Quan Bảng

Chương 620: Thế giới an tĩnh

Bát Kỳ hội quán!
Tô Mộc dùng tư thế cực kỳ cuồng dã viết xuống bốn chữ lớn này, Vinh Xương chấn kinh, hắn ngơ ngác đứng sững đương trường, nhìn chằm chằm bốn chữ kia, trên mặt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng!
Tại sao lại như vậy?


Tuổi tác của thanh niên này làm sao có thể viết ra được chữ thảo cuồng dã như thế? Loại kình đạo trương cuồng, loại khí thế bá đạo, Vinh Xương tuyệt đối không thể so sánh. Hắn tự hỏi mình tuyệt không khả năng viết được chữ như vậy, so sánh với chữ của Tô Mộc, chữ của hắn có thể đem ném vào giỏ rác.


Đương nhiên đây chỉ là ý tưởng của Vinh Xương!


Trên thực tế những hành gia chuyên nghiên cứu thư pháp mới có thể nhìn ra được sự chênh lệch giữa hắn cùng Tô Mộc, mà người ngoài nghề không thể nhận thức được chữ của hai người có chỗ nào khác nhau, đây có thể nói là người trong nghề nhìn vào liền hiểu rõ ràng, người không chuyên môn chỉ biết xem náo nhiệt.


- Thật hay không vậy? Huynh đệ, cậu thật sự biết thư pháp?
Lý Nhạc Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn bốn chữ lớn mà Tô Mộc viết ra, vẻ mặt kinh ngạc.


Bùi Phi nhìn Tô Mộc, trong mắt lóe sáng, thật sự rất hoàn mỹ, thật sự là quá thích hợp. Nếu Tô Mộc gật đầu, kịch bản của nàng tuyệt đối thành công. Chỉ nói về việc tỷ thí thư pháp, Tô Mộc tuyệt đối lực áp toàn trường!
Hoàng Phủ Thanh Phong cũng có chút ngây người!


Nàng biết Tô Mộc có bối cảnh, nhưng không nghĩ tới thanh niên này còn biết cả thư pháp. Nhắc tới thư pháp, Hoàng Phủ Thanh Phong cũng có hiểu biết, nếu không cũng không kính trọng ba người Vinh Xương như thế. Mà chính vì biết, cho nên nàng mới hiểu được chữ của Tô Mộc có bao nhiêu năm bản lĩnh, rốt cục gây ra lực rung động bao nhiêu.


So sánh với bức tranh chữ của Tô Mộc, bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch hôm nay chỉ là giá rẻ!
- Khụ khụ…
Lâm Hà hắng giọng, đột nhiên nói:
- Không biết vị tiểu huynh đệ này còn có thể viết được một bức chữ lệ hay không?


Lời này nói ra, thậm chí cả Hoàng Phủ Thanh Phong cũng cảm thấy xấu hổ cho hắn. Là ý tứ gì? Các người đều chuyên môn một loại bút thể thư pháp, vì sao lại yêu cầu Tô Mộc phải viết thêm bức chữ lệ. Người nào không biết như vậy là làm khó người khác, hơn nữa Tô Mộc bao nhiêu tuổi, mà họ lại bao nhiêu đây? Nếu Tô Mộc không thể viết ra chữ lệ, chẳng khác gì cho bọn hắn lý do trào phúng.


Nhưng Hoàng Phủ Thanh Phong cũng biết thật ra Lâm Hà đã chịu thua, nghe cách xưng hô của hắn thì đã nhìn ra. Vừa rồi còn gọi người ta là tiểu oa, hiện tại thành tiểu huynh đệ, không thể không nói Tô Mộc bắt đầu kinh sợ bọn hắn.
- Lâm Hà tiên sinh, về thể chữ lệ…cái gì?


Hoàng Phủ Thanh Phong vừa lên tiếng muốn khuyên can Lâm Hà, ai nghĩ tới Tô Mộc lại không chút do dự cầm bút lông nhanh chóng viết xuống bốn chữ lớn trên giấy Tuyên Thành, rõ ràng là thể chữ lệ tiêu chuẩn nhất.
Bát Kỳ hội quán!


Cũng là bốn chữ lớn, cũng là loại tự thể bất đồng, chỉnh tề xuất hiện ngay trước mắt, quả nhiên là khϊế͙p͙ sợ toàn trường!


Lúc này ngay cả Lâm Hà cũng trợn mắt há hốc mồm, hơi thở có chút dồn dập bước tới nhận chân nghiên cứu, bốn chữ này viết thật tốt, thậm chí cả Lâm Hà cũng phải ngây ngẩn cả người.
- Tiên sinh đại tài, không biết có thể chỉ giáo một chút hay không?


Vọng Giang thu hồi tư thế cuồng vọng của mình, cung kính nói.
- Không biết tiên sinh thích loại tự thể nào?
Tô Mộc đạm nhiên hỏi.
- Chữ khải!
Vọng Giang trầm giọng nói.
- Chữ khải!
Tô Mộc vừa nói, bốn chữ lớn dùng phong cách chữ khai nhanh chóng hiện ra.
Bát Kỳ hội quán!


Ba tờ giấy Tuyên Thành, ba loại chữ viết, lối viết thảo, chữ lệ, chữ khải, ba loại chữ viết viết ra bốn chữ Bát Kỳ hội quán, cứ như vậy kinh sợ toàn trường. Vinh Xương, Lâm Hà cùng Vọng Giang đã không còn tư thế vênh váo ban đầu, chia nhau quan sát ba bức tranh chữ trước mắt, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái hâm mộ, không ngừng tự nghiên cứu.


Tiên sinh đại tài!
Đây là ý niệm duy nhất trong lòng ba người hiện tại!
- Lạc lạc…
Lúc này Hoàng Phủ Thanh Phong thật vui vẻ cười rộ lên:


- Thật không ngờ bữa tiệc này của tôi còn có thể đổi lấy ba bức tranh chữ của tiên sinh, tôi thật cảm thấy vô cùng vinh hạnh, tôi tuyệt đối sẽ lộng kính thật tốt nhất, không biết tiên sinh có thể bỏ qua vật mình yêu thích, bán lại cho hội quán Bát Kỳ hay không.
- Không bán!


Tô Mộc quả quyết nói, ngay lúc sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Phong khẽ biến, hắn đạm nhiên nói tiếp:


- Chữ của tôi tới bây giờ cũng không bán, chỉ tặng! Nếu Hoàng Phủ tỷ thích chữ của tôi, tôi làm sao lại không tặng chứ! Nhưng mà Hoàng Phủ tỷ, ba bức tranh chữ này là do ba vị tiên sinh yêu cầu, thực sự không phải lễ vật tôi muốn tặng cho cô. Tôi đã nói tôi sẽ bồi thường bức tranh chữ kia, nếu nói vậy tôi sẽ viết thêm một bức, bức tranh chữ này mới là vật tôi muốn tặng cho Hoàng Phủ tỷ.


- Còn có?
Hoàng Phủ Thanh Phong vui mừng hỏi.
Nghe được lời này của Tô Mộc, ba người Vinh Xương tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Tô Mộc hỏi:
- Tiên sinh còn có thể viết?


Tô Mộc không trả lời, thở sâu, đem cảm xúc phập phồng ổn định trở lại, cầm bút viết xuống bốn chữ lớn, không ngờ là chữ triện, là đại triện mà Tô Mộc thích nhất.
Bát Kỳ hội quán!


Bốn tranh chữ, bốn loại chữ viết khác nhau, nhìn qua như ngọn núi lớn áp xuống trong lòng mọi người, làm bọn họ không khỏi sùng bái. Cho tới lúc này ba người Vinh Xương mới biết hành vi vừa rồi của mình buồn cười bao nhiêu, ở trước mặt đại sư như Tô Mộc còn tỏ vẻ vênh váo, đúng là tự rước lấy nhục. Nhưng so sánh với nhục nhã, hiện tại bọn họ càng để ý chính là Tô Mộc rốt cục sao có thể làm được? Bọn họ thật sự rất muốn nghiên cứu thảo luận với Tô Mộc một phen.


- Tốt, tốt, tốt!


Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Phong lóe sáng, bốn bức tranh chữ này thật sự làm cho nàng nở mày nở mặt. Nghĩ tới sau khi lộng kiếng, đặt ở đại sảnh hội quán, dựa vào bốn bức tranh chữ này đã có thể hấp dẫn thật nhiều người. Lễ vật như vây so với bất kỳ lễ vật nào càng thêm quý trọng. Nghĩ tới đây ánh mắt nàng nhìn Tô Mộc đã mang theo vẻ hiếu kỳ dày đặc.


- Tô Mộc, anh thật sự làm cho tôi mở rộng tầm mắt!
- Hoàng Phủ tỷ, tôi chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ trước mặt ba vị tiên sinh mà thôi, Hoàng Phủ tỷ không chê chữ viết của tôi là tốt rồi.
Tô Mộc nói.
- Bốn bức tranh này thật sự tặng cho tôi sao?
Hoàng Phủ Thanh Phong hỏi.
- Đương nhiên!


Tô Mộc gật gật đầu.
- Tốt!
Hoàng Phủ Thanh Phong vung tay lên, lập tức có người tiến tới:
- Đem bốn bức tranh chữ này cẩn thận đưa tới văn phòng của tôi, liên hệ đại sư trang bị lộng kính tốt nhất thủ đô, tôi muốn lộng kính trong thời gian ngắn nhất.
- Dạ!


Ba người Vĩnh Xương trơ mắt nhìn bốn bức tranh chữ bị mang đi, trong lòng vô cùng ngứa ngáy. Nhưng trở ngại mặt mũi cũng không dám nói gì, phải biết rằng vừa rồi họ vào đây là chuẩn bị làm phiền người khác. Hiện tại nhìn người ta viết chữ tốt hơn mình, muốn làm ra tư thế ngang ngược chính họ cũng không biện pháp mà làm. Nếu sớm biết như vậy, vừa rồi họ nên điệu thấp một chút.


- Ba vị tiên sinh, tiểu tử bất tài chỉ hiểu sơ thư pháp, nếu ba vị tiên sinh không chê, đây là số điện thoại của tôi, bây giờ tôi đang công tác trong quản ủy hội khu cao tân Cổ Lan thị, nếu ba vị tiên sinh có thời gian, mời đi tới đó. Tới lúc đó tiểu tử nhất định sẽ chiêu đãi ba vị!


Tô Mộc nói xong liền đưa ra tờ giấy ghi chép dãy số di động.
Vinh Xương nhanh chóng nhận lấy, trong giọng nói lộ vẻ hưng phấn cùng kích động:
- Tiên sinh nói là thật sao?
- Đương nhiên!
Tô Mộc gật gật đầu.


- Tốt lắm, chúng tôi nhất định sẽ tới quấy rầy. Hôm nay không tiếp tục làm phiền tiên sinh dùng cơm nữa!


Nói xong ba người rời khỏi phòng, đã kiến thức được bản lĩnh thư pháp của Tô Mộc, nếu họ còn tiếp tục lưu lại nơi đây chẳng khác gì tự chuốc cực khổ. Hơn nữa họ thật muốn cùng Tô Mộc nghiên cứu thảo luận, chỉ cần tăng thêm tri thức cho mình, bọn họ đã cảm thấy thật đầy đủ.


- Vinh Xương tiên sinh, tình huống bên trong thế nào?
Tôn Nguyên Bồi đứng bên ngoài phòng, nhìn thấy ba người đi ra vội vàng ngăn lại hỏi.
- Không có gì đâu. Tôn tiên sinh, tôi nghĩ chuyện chúng ta bàn bạc có thể cần chậm rãi một chút.
Vinh Xương nói xong liền rời đi, hai người Lâm Hà cùng Vọng Giang cũng đi theo.


- Sao lại như vậy?
Tôn Nguyên Bồi lẩm bẩm nói.
Phải biết rằng vì hoạt động văn hóa gì đó, hắn đã trút hết tiền vốn, hơn nữa còn thổi mạnh miệng. Nếu mấy người Vinh Xương không đi, mặt mũi hắn ném đi đâu?


Đáng chết, Tô Mộc, nhất định là hắn, là hắn làm đúng không? Hắn thật sự nghĩ ở lại Cổ Lan thị thì mình không làm được gì hắn sao? Được, là hắn trêu chọc mình trước, đừng trách mình ra tay.
Tôn Nguyên Bồi dằn nén cỗ phẫn nộ trong lòng, bấm một dãy số:


- Chu chủ tịch sao? Tôi là Tôn Nguyên Bồi…