Địa phương như Cổ Lan thị, thôn xóm trong thành phố không ít, thôn Phương Lĩnh chỉ là một trong số đó. Chỗ ở hiện tại của Trương Lão Hổ chính là một thôn xóm trong thành.
Nhưng nếu nói chuẩn xác hơn, nơi này cũng không thể tính là phạm vi nội thành, mà nằm ở ngoại ô Cổ Lan thị. Nhắc tới những thôn xóm trong thành, bọn họ không ngừng khuếch trương ra bên ngoài, những kiến trúc không tuân theo quy định tràn lan khắp nơi, khiến nơi này nhìn qua thật giống như một mê cung. Hàng quán ven đường tràn ngập, nếu gặp phải thành quản ( trật tự an ninh đô thị), tuyệt đối làm cho thành quản choáng váng đầu óc.
Địa hình phức tạp, cũng là nguyên nhân Trương Quan Trung tuyển chọn nơi này!
Hai ngày này Trương Quan Trung thật sự có chút mơ hồ.
Nghe Tô Mộc nhắc nhở, Trương Quan Trung mang theo Trương Lão Hổ ở lại đây, thứ bảy cùng chủ nhật không dám rời đi nửa bước. Lúc ấy chân của Trương Lão Hổ cũng đã được trị liệu, cũng không quá nặng, hiện tại miễn cưỡng đã có thể đứng thẳng lên. Dưới tình huống như thế, vào ngày thứ hai hắn đột nhiên nhận được điện thoại của ban tổ chức thành phố, đợi khi hắn đi qua mới biết người tìm hắn nói chuyện là phó trưởng ban tổ chức.
Trương Quan Trung chưa từng nghĩ tới sự tình lại biến hóa như vậy, làm sao không cảm thấy mơ hồ?
Phó trưởng ban tổ chức thành phố, cho dù cục trưởng cục văn hóa ở trong mắt người ta cũng không hề có địa vị. Hiện giờ thì sao? Chẳng những tiếp kiến chính mình, còn tuyên bố từ giờ trở đi mình có thể tới làm việc trong khu cao tân, trở thành thư ký của Tô Mộc.
Chuyển biến như vậy làm Trương Quan Trung không cách nào đoán trước!
Mặc dù nói trước đó Trương Quan Trung nghe Tô Mộc nói sẽ an bài hết thảy, nhưng sau khi chuyện này đã chắc chắn, cảm giác vui mừng cùng cảm động hắn không cách nào che giấu.
Hiện tại Trương Quan Trung không cách nào quên được khi hắn từ ban tổ chức thành phố trở về, xuất hiện tại cục văn hóa, ánh mắt trưởng phòng nhân sự nhìn hắn đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, còn mang theo hương vị nịnh hót.
Ngay cả trưởng phòng còn như thế, càng khỏi nói tới các đồng sự!
Các đồng sự đều nhận được tin tức, biết Trương Quan Trung đã trở thành thư ký của Tô Mộc. Biểu hiện của họ trở nên nhiệt tình, giống như thái độ lạnh lùng ngày trước chỉ là một giấc mộng mà thôi. Chuyển biến như thế làm Trương Quan Trung thật sự bất đắc dĩ.
Trương Quan Trung biết hết thảy những chuyện này đều nhờ Tô Mộc ban cho.
Nếu không có Tô Mộc, hiện tại hắn chẳng những rơi vào tình cảnh bi thảm, ngay cả ông nội của hắn cũng không cách nào chiếu cố. Hiện giờ có được thân phận như vậy, Trương Quan Trung tin tưởng đi tới đâu đều có thể thẳng thắn sống lưng, đều có thể cho người ta biết hắn không còn nhỏ yếu như trước kia.
Thôn Phương Lĩnh.
- Trung nhi, chúng ta thật sự có thể quay về ở sao?
Trương Quan Trung đón Trương Lão Hổ về nhà, nhìn căn nhà hỗn độn không chịu nổi, trên mặt hắn hiện lên vẻ lo lắng. Hắn không lo lắng cho bản thân mình mà là lo lắng cho cháu trai của mình. Hắn đã lớn tuổi như vậy, còn sống được vài năm? Hắn không thể để cho cháu trai gặp phải tai bay vạ gió.
Cho nên mặc dù quay về nhà mình, Trương Lão Hổ vẫn có chút khẩn trương.
- Ông nội cứ yên tâm đi, chúng ta có thể ở lại nơi này, không còn ai dám tới đây nháo sự.
Trương Quan Trung nhìn đồ vật hỗn độn trong nhà, trong mắt hiện lên phẫn nộ. Nhưng hắn vẫn lựa chọn khuyên giải Trương Lão Hổ.
- Thật sự không có việc gì sao?
Trương Lão Hổ hỏi.
- Ông nội, cháu cam đoan với ông, từ giờ trở đi không còn ai thương tổn được chúng ta, không ai tiếp tục hồ nháo trong nhà chúng ta, nếu ai dám làm như vậy, cháu sẽ liều mạng cùng bọn hắn.
Trương Quan Trung trầm giọng nói.
- Vậy sao? Mày muốn liều mạng với ai đây?
Ngay khi Trương Quan Trung vừa dứt lời, một thanh âm hài hước chợt vang lên. Cao Bằng Phi dẫn theo vài tên lưu manh, ôm một cô gái mặc váy ngắn hung hăng càn quấy đi vào.
- Cao Bằng Phi, mày muốn làm gì? Đồ vật trong nhà bị đập phá có phải do mày làm?
- Mày nói đi?
Cao Bằng Phi ngạo nghễ nói.
- Cao Bằng Phi, rốt cục mày muốn thế nào?
Trương Quan Trung hung hăng nói.
- Còn hỏi tao muốn thế nào, hẳn là chính mày muốn thế nào đi?
Cao Bằng Phi khinh thường nói:
- Trương Quan Trung, mày giỏi ah, mang theo lão già kia mấy ngày nay trốn ở đâu sao? Thiếu gia tìm thật lâu cũng không tìm được tụi mày, không biện pháp phải tới nhà mày thử xem, tao còn tưởng nhà mày có tầng hầm đâu. Đem nơi này biến thành như vậy, thật sự là ngượng ngùng ah. Hay thật, tao lại thật sự tìm được vài con chuột trong nhà của mày, ha ha!
- Ha ha!
Nhóm người của Cao Bằng Phi đều cười to, bọn hắn vốn là lưu manh, ở chung với Cao Bằng Phi là vì người này tiêu tiền như nước, điển hình bạn nhậu. Lần trước tới đây bị Tô Mộc thu thập một trận, vốn không dám tới lần nữa, nhưng không thể từ chối tiền của Cao Bằng Phi dụ dỗ thôi.
Cho dù bị đánh một trận, chỉ cần kiếm được nhiều tiền như vậy thì đáng giá! Hơn nữa lần này không biết là ai khi dễ ai, bởi vì bên bọn hắn còn có người theo áp trận, chính là Lang ca, cả thôn Phương Lĩnh đều là địa bàn của hắn.
Về phần Cao Bằng Phi càng yên tâm mình có chỗ dựa vững chắc. Phải biết rằng ở ngã tư đường bên ngoài dừng một chiếc xe, biết người ngồi trong xe là ai không? Là Yến Tiễn. Có Yến Tiễn trấn thủ, Cao Bằng Phi không sợ Trương Quan Trung, cũng không sợ Tô Mộc.
- Hỗn đản!
Trương Quan Trung tức giận mắng.
- Hỗn đản? Đúng vậy, tao là hỗn đản!
Sắc mặt Cao Bằng Phi đột nhiên lạnh lùng:
- Mày đắc tội hỗn đản như tao, còn muốn bình yên vô sự còn sống, quả thật là vô nghĩa. Trương Quan Trung, mày thật sự nghĩ mang theo lão gia hỏa này là có thể trốn cả đời sao? Hòa thượng chạy miếu không chạy được, câu nói này rất đúng. Chỉ cần tụi mày dám về, tao vẫn có thể bắt lại tụi mày. Mày còn chưa biết đi? Lúc mày mới lộ mặt tại cục văn hóa thì tao đã biết.
- Hắc hắc, muốn trách thì trách mày quá mức tự đại, không biết che giấu, còn dám nghênh ngang đi vào cục văn hóa. Biết cục văn hóa là địa phương nào sao? Chính là địa bàn của lão tử! Ha ha!
Trương Lão Hổ đã sớm giận run, giơ cao gậy chống chỉ vào mặt Cao Bằng Phi.
- Các người cút ra ngoài cho tôi, đây là nhà của tôi, Trung nhi, báo cảnh, bắt bọn hắn đi!
Trương Lão Hổ lạnh lùng nói.
- Báo cảnh?
Khóe môi Cao Bằng Phi lộ nụ cười trào phúng:
- Báo cảnh sao? Báo nhanh lên đi, nếu tụi mày không báo cảnh, tao báo cho tụi mày. Có biết số điện thoại hay không ah?
- Lạc lạc…
Cô gái váy ngắn bật cười khanh khách, bộ ngực vun cao ma sát thân thể Cao Bằng Phi, giống như muốn đem thân thể mình dung nhập vào trong người hắn.
- Người như hắn còn muốn báo cảnh, báo cảnh ah!
Cô gái trào phúng nói.
Báo cảnh, nhất định phải báo cảnh!
Trương Quan Trung biết những người này có điều dựa vào, nhưng trước khi Tô Mộc rời đi đã đưa số điện thoại cho hắn, là số di động của Nhâm Lập Quyên. Kỳ thật Trương Quan Trung còn không biết, hai ngày này Nhâm Lập Quyên đều phái người âm thầm bảo hộ ông cháu họ. Nhâm Lập Quyên lại không ngờ Trương Quan Trung quay về nhà.
Báo cảnh!
Trương Quan Trung dứt lời liền cầm di động muốn gọi cho Nhâm Lập Quyên, nhìn thấy Trương Quan Trung thật sự dám báo công an, sắc mặt Lang ca âm trầm xuống, tiến lên vài bước thừa dịp Trương Quan Trung không chú ý vung tay đánh rơi di động, sau đó dùng chân hung hăng giẫm nát.
Di động lập tức biến thành mảnh nhỏ!
- Tiểu tử, thật có gan, thật dám báo cảnh sao, ở trước mặt Lang ca này mày dám không cho tao mặt mũi!
Mái tóc đỏ của Lang ca chiếu sáng dưới ánh mặt trời thật chói mắt.
- Mày muốn làm gì?
Trương Quan Trung phẫn nộ.
- Trung nhi, đánh bọn hắn ra ngoài đi!
Trương Lão Hổ thở hồng hộc nói.
- Đánh ra ngoài?
Cao Bằng Phi dựa vào cửa, cười lạnh:
- Lang ca, chuyện kế tiếp giao cho anh, thu thập lão già đui mù kia cho tôi!
- Hiểu được!
Lang ca nói xong liền muốn ra tay.
Ngay lúc hắn định xông lên, ngoài cửa đột nhiên truyền vào tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó một nhóm người tràn vào, bọn họ đều là người của thôn Phương Lĩnh, là hàng xóm láng giềng của Trương Lão Hổ.
- Tụi mày muốn làm gì? Cút ra khỏi thôn chúng ta đi!
- Trương đại gia, ngài không sao chứ?
- Dám tới thôn Phương Lĩnh chúng ta giương oai, chán sống rồi sao?
Biến hóa thình lình xảy ra làm Trương Quan Trung ngoài ý muốn, nhưng trong lòng chợt cảm động, đây là hàng xóm láng giềng, gặp được chuyện luôn đứng bên họ. Xem vẻ mặt cùng bộ dáng của họ, tuyệt đối sẽ không để Cao Bằng Phi làm bậy.
- Các người muốn làm gì?
Cao Bằng Phi tức giận nói.
Nói thật đối với những bình dân này, cho tới nay Cao Bằng Phi chưa từng tôn trọng qua, bởi vậy hắn cũng không hề có ý tứ sợ hãi.
- Đều muốn tìm cái chết sao?
Dáng vẻ Lang ca hung hăng càn quấy quát, hắn xuất thân lưu manh, biết nên nói thế nào làm những người này kinh sợ.
- Lão già kia, mày thật muốn liên lụy những người này sao? Hay là mày cho rằng tao không dám động tới bọn hắn?
Lang ca hung tợn hô, vừa hô vừa vung gậy sắt hung hăng gõ lên cửa sổ bên cạnh.
Ngay lúc Trương Lão Hổ run rẩy toàn thân, không muốn nhẫn nhịn thêm nữa, vẻ mặt hắn đột nhiên sửng sốt, thân hình run rẩy nhìn ra cửa. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, một thân ảnh sừng sững xuất hiện ở đó.
Hắn đứng nơi đó, mang theo cỗ khí thế thượng vị giả rõ ràng, lớn tiếng quát:
- Kéo ra ngoài, tất cả bắn chết!