Quan Bảng

Chương 632: Xấu hổ lại kích thích

- Lại quên lấy chìa khóa sao? Tửu Tửu…di, tại sao lại là anh?
Tô Mộc gõ cửa thật lâu, vừa nghĩ trong nhà không có ai thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Khi Tô Mộc nhìn thấy người vừa xuất hiện trước mắt là ai, lập tức có cảm giác kinh diễm.
Đây là Lâm Hồng sao?
Sao lại có nguyên liệu như vậy?


Không trách Tô Mộc giật mình như thế, thật sự bởi vì hiện tại Lâm Hồng cấp cho Tô Mộc ấn tượng hoàn toàn khác hẳn. Bình thường khi Lâm Hồng đi làm, ăn mặc thật công thức hóa, chỉ có màu đen hoặc màu xám, ngoài ra rất ít nhìn thấy được màu sắc khác.
Nhưng hiện giờ thì sao?


Lâm Hồng mặc bộ áo tắm, muốn chết chính là loại rộng mở, mơ hồ có thể thấy được làn da trắng tuyết. Vậy cũng chưa tính, áo tắm là màu tím, rất ít nhìn thấy áo tắm màu tím nhạt như vậy, nhìn qua làm cho Lâm Hồng tản mát ra hương vị thành thục của một người phụ nữ.


Nghiêm khắc mà nói, Lâm Hồng cũng không giống như ý nghĩ của chính nàng, là người phụ nữ đứng tuổi lôi thôi, kỳ thật nàng vẫn rất có tư sắc, lúc trước nàng làm việc trong ban kỷ luật thanh tra thành phố, còn được người âm thầm bình chọn là một người phụ nữ rất có hương vị. Thử nghĩ phụ nữ như vậy làm sao lại là một phế vật?


Mà bây giờ Lâm Hồng thật sự giật mình!


Vừa rồi sở dĩ Tô Mộc gõ cửa thật lâu không ai mở, là bởi vì Lâm Hồng đang tắm, không nghe được. Ngay sau khi nàng nghe thấy đi ra, lại nghĩ là con của mình gõ cửa. Bởi vì Tửu Tửu đi qua nhà của cha mẹ Lâm Hồng, nói khuya nay mới về, hơn nữa thời gian rất lâu ngoài cha mẹ cùng con của nàng, không còn ai đi qua nơi này, cho nên Lâm Hồng mới tùy tiện khoác áo tắm mỏng manh ra mở cửa như thế.


Nhưng làm cho Lâm Hồng không thể ngờ người xuất hiện nơi này lại là Tô Mộc!
Vì sao Tô Mộc lại ở chỗ này?
Hắn tới đây làm gì?
- Lâm bí thư, nếu cô không thuận tiện thì lần sau tôi quay lại.
Tô Mộc nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của Lâm Hồng liền xoay người muốn rời đi.


Nhưng Lâm Hồng đã rất nhanh khôi phục trấn định, nàng cũng không phải cô gái non trẻ chưa trải chuyện đời, đối với việc này đã sớm xem nhẹ. Cho nên sau thoáng ngẩn người, nàng cũng không hề có chút ý xấu hổ, chỉ khép chặt áo tắm trên người, nói:


- Tô chủ nhiệm, nếu đã tới thì đừng vội đi, vào nhà ngồi một chút đi!
- Tiện không?
Tô Mộc hỏi.
- Có gì mà không tiện, tôi chỉ ở một mình!
Lâm Hồng nói.
- Tốt lắm!


Tô Mộc cũng không tiếp tục từ chối, lần này hắn tới đây là vì làm chuyện đứng đắn, cho nên nếu rời khỏi như vậy không khỏi có chút không thuận tiện. Mà sau khi hắn ngồi xuống, bắt đầu đánh giá ngôi nhà.


Ngôi nhà này quả nhiên giống như bề ngoài, bên trong thật già cỗi. Cơ hồ không có phòng khách, bởi vì nó cũng là phòng ăn, hơn nữa không gian rất nhỏ, cho nên vị trí mà Tô Mộc đang ngồi lại nằm sát phòng ngủ. Đây là ngôi nhà một phòng khách hai phòng ngủ, tuy cũ kỹ nhưng có thể nhìn ra phong cách bố trí mộc mạc thanh nhã.


- Tô chủ nhiệm, tôi ở một mình cho nên trong nhà có chút loạn, anh bỏ qua cho, mời anh uống nước!
Lâm Hồng đưa ly nước cho Tô Mộc.
- Không có gì, rất tốt!
Tô Mộc cười nói.


Tô Mộc thật sự không nói sai, phong cách bố trí thanh nhã mộc mạc thật sự làm cho hắn có cảm giác hai mắt tỏa sáng. Trang hoàng không xa hoa, nhưng lộ ra vẻ sạch sẽ đơn giản, cũng là điểm mà hắn ưa thích.


Hiện tại thái độ Lâm Hồng vô cùng trấn định. Chức vụ của Tô Mộc cao hơn nàng, nhưng tuổi tác của nàng cao hơn hắn gần mười tuổi, hơn nữa nếu nói chuẩn xác, nàng cũng không phải cấp dưới trực thuộc của hắn, cho nên nói chuyện cũng không cần quá câu nệ. Hơn nữa nơi này là nhà của nàng, nếu biểu hiện của nàng giống khách nhân, đó mới thật sự là kỳ quái.


- Hút thuốc không?
- Không, cảm ơn!
- Ăn trái cây chứ?
- Phiền lắm, không cần!
- Không phiền toái, anh chờ một chút, tôi cắt quả táo cho anh!


Nói xong Lâm Hồng liền cầm lấy bịch táo đặt bên cạnh sô pha mới mua sáng nay đi vào phòng bếp. Bởi vì ngôi nhà thuộc kiểu cũ, cho nên phòng bếp hoàn toàn lộ bên ngoài. Vì vậy Tô Mộc ngồi trên sô pha có thể rõ ràng nhìn thấy động tác của Lâm Hồng. Khi hắn đưa mắt nhìn qua, khuôn mặt không khỏi nóng lên. Bởi vì Lâm Hồng mới tắm rửa xong, còn mặc áo tắm, vì vậy khi xoay người liền lộ ra đôi chân thon dài nhỏ nhắn. Đôi chân thon thả mịn màng, giống như năm tháng chưa từng lưu lại chút dấu vết, thật động lòng người.


Chỉ như vậy đã làm Tô Mộc có cảm giác nhịp tim đập mạnh!


Tô Mộc ngại ngùng nhìn sang nơi khác, trên bàn có vài tấm ảnh, đều là ảnh chụp Lâm Hồng cùng con của nàng là Tửu Tửu, không nhìn thấy hình ảnh cha của Tửu Tửu. Còn có đa số hình ảnh Tửu Tử mặc quần áo thể thao đá bóng. Nhìn nụ cười đầy sức sống của Tửu Tử, đáy lòng Tô Mộc không khỏi có chút tán thưởng.


Tửu Tửu thật kiên cường!


- Đó là lúc Tửu Tửu học tiểu học đã chụp ảnh, tôi vốn định cất đi nhưng Tửu Tửu không đồng ý. Tửu Tửu nói chân của nó mặc không thể động, nhưng chỉ cần chứng kiến ảnh chụp là có thể nghĩ tới lúc mình có thể chạy nhảy trước kia, ngẫm lại sẽ cảm thấy cao hứng. Cho nên Tửu Tửu kiên trì không cất đi, vì vậy tôi vẫn để nơi đó.


Lâm Hồng quay lại đưa cho Tô Mộc quả táo, nói.
Khi nói lời này trên mặt Lâm Hồng lộ ra nụ cười vui mừng còn kèm theo vẻ áy náy, cảm xúc phức tạp hiển lộ trên khuôn mặt của nàng.
- Phải, Tửu Tửu là một nhi đồng kiên cường!
Tô Mộc nói.


- Tô chủ nhiệm, anh ngồi chơi một chút, tôi đi thay quần áo!


Lâm Hồng quay lưng đi vào trong phòng ngủ đóng cửa lại, bắt đầu thay quần áo. Tô Mộc lướt mắt nhìn qua những ảnh chụp trên bàn, lại nhìn những vật khác. Trên bàn cơm đặt hai phần thức ăn, là cà chua chiên trứng cùng rau cần xào thịt, nhìn qua còn chưa động tới.
Đúng vậy, mình tới quá sớm!


Tô Mộc nghĩ mình còn chưa ăn cơm, sau khi tan việc liền tới đây, bụng bắt đầu kêu lên. Đúng lúc này hắn đột nhiên nghe được trong phòng ngủ có tiếng vang, liền bật dậy đứng ở cửa gấp giọng hỏi:
- Lâm bí thư, cô không sao chứ?
- Tôi không sao!
Lâm Hồng hô.
- Không có việc gì là tốt rồi!


Tô Mộc thở ra một hơi, lần này hắn tới nơi đây là vì muốn trị chân cho con của Lâm Hồng, ai ngờ đứa nhỏ kia lại đi qua nhà bà ngoại. Bỏ đi, đợi sau khi Lâm Hồng đi ra thì mình cáo từ vậy.


Nhưng Tô Mộc đợi suốt năm phút đồng hồ vẫn không thấy Lâm Hồng đi ra, có chút bất đắc dĩ đứng lên muốn mở miệng cáo từ, ai ngờ thanh âm Lâm Hồng từ trong phòng vọng ra:
- Tô chủ nhiệm, anh còn đó không?
- Có đây!
Tô Mộc nói.
- Anh có thể giúp dùm tôi một việc?
Lâm Hồng hỏi.


- Sao vậy?
Tô Mộc hỏi lại.
- Vừa rồi tôi không cẩn thận vấp té, anh có thể giúp tôi lấy chai dầu xoa bóp trong tủ được không.
Lâm Hồng nói.


Té ngã sao? Lúc này Tô Mộc mới nghĩ tới thanh âm tiếng va chạm vừa rồi là chuyện gì, nguyên lai là bị vấp ngã. Nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Tô Mộc vội vàng tìm kiếm trong phòng khách, phát hiện bên trong ngăn tủ có một hộp thuốc nhỏ, còn có dầu xoa bóp Hoa Hồng. Hắn vội cầm lấy liền đẩy cửa phòng ngủ đi vào.


Hiện tại Lâm Hồng đã thay xong quần áo, trên người nàng mặc áo sơ mi trắng, bên dưới mặc chiếc váy khá rộng rãi. Trên mặt đất có một vũng nước, chính vì vậy nàng mới ngã sấp xuống đất. Lâm Hồng đang ngồi trên giường, trên trán tuôn mồ hôi, không ngừng xoa nắn mắt cá chân.
- Sao lại như vậy?


Tô Mộc vội vàng đi tới ngồi bên giường:
- Đã bị bầm như thế mà cô còn tự mình xoa bóp, không được đâu, Lâm bí thư, cô ngồi thẳng lên, để tôi giúp cô.
- Không cần, thật sự không cần!
Lâm Hồng vội vàng xua tay nói.


- Lâm bí thư, không, Lâm tỷ, bây giờ không phải lúc làm việc, tôi sẽ không gọi cô là Lâm bí thư, gọi là Lâm tỷ. Lâm tỷ, cô nhìn xem bị té thành như vậy, cả khuỷu tay cùng mắt cá chân đều bầm tím, tự cô làm được sao? Để tôi giúp cô bôi thuốc.
Tô Mộc nói.
- Vậy…làm phiền.


Lâm Hồng cảm thấy rất đau, ngập ngừng nói.
- Không có gì, có gì đâu mà phiền toái, trước kia tôi cũng thường bị té ngã, cũng bôi thuốc thế thôi.


Tô Mộc nói xong liền phun thuốc, vươn hai tay bắt đầu xoa bóp, kỹ thuật xoa bóp của hắn thật cao minh, trong khoảnh khắc Lâm Hồng liền cảm thấy hương vị mát mẻ truyền khắp toàn thân. Khi cảm giác đau đớn như kim đâm truyền tới, Lâm Hồng không nhịn được kêu lên một tiếng.


Nhưng vừa kêu lên, khuôn mặt nàng chợt nóng bỏng. Bởi vì nàng đã phát hiện Tô Mộc đang nắm lấy chân của mình xoa nắn. Tuy nói là xoa nắn, lại giống như đang thưởng thức, điều này đối với nàng mà nói là chuyện chưa từng xảy qua bao giờ.
Thật thẹn thùng, thật kích thích.


- Rất đau phải không? Tôi phải dùng sức xoa bóp, cô phải nhẫn nhịn, một lát sẽ không đau nữa!
Tô Mộc không ngẩng đầu, chuyên tâm xoa nắn.
- Ân!
Lâm Hồng cắn chặt răng đáp.
Nhưng rất nhanh Lâm Hồng liền phát hiện không được bình thường!