:
- Khoan!
Nghiêm Xuân Hoa lấy phong thư trong bóp nhỏ ra, định đưa cho Tô Mộc nhưng không ngờ sắc mặt hắn sa sầm.
- Nghiêm tổng có ý gì?
- Tôi...
Nghiêm Xuân Hoa không ngờ có ngày bị thanh niên bằng tuổi con gái trừng một ánh mắt liền run. Nghiêm Xuân Hoa không dám nhìn thẳng mắt Tô Mộc, liếc sang bên cạnh tránh né.