Quan Bảng

Chương 611: Bát kỳ

Tâm tình của Tô Mộc bây giờ thật thoải mái, chưa từng cảm thấy sảng khoái như vậy bao giờ. Sau khi đem đồ vật giao cho Phó Khẩn Canh, khi nghe vị lão tướng quân kia mở miệng muốn lập tức khởi hành đi Cổ Lan thị, hắn biết lựa chọn của Trương Lão Hổ là chính xác. Phó Khẩn Canh chưa từng quên đồng đội ngày xưa, không quên người bạn già của hắn. Có Phó Khẩn Canh ra mặt, toàn bộ khó khăn đều trở thành hư không.


Đừng nói là Cao Bằng Phi, mặc dù là sau lưng còn có thân ảnh của Yến Tiễn, Tô Mộc cũng không cho rằng họ có thể làm Phó Khẩn Canh lo lắng. Nếu Phó Khẩn Canh thật sự phát hỏa, quan trường toàn tỉnh Giang Nam đều phải chấn động. Mà chuyện như vậy nếu phát sinh trong Cổ Lan thị, Lý Hưng Hoa làm bí thư thành ủy tuyệt đối là người thứ nhất bị tai ương.


Không được, việc này phải nghĩ biện pháp thông tri mới được.
Nghĩ tới Lý Hưng Hoa là hậu trường lớn nhất của mình trong Cổ Lan thị, nếu thật sự để Phó Khẩn Canh đi qua mà Lý Hưng Hoa không hay biết, bởi vậy mà xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn, Tô Mộc sẽ hối hận.


Mà Phó Khẩn Canh đưa ra lời mời ngay trước mặt của mình, không hề có ý tứ kiêng dè, cũng đã tỏ rõ thái độ lần này hắn đi qua là vì làm chỗ dựa cho ông bạn già Trương Lão Hổ. Nếu ai dám khi dễ Trương Lão Hổ, Phó Khẩn Canh là người thứ nhất không đồng ý. Dưới điều kiện như thế, cho dù Tô Mộc gọi điện thông báo cho Lý Hưng Hoa, Phó Khẩn Canh hay biết cũng sẽ không có ý trách cứ.


Hơn nữa với cấp bậc của Phó Khẩn Canh, nếu đi tới Cổ Lan thị tuy Tô Mộc không hiểu trình tự, nhưng cũng biết sẽ không đơn giản. Trừ phi Phó Khẩn Canh giống như Từ lão, điệu thấp mà qua.
Đinh linh linh!


Vào giờ này Lý Hưng Hoa hẳn chưa đi làm, mà hắn đang làm gì thì Tô Mộc không biết. Nhưng hắn phải gọi cuộc điện thoại này, hơn nữa gọi vào di động riêng của Lý Hưng Hoa.
- Tô Mộc, tìm tôi có việc?


Khi bên kia truyền tới tiếng cười sang sảng của Lý Hưng Hoa, Tô Mộc liền biết tâm tình của hắn không tệ. Cũng phải, vài ngày trước Lý Hưng Hoa thành công điều đi Cố Lễ, đổi lại một người thông minh lanh lợi khác. Có thư ký như vậy, Lý Hưng Hoa có thể thoải mái giải quyết rất nhiều việc. Hơn nữa Tô Mộc làm ra động tĩnh ầm ĩ trong khu cao tân, khiến cho hắn thành công nắm giữ ngành công an cường thế, hắn không có lý do gì mất hứng.


- Lý bí thư, là như vây, tôi có việc cần báo cáo với ngài.
Tô Mộc nói.
- Cần gì phải khách khí như thế, hiện tại không phải giờ làm việc, sau này nếu không có ai thì gọi tôi Lý thúc đi.
Lý Hưng Hoa tùy ý nói.
- Tốt lắm, Lý thúc, hiện tại tôi đang ở thủ đô.
Tô Mộc nói.


- Thủ đô? Cậu đi thủ đô sao? Là đi mời đầu tư?
Lý Hưng Hoa hỏi.
- Cũng có chuyện ở phương diện này, nhưng có một sự tình tôi muốn báo cáo với ngài, hiện tại bên cạnh ngài có tiện hay không?
Tô Mộc cẩn thận hỏi.


Một câu hỏi này làm Lý Hưng Hoa mẫn cảm nắm giữ, Tô Mộc thật sự có chuyện nói với mình. Nghĩ tới đây, hắn đi vào trong phòng sách, đóng cửa lại, liền nói:
- Nói đi.
- Sự tình là như vậy…


Khi Tô Mộc đơn giản đem chuyện của Trương Lão Hổ nói qua một lần, hơn nữa đem tin tức thứ hai Phó Khẩn Canh sẽ đi qua Cổ Lan thị, Lý Hưng Hoa ngây người thật lâu không động tĩnh. Nếu như Tô Mộc đang ở nơi đó, liền phát hiện Lý Hưng Hoa thật sự bị chấn kinh. Phó Khẩn Canh là ai, Lý Hưng Hoa làm sao không biết? Đây chính là lão tướng trong quân đội, là một trong vài vị đầu sỏ của quân bộ.


Nếu không phải do Tô Mộc tự mình hội báo, Lý Hưng Hoa căn bản không biết trong Cổ Lan thị còn có nhân vật như Trương Lão Hổ. Muốn chết chính là, sở dĩ Phó Khẩn Canh tới đây cũng không vì chuyện tốt của Trương Lão Hổ, mà bởi vì người này gặp phải đãi ngộ không công bình. Điều này làm Lý Hưng Hoa theo bản năng cảm thấy không ổn, thậm chí hắn muốn lập tức ra tay đem chuyện này giải quyết.


Nhưng lời nói tiếp theo của Tô Mộc làm Lý Hưng Hoa rất nhanh bỏ qua ý nghĩ này.
- Lý thúc, tôi nói cho ngài nghe chuyện này, Phó lão cũng không biết. Ngài cũng không thể lập tức xử lý. Nếu thật sự ra tay, sẽ làm Phó lão hiểu lầm. Nhưng ngài có thể làm chút công tác.
Tô Mộc nói.


Đúng vậy, cục trưởng cục văn hóa Cao Viễn vốn không phải là người của Lý Hưng Hoa, hắn đứng bên Bạch Vi Dân. Nếu có thể dùng chuyện này thu thập Cao Viễn, lại có thể thu một cơ quan trực thuộc thành phố trong tay. Hơn nữa vừa rồi Tô Mộc còn hữu ý vô ý nhắc tới con trai Yến Nguyệt Dung là Yến Tiễn cũng tình nghi can dự bên trong, nếu thật sự như thế, chuyện này không ngại không cách nào hoạt động một phen.


Lý Hưng Hoa có thể trở thành bí thư thành ủy tuyệt đối không phải người bình thường, đầu óc chuyển động rất nhanh, trong nháy mắt đã hình thành kế hoạch.
- Tô Mộc, vậy hai ngày này cậu bồi Phó lão đi, chuyện này tôi biết nên làm sao.
- Vậy tạm biệt Lý thúc.
Tô Mộc nói.
- Tạm biệt!


Lý Hưng Hoa gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Hưng Hoa nhìn ra cửa hô:
- Tôi cần làm chút việc, đừng quấy rầy tôi.


Nói xong Lý Hưng Hoa ngồi xuống bàn làm việc bắt đầu lật xem quan hệ nhân sự trong Cổ Lan thị. Tô Mộc tặng cho hắn lễ vật này, hắn nhất định phải tiếp lấy. Hiện tại Lý Hưng Hoa thật sự cảm thấy cao hứng vì sự lựa chọn của chính mình, mặc dù nói có đôi khi Tô Mộc làm việc không để ý hậu quả, nhưng mỗi lần có chuyện như vậy đều có thể giúp Lý Hưng Hoa kiếm được ưu đãi, như vậy là đã đầy đủ.


Tiên phong sao, nếu không có chút khí thế bộc lộ tài năng, làm sao xứng gọi tiên phong?
Lúc này đã mười giờ!


Tô Mộc để tài xế lái xe về trước, hắn gọi điện cho Lý Nhạc Thiên, nói cho hắn biết vị trí của mình hiện tại, sau đó đi vào một quán cà phê ven đường ngồi chờ. Không bao lâu, Lý Nhạc Thiên lái một chiếc hào xe thật bảnh bao chạy nhanh tới.
- Ở đây!
Tô Mộc đi ra khỏi quán cà phê hô.
- Ha ha!


Lý Nhạc Thiên lập tức đi qua, ôm bả vai Tô Mộc cười lớn nói:


- Huynh đệ, cậu thật không biết suy nghĩ, nếu không phải Mộng Á tới sân bay đón người, tôi cũng không biết cậu sẽ tới đây. Không phải tôi đã nói với cậu sao, sau này nếu tới thủ đô nhất định phải báo trước cho tôi biết một tiếng. Làm vậy là ý gì, chẳng lẽ cậu sợ tôi không mời cậu ăn cơm nổi sao? Nếu không trưa nay chúng ta đi thưởng thức phục vụ trọn gói?


- Thôi đi, lần này tôi tới thủ đô thật sự có việc phải làm.
Tô Mộc nói.
- Sao vậy? Thứ hai cùng nhau quay về Cổ Lan thị?
Lý Nhạc Thiên hỏi.
- Thứ hai nhất định phải về rồi, nhưng tôi nghĩ không cách nào đi cùng với cậu.
Tô Mộc bất đắc dĩ nhún nhún vai.
- Sao vậy?
Lý Nhạc Thiên cau mày nói.


- Đừng nghĩ loạn, bởi vì tới lúc đó tôi phải bồi một vị lão nhân đi cùng, lão nhân kia là ai tạm thời cho tôi giữ bí mật, tới lúc đó anh sẽ biết. Anh đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, không phải ông nội của tôi.
Tô Mộc nói.


- Bỏ đi, nếu cậu đã có việc tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng hai ngày này phải để tôi an bài đi? Nếu cậu còn thật sự chối từ, thật sự không có chút ý nghĩa. Cậu nhiều lần tới đây nhưng tôi chưa có dịp dẫn cậu đi chơi tận hứng đâu. Vừa lúc tối nay có buổi biểu diễn, dẫn cậu đi chơi, cam đoan cậu chưa từng gặp qua.


Lý Nhạc Thiên nói.
- Tùy anh an bài.
Tô Mộc nghĩ tới dù sao mình cũng không có chuyện gì, vì vậy đáp ứng.
- Tốt lắm, đi, đi ăn cơm trước!
Lý Nhạc Thiên cười lớn, cùng Tô Mộc lên xe, chiếc xe nhanh như chớp biến mất.
Hội quán Bát Kỳ.


Lý Nhạc mời Tô Mộc đi tới nơi này, gần đây hội quán Bát Kỳ càng ngày nổi danh trong thủ đô, trên địa bàn thủ đô thật sự chiếm được chút địa vị. Hội quán Bát Kỳ chủ yếu là bán thức ăn đời Thanh, đi theo con đường thực vật Mãn Thanh. Chỉ cần có thể nghĩ ra bất kỳ món ăn nào, trong này đều có.


Hơn nữa những căn phòng ở đây cũng lấy Bát Kỳ đặt tên, tổng cộng chia thành tám loại, mà tôn quý nhất chính là loại phòng Bát Kỳ. Những phòng khác chẳng qua chỉ là phụ thuộc, đặt tên gọi khác.


Chính Hoàng Kỳ, Chính Bạch Kỳ, Chính Hồng Kỳ, Chính Lam Kỳ, Tương Hoàng Kỳ, Tương Bạch Kỳ, Tương Hồng Kỳ, Tương Lam Kỳ, tám căn phòng này là tượng trưng thân phận địa vị trong hội quán, nếu không có thân phận thì đừng mong đi vào.


- Trong Bát Kỳ này làm được Mãn Hán toàn tịch, thật sự không tệ, trưa nay tôi mời, nhất định cho cậu ăn thật ngon.
Lý Nhạc Thiên đỗ xe xong, vừa đi vừa nói chuyện.
- Mãn Hán toàn tịch, thật không vậy? Có khoa trương như vậy hay không?
Tô Mộc hỏi.


- Thật sự, chiêu bài của nơi này là Mãn Hán toàn tịch, trừ phi là người của tám loại phòng đặc biệt, những phòng khác muốn ăn cũng không có tư cách.
Lý Nhạc Thiên nói.
- Nếu nói như vậy, hội quán này là do người có chút bối cảnh mở ra?
Tô Mộc hỏi.


- Đó là tự nhiên, nếu không có chút bối cảnh, làm sao mở được hội quán như thế. Nhắc tới bà chủ nơi này thật sự có lai lịch, nhưng nàng lại là một quả phụ.
Lý Nhạc Thiên nói.
- Quả phụ?
Tô Mộc hiếu kỳ hỏi.


- Phải, bỏ đi, việc này nói sau. Cậu chỉ cần biết đừng nhìn bà chủ là một quả phụ, nhưng không ai dám trêu chọc, nếu trêu chọc nàng, tuyệt đối là muốn chết.


Lý Nhạc Thiên lắc đầu, khi nhắc tới người phụ nữ kia, trong mắt lộ ra ý tứ e ngại, làm cho Tô Mộc thật sự tò mò rốt cục là ai có năng lượng lớn như thế.
- Di!


Ngay lúc Tô Mộc sắp đi vào trong hội quán, trước mắt chợt sáng ngời, hắn thoáng dừng bước lập tức đi về hướng nhóm người cách đó không xa, bên trong có một người hắn quen biết.
Nhưng Tô Mộc cảm thấy thật kỳ quái, vì sao nàng lại xuất hiện ở trong này?
Lúc này nàng không phải ở Giang đại sao?