Cho tới bây giờ Yến Tiễn là một người rất có chủ kiến, chỉ cần người nào hợp mắt hắn, hắn đều sẽ hỗ trợ. Mà lúc này Phó lão vì chiến hữu ra mặt, đây là ý tưởng thật bình thường. May mắn mọi người đều nghĩ như vậy, cho nên Lý Hưng Hoa cũng không nói gì, nếu không để cho mọi người biết Tô Mộc sắm vai diễn gì bên trong, các ủy viên thành ủy sẽ sản sinh ý nghĩ khác.
Mặc dù thật buồn bực, chuyện cần đối mặt vẫn phải đối mặt, về phần Phó Khẩn Canh sẽ nghĩ như thế nào, đó là chuyện của hắn. Nếu quả thật Phó Khẩn Canh nổi trận lôi đình, bọn họ chỉ đành tiếp nhận mà thôi. Nhưng trước khi tiếp nhận, nhất định phải bắt kẻ khởi xướng Cao Viễn!
- Tô Mộc, tại sao cậu ở chỗ này?
Khi mọi người chạy tới, Lý Hưng Hoa ra vẻ có chút ngoài ý muốn hỏi, nói tới khả năng biểu diễn Lý Hưng Hoa đã thói quen, lúc này tuyệt đối không thể bại lộ quan hệ giữa Tô Mộc cùng Phó lão.
- Lý bí thư, tôi nhận được tố giác mới chạy tới, nhóm người Cao Bằng Phi liên quan tới vụ án đã bị bắt giữ, hiện tại nơi này đã được thực hiện cảnh giới cấp một. Đúng rồi, Lý bí thư, giới thiệu với ngài, vị này chính là Hàn Thịnh Hàn chủ nhiệm, là chủ nhiệm văn phòng của Phó lão. Hiện tại nơi này do Hàn chủ nhiệm toàn quyền phụ trách xử lý.
Tô Mộc tránh sang bên cạnh nói.
- Chào Hàn chủ nhiệm!
Lý Hưng Hoa bước lên chào hỏi.
- Ông chính là bí thư thành ủy Cổ Lan thị Lý Hưng Hoa?
Hàn Thịnh thần thái hờ hững hỏi.
- Dạ!
Lý Hưng Hoa gật đầu đáp.
- Ân, hiện tại Phó lão đang nói chuyện cùng lão chiến hữu trong nhà, nơi này đã bị giới nghiêm. Mà tại sao phải giới nghiêm, tôi nghĩ các vị cũng nên biết, đó chính là vì ở trong này đã phát sinh sự kiện có người trắng trợn muốn công kích Phó lão. Lý bí thư, tôi hi vọng Cổ Lan thị có thể giải thích với Phó lão. Còn nữa, về sự kiện đã phát sinh với lão chiến hữu Trương Lão Hổ của Phó lão, tôi nghĩ Cổ Lan thị các vị cũng nên nghiêm túc xử lý.
- Vì sao người ta đã tố giác nhiều ngày như vậy, lại không có người đi tiến hành điều tra? Vì sao pháp viện cũng đã lập án, lại không mở tòa thẩm lý? Chuyện này Phó lão thật quan tâm, tôi nghĩ Cổ Lan thị các vị tốt nhất nhanh chóng xuất ra kế hoạch xử lý. Đương nhiên làm bất cứ chuyện gì cũng phải có lý có cơ, đều tiến hành trong phạm vi pháp luật. Chuyện này các vị phải xử lý theo lẽ công bằng là được. Nếu các vị cảm thấy làm không được, như vậy để tôi hội báo cấp trên, để trong tỉnh tiếp nhận xử lý.
Hàn Thịnh không chút khách khí nói.
Dựa theo thân phận cùng cấp bậc hành chính của Hàn Thịnh, không cần cấp mặt mũi cho nhóm người Lý Hưng Hoa. Càng khỏi nói hiện tại Hàn Thịnh đại biểu cho Phó lão, mỗi câu nói của hắn đều đại biểu thái độ của Phó lão.
- Dạ, chuyện này chúng tôi sẽ lập tức xử lý.
Lý Hưng Hoa vội vàng cam đoan nói.
- Vậy thì tốt rồi!
Hàn Thịnh gật đầu.
- Hàn chủ nhiệm, anh xem nếu Phó lão đã tới Cổ Lan thị, chúng tôi cũng không thể không làm gì, anh xem có nên thỉnh Phó lão tới nhà khách thành phố hay không. Mặt khác mời Hàn chủ nhiệm chuyển cáo Phó lão, gần đây Cổ Lan thị chúng tôi đang tiến hành một hoạt động, chủ đề hoạt động chính là “Quan chú cuộc sống của lão quân nhân giải ngũ”, hiện tại chúng tôi đã mời được hơn ba mươi vị lão quân nhân giải ngũ tham dự. Anh xem nếu Phó lão có thời gian, có thể tham dự hoạt động của chúng tôi hay không?
- Về chuyện đã xảy ra với Trương Lão Hổ, tôi cũng chỉ mới biết gần đây, hơn nữa Trương tiên sinh cũng ở trong danh sách chúng tôi muốn mời, làm như vậy là vì hi vọng ông ấy có thể giảng giải trường hợp chiến tranh thời đó, cũng có thể tiến hành triển khai một lần hoạt động giáo dục tư tưởng chính trị trong toàn thành phố.
Lý Hưng Hoa thành thạo nói.
Lời này vừa nói ra, không khí hiện trường lập tức phát sinh biến hóa.
- Chẳng lẽ Lý Hưng Hoa đã biết trước việc này? Nếu không hắn sao có thể mở một hoạt động như thế?
Trong lòng Bạch Vi Dân thầm suy đoán, đối với hoạt động này hắn cũng biết tin, là do thành ủy khởi xướng, sau đó do đoàn ủy cùng ban tuyên truyền thành phố cùng nhau cử hành. Nhưng dù là biết tin, Bạch Vi Dân cũng không đem việc này để trong lòng, cho rằng đây chỉ là Lý Hưng Hoa muốn làm văn vẻ bề ngoài mà thôi.
Ai ngờ được Lý Hưng Hoa lại có kế hoạch này.
Nếu nói Lý Hưng Hoa không nhận được tin tức trước đó, Bạch Vi Dân thật sự không tin. Nhưng hắn cũng có chút nghi hoặc, nếu Lý Hưng Hoa đã sớm biết tin tức, thì tại sao không sớm xử lý Cao Viễn đây? Phải biết rằng hắn là người đứng đầu, nếu Phó lão trách móc xuống dưới, hắn tuyệt đối không thể chạy thoát. Nếu là như vậy, Bạch Vi Dân suy nghĩ có phải do Lý Hưng Hoa gặp được vận khí hay không.
Trong lòng các ủy viên thành ủy đều dâng lên ý tưởng tương tự, ánh mắt nhìn Lý Hưng Hoa mang theo vẻ suy đoán cùng khó hiểu. Nhưng đa số người không tin Lý Hưng Hoa đã biết trước tin tức, bởi vì như ý nghĩ của Bạch Vi Dân, nếu thật sự đã biết trước vì sao Lý Hưng Hoa không trực tiếp giải quyết vụ án của Trương Lão Hổ, nói vậy hiệu quả không phải càng tốt sao?
Nhưng họ không biết suy đoán của họ đều sai lầm!
Lý Hưng Hoa vốn đã biết trước, sở dĩ hắn không giải quyết vụ án của Trương Lão Hổ mà dùng phương thức khác, làm như vậy là vì mượn chuyện này kéo ngã Cao Viễn, tạo lên quyền uy của mình đồng thời dùng hết khả năng bảo vệ cho Tô Mộc. Bởi vì chỉ có làm như vậy mới không làm cho Tô Mộc lưu lại ấn tượng xấu trước mặt Phó lão.
Không thể không nói Lý Hưng Hoa suy nghĩ vô cùng chu đáo, nhưng hắn cũng quên mất một điều, Phó Khẩn Canh là ai? Hắn làm sao không biết Tô Mộc gọi điện cho Lý Hưng Hoa? Nhưng mặc dù biết, Phó Khẩn Canh cũng sẽ không nói gì, bởi vì hắn hiểu Tô Mộc làm như vậy không sai. Nếu Tô Mộc hoàn toàn không làm gì, nói vậy sự tình mới trở nên phiền phức.
- Lý bí thư, bút tích như thần ah!
Tô Mộc đứng bên cạnh, hắn cũng không biết Lý Hưng Hoa rốt cục sẽ giải quyết tin tức mình truyền về như thế nào, thật không ngờ Lý Hưng Hoa có thể trong thời gian ngắn như vậy tổ chức được hoạt động như thế, thủ đoạn lợi hại!
Một chiêu này quả nhiên đánh thẳng vào trong tim Phó Khẩn Canh!
Nếu không có việc gì ngoài ý muốn, Phó Khẩn Canh tuyệt đối sẽ tham gia hoạt động lần này. Nếu như vậy Lý Hưng Hoa liền có thể chuyển nguy thành an!
Hay!
Có thể trở thành bí thư thành ủy, trí tuệ chính trị của Lý Hưng Hoa thật sự không thể khinh thường.
Mặc cho mọi người nghĩ như thế nào, người quyết định cuối cùng vẫn là Phó Khẩn Canh, bởi vậy ánh mắt mọi người đều nhìn qua, Hành Thịnh chậm rãi mở miệng.