- Yến Tiễn, anh tới tìm tôi là vì nói hộ cho chính mình sao?
Câu nói đầu tiên thật sặc người, không phải Tô Mộc không có lời nói nhẹ nhàng hơn, nhưng nếu hắn cố ý nói ra lời như vậy chỉ vì nguyên nhân rất đơn giản. Trương Lão Hổ thiếu chút nữa bị xe đụng chết, Yến Tiễn là người tổ chức cuộc đua xe, nếu nói không có nửa điểm trách nhiệm hiển nhiên là không khả năng. Hắn đã làm như vậy, chẳng lẽ còn không cho phép người khác nói sao?
- Tôi…
Nếu đổi lại bình thường nghe câu nói này Yến Tiễn tuyệt đối sẽ phẩy tay chạy lấy người. Nhưng tình thế hiện tại người ta cường thế hơn, có Phó Khẩn Canh trấn thủ, vì không muốn liên lụy tới mẹ mình Yến Tiễn chỉ có thể chịu thua. Bởi vì Yến Nguyệt Dung đã nói với hắn, thậm chí còn nói, chỉ cần lần này Yến Tiễn bình yên vô sự, Yến Nguyệt Dung nguyện ý chủ động từ chức, giao ra chức vị.
Vì mình, mẹ đã nguyện ý làm tới tình trạng như vậy, Yến Tiễn còn gì để nói?
Khoan, Yến Nguyệt Dung, Yến Tiễn, vì sao Yến Tiễn lại theo họ mẹ, chẳng lẽ Yến Nguyệt Dung cũng có chuyện xưa sao? Tô Mộc ngẫm nghĩ, tạm thời không quản việc này, nhìn thẳng Yến Tiễn chờ đợi đáp án của hắn.
- Tôi biết sự kiện đua xe lần này là tôi làm không đúng, là tôi không suy nghĩ chu đáo khi bố trí cuộc đua, nếu cần gánh vác trách nhiệm tôi tuyệt đối không trốn tránh. Mặc kệ anh tin hay không, chuyện của Cao Bằng Phi không phải do tôi bảo hắn đi làm, tôi đã nói, chỉ cần là người tham gia đua xe, nếu xảy ra chuyện thì phải tự mình gánh trách nhiệm. Về phần tại sao Cao Bằng Phi làm như vậy, tôi không biết. Đương nhiên chuyện sau đó tôi cũng không đi quản, bởi vì chuyện đó cũng không tới lượt tôi đi quản.
Yến Tiễn trầm giọng nói.
- Cho nên đây?
Tô Mộc nói.
- Cho nên chuyện của Cao Bằng Phi làm là chuyện của hắn, trách nhiệm của tôi thì tôi nguyện ý gánh vác, nhưng tôi không muốn làm cho chuyện này mở rộng, ảnh hưởng tới mẹ của tôi.
Yến Tiễn nói.
- Ảnh hưởng tới mẫu thân của anh?
Tô Mộc thoáng nhíu mày, Yến Nguyệt Dung khác với Cao Viễn, tuy rằng hai người đều tồn tại vấn đề giáo dục con mình, nhưng Tô Mộc có thể nhìn ra, Yến Tiễn tuyệt đối là người thành thật, tính cách khác hẳn công tử ăn chơi như Cao Bằng Phi, bởi vì hắn có theo đuổi cùng tín ngưỡng của riêng mình.
Chuyện này làm sao sẽ ảnh hưởng tới Yến Nguyệt Dung đây?
Sự kiện của Trương Lão Hổ chỉ đề cập tới người nào thì xử lý người đó, hiện tại cũng không phải Tần triều, chẳng lẽ còn bị liên lụy tới người nhà hay sao?
- Điểm này anh có thể yên tâm, tôi tin tưởng cơ quan tư pháp sẽ xử lý theo lẽ công bằng, cần làm thế nào thì chỉ làm thế đó.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Không, tôi biết việc này không quan hệ gì tới cơ quan tư pháp, chỉ xem thái độ của Phó lão. Mà Tô Mộc, người sáng mắt không cần nói quanh co, tôi biết quan hệ giữa anh cùng Phó lão bất phàm, sẽ không giống như lời anh nói, anh chỉ là đúng dịp chạy qua.
Yến Tiễn quyết đoán nói.
- Anh biết chuyện gì?
Tô Mộc híp mắt.
- Tôi đã biết, anh yên tâm, chuyện này ngoại trừ tôi không còn ai biết, cho dù là mẹ tôi tôi cũng không nói qua. Tô Mộc, mẹ của tôi có thể đi tới bây giờ thật không dễ dàng, tôi hi vọng anh có thể xem mẹ tôi nhiều năm vất vả công tác nói vài lời giúp mẹ tôi trước mặt Phó lão. Sự kiện đua xe là do tôi làm, không hề quan hệ gì với mẹ tôi.
Yến Tiễn gấp giọng nói.
Đây là chuyện gì?
Tô Mộc biết Yến Tiễn đã biết quan hệ giữa mình cùng Phó lão không đơn giản, nhất định là do lúc mình cùng Phó lão đi qua thôn Phương Lĩnh đã bị phát hiện, nhưng không sao cả, dù sao hắn cũng không chuẩn bị giấu diếm. Có sự kiện Trương Lão Hổ, tuyệt đối sẽ ngăn chặn miệng của người khác. Nhưng lời của Yến Tiễn làm cho Tô Mộc có chút ngoài ý muốn.
Khách quan mà nói Tô Mộc vẫn thật bội phục Yến Nguyệt Dung. Bởi vì dưới sự quản lý của bà, khu Triêu Nhan là khu có kinh tế phát đạt nhất Cổ Lan thị, chỉ vì điều này đã đủ khẳng định chiến tích của Yến Nguyệt Dung. Về phần bà ta đứng bên đội ngũ của Bạch Vi Dân, nếu chỉ vì nguyên nhân này lại đem sự kiện hôm nay kéo ngã Yến Nguyệt Dung, tuyệt đối không phải chuyện mà Tô Mộc muốn làm.
- Yên tâm đi, chuyện anh lo lắng không có đâu, sự kiện lần này sẽ không liên lụy tới Yến bí thư.
Tô Mộc đạm nhiên nói, cũng không nói thẳng quan hệ giữa mình cùng Phó lão tốt thế nào, đồng dạng cũng không nói quan hệ xa lạ.
- Có lời này của anh thì tôi yên tâm.
Chuyện Yến Tiễn lo lắng nhất chính là chuyện này, nghe được Tô Mộc cam đoan trái tim rốt cục thả lỏng.
Chỉ cần mẹ hắn không có việc gì, nếu là trách nhiệm của hắn thì hắn gánh vác là được.
- Anh thật sự tin lời của tôi?
Tô Mộc tò mò hỏi.
- Phải, tôi tin tưởng!
Yến Tiễn trầm giọng nói, trên mặt lơ đãng lộ ra diễn cảm tự tin, làm Tô Mộc có chút ngoài ý muốn. Nhưng câu nói tiếp theo sau của hắn làm Tô Mộc chợt tỉnh ngộ.
- Lão thần tiên nói anh đáng giá tin tưởng, vậy nhất định đáng tin, chính là lão thần tiên gọi tôi đi qua tìm anh!
Vọng Nguyệt chân nhân! Lại là người này!
Như thế nào lại cảm thấy vị Vọng Nguyệt chân nhân kia có điểm huyền đây? Nhưng không sao cả, trong khoảng thời gian này nếu có rảnh rỗi cũng nên đi trị bệnh cho Vọng Nguyệt chân nhân.
- Tô Mộc, chuyện này nếu đi qua, Yến Tiễn này không gặp việc gì, tùy anh phái đi, tôi cam nguyện làm tiểu đệ của anh.
Yến Tiễn lớn tiếng nói.
- Làm tiểu đệ của tôi?
Tô Mộc lắc đầu:
- Tôi là cán bộ quốc gia, thu tiểu đệ gì chứ. Yến Tiễn, nói thật ra trước đêm nay có phải chúng ta cũng chưa từng gặp mặt?
- Phải!
Yến Tiễn gật đầu nói.
- Vậy thì được rồi, tôi chưa từng gặp qua anh, anh cũng chưa từng gặp qua tôi, chúng ta vốn không hề có ân oán tình cừu, cần gì phải làm tới khoa trương như vậy. Anh yên tâm đi, so sánh với sự kiện của Trương Lão Hổ Trương gia gia, Phó lão càng thêm để ý chính là chiến hữu đoàn tụ cùng nhau. Mà về phần tôi, sở dĩ nói với anh chuyện này là bởi vì tôi tôn trọng lòng hiếu thảo của anh, mà thật sự không phải muốn sự trung thành của anh.
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Tôi…
Lời của Tô Mộc làm cho Yến Tiễn có cảm giác không biết nên nói gì.
Hắn có thể nói Tô Mộc không đúng sao? Không, người ta nói rất chuẩn xác, quan hệ giữa họ đích thực là như thế.
- Hút điếu thuốc đi!
Tô Mộc đưa điếu thuốc cho Yến Tiễn, đột nhiên rụt lại:
- Tôi đã quên hút thuốc không tốt cho sức khỏe, có lẽ anh cũng không hút thuốc, đúng không?
Ai ngờ Yến Tiễn đã đưa tay giật điếu thuốc:
- Anh thật quá nhỏ mọn, không phải là một điếu thuốc thôi sao, còn lấy trở về? Ai nói với anh tôi không hút thuốc, hút thuốc có hại cho sức khỏe, nhưng người không hút thuốc vẫn bệnh chết người đó thôi?
- Ha ha!
Tô Mộc không nghĩ tới Yến Tiễn nói như thế, vừa cười lớn liền làm tiểu Thảo đứng gần đó chợt thả lỏng không ít. Tiểu Thảo nhìn Yến Tiễn cùng Tô Mộc ngồi xuống ghế dài trong công viên, hai người nhìn sông Cổ Thành trước mắt, vẻ mặt thật bình tĩnh.
Có lẽ Yến Tiễn nghĩ lần này mình tránh khỏi kiếp nạn, cho nên hoàn toàn thả lỏng, bắt đầu hút thuốc tán gẫu với Tô Mộc. Tô Mộc cũng đã biết Yến Tiễn đúng như mình suy đoán, là một người có tính cách, tuy có cố chấp nhưng không phải dạng đồ khốn vô lại như Cao Bằng Phi.
Tính danh: Yến Tiễn.
Chức vụ: hội trưởng hiệp hội đua xe Cổ Lan thị.
Sở thích: đua xe.
Độ thân mật: 40.
Thăng chức: tạm vô.
Bệnh kín: Cổ tay phải bị thương!
Khuy tư: lấy được danh hiệu thứ nhất trong hội đua xe sắp tới, đưa cho mẹ làm quà sinh nhật.
Quả nhiên là một người rất có hiếu!
Quan bảng hiển lộ tin tức rất rõ ràng, Yến Tiễn là một đứa con có hiếu, thích đua xe, còn muốn lấy danh hiệu thứ nhất làm lễ vật đưa cho Yến Nguyệt Dung. Một người có hiếu như vậy, dù có hư hỏng cũng không hư hỏng tới mức độ nào. Hơn nữa trị số độ thân mật cũng cho thấy, Yến Tiễn cũng không có ác ý gì với Tô Mộc.
Đương nhiên làm cho Tô Mộc càng thêm yên tâm chính là vì Vọng Nguyệt chân nhân, Tô Mộc biết nếu Yến Tiễn không đáng tin thì Vọng Nguyệt tuyệt đối sẽ không giới thiệu tới gặp mình. Dù sao bây giờ Vọng Nguyệt đang gặp quẫn cảnh, nếu hắn muốn chữa khỏi bệnh kín, làm sao dám lừa gạt Tô Mộc?
Vọng Nguyệt đương nhiên là không dám.
- Yến Tiễn, cổ tay phải của anh có phải thường đau hay không?
Tô Mộc tùy ý hỏi.
- Không có ah.
Yến Tiễn nghi hoặc nói.
- Không có sao? Nếu như rảnh thì anh tốt nhất tới bệnh viện kiểm tra một chút. Còn nữa, nếu anh thật sự thích đua xe, tôi cho anh một lời đề nghị, hoặc là anh vào sân vận động đua xe chuyên nghiệp mà chơi, hoặc là anh thành lập một đoàn xe tự mình làm, nhưng không cần biết là cách nào, anh đừng tiếp tục chơi ở khu đông dân cư. Đua xe kiểu như vậy thật dễ xảy ra chuyện!
Tô Mộc cười nói.
- Tôi đã biết!
Yến Tiễn tràn đầy cảm xúc:
- Sau chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm như vậy, giống như lời anh nói, có lẽ tôi nên thành lập một đoàn xe tự mình làm. Nhưng không có tiền ah!
Nghĩ tới muốn thành lập đoàn xe phải tiêu tiền, Yến Tiễn không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiền? Đoàn xe? Tuyên truyền?
Tô Mộc nhìn Yến Tiễn, chợt nhớ mấy ngày trước Trịnh Mục đã nói với mình sự kiện kia, khóe môi không khỏi hiện vẻ tươi cười.
- Yến Tiễn, nếu như, tôi nói là nếu như, tôi tìm được cho anh một con đường, anh có nguyện ý thành lập một đoàn xe, nhưng hình thức cùng vận chuyển sau khi thành lập đều phải do đối phương thao tác, thế nào?
- Thật sao?
Yến Tiễn gấp giọng hỏi.
- Thật sự!
Tô Mộc đáp.
- Nếu là thật sự, tôi nguyện ý!
Yến Tiễn nhanh chóng gật đầu:
- Tôi chỉ thích tìm niềm vui trong đua xe, chỉ cần thành lập được đoàn xe, mang theo đội xe của mình chinh chiến thi đấu, những chuyện khác tôi không cần quản.
- Được, việc này tôi làm giúp anh!
Tô Mộc cười to nói.