Quan Bảng

Chương 596: Nếu lòng nở hoa, thế gian ắt tươi đẹp

Huyện Hình Đường, sân thể dục nhất trung Hình Đường.
Bây giờ là xế chiều, rất nhiều đứa trẻ tinh lực tràn đầy nhân lúc này chạy nhảy trên sân, có đứa đá cầu, có đứa đánh bóng rổ, dưới ánh sáng trời chiều chiếu rọi xuống, hiện ra ra hình ảnh đẹp mắt.


Ở trên khán đài, Đường Kha ngồi yên lặng, đắm chìm trong trời chiều, trên mặt toát ra vẻ lãnh đạm.


Xã hội hiện tại ngày càng lưu hành hiện tượng trưởng thành sớm, mỹ nhân đẹp từ bé giống như Đường Kha, từ sau khi bước vào nhất trung Hình Đường không thể không có tiếng tăm gì. Hiện giờ nàng đã là hoa khôi của trường sơ trung, loại khí chất trong sáng của nàng, thật sự khiến cho rất nhiều cậu bé nhìn thấy đều cảm thấy rung động. Chẳng qua Đường Kha ngoại trừ nói chuyện với bọn họ, tất cả thời gian còn lại đều tập trung vào học tập.


Chỉ có điều thỉnh thoảng mới có thể giống như vậy, ngây ngốc ngồi ở trên khán đài sân thể dục, nhìn tình cảnh trước mắt ngẩn người.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, kéo sợi tóc bên tai Đường Kha bay múa.


Những người quen biết với Đường Kha đều biết, Đường Kha hiện giờ và trước thật sự rất khác biệt. Kể từ khi cha nàng chết, Đường Kha giống như thoáng cái từ trạng thái lạc quan hào phóng trước kia, biến thành như bây giờ, phong tỏa tất cả trái tim của mình. Cho dù là bọn họ, cũng chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy khóe miệng Đường Kha lộ ra nụ cười.


- Thúc thúc, hiện tại thúc đang làm gì? Chẳng lẽ thúc thật sự không nhớ Kha nhi sao? Nếu ngay cả thúc cũng không cần Kha nhi, Kha nhi thật sự không biết nên tiếp tục sống thế nào.
Đường Kha lẩm bẩm tự nói.
Tô Mộc đã trở thành lý do Đường Kha tiếp tục sống sót, tiếp tục phấn đấu trên đời này!
- Kha nhi!


Khi Đường Kha đang ở bên này buồn bã tự oán, thân ảnh Quan Ngư chợt xuất hiện bên cạnh nàng, rất nhẹ nhàng ngồi xuống, bím tóc thắt kiểu đuôi ngựa theo động tác của nàng, họa xuất một đường vòng cung duyên dáng trên không trung. Nếu như nói Đường Kha là hoa khôi của trường sơ trung học đệ nhất, như vậy Quan Ngư chính là hoa khôi của trung học đệ nhị, hoa khôi của cả trường nhất trung Hình Đường. Từ ngày Quan Ngư bước chân vào trường nhất trung, nàng đã trở thành một cô gái xinh đẹp nhất.


Phải biết rằng cho dù là các giáo viên ở trường cũng rất yêu quý Quan Ngư, ánh mắt nhìn nàng đều không khỏi thích thú. Bọn họ thật sự rất thương yêu Quan Ngư, thương yêu trí thông minh của cô học sinh khiến bọn họ kinh ngạc.


Bởi vì Quan Ngư và Đường Kha cùng xuất hiện, khiến những nam sinh đang đá cầu phía dưới, liền giống như bị đánh thuốc kích thích, càng liều mạng chơi cầu, không ai muốn mất mặt trước mặt hai người đẹp.
Đây chính là tuổi thanh xuân!
- Quan Ngư tỷ.


Trong nháy mắt Quan Ngư xuất hiện, Đường Kha liền cất dấu tâm sự của mình.


Hiện tại quan hệ giữa Quan Ngư và Đường Kha rất mật thiết. Bởi vì hai người đều quen biết Tô Mộc, hiện tại đã biến thành bằng hữu không có gì giấu nhau. Nhưng Đường Kha vẫn theo thói quen phong bế tâm sự, không phải nàng không tin Quan Ngư, mà không biết nên nói ra tâm tình bây giờ như thế nào.


- Làm sao một mình ngồi ở đây? Ăn cơm chưa? Khẳng định là chưa, chị cũng biết em lại nhớ tới những chuyện không vui, cho nên chị đã mua cơm cho em rồi, hai chúng ta cùng ăn đi.
Quan Ngư vừa nói vừa đưa tới một hộp cơm cười nói.
- Quan Ngư tỷ, chị ăn đi, em không đói bụng.
Đường Kha nói.


- Không đói bụng cũng phải ăn. Buổi tối còn phải đi học mà đúng không. Trưa nay em cũng không ăn. Nếu em cứ như vậy sẽ không trụ được. Kha nhi nhà chúng ta đã thon thả rồi, không cần dựa vào phương thức như thế giảm cân nữa, nào, nghe lời chị, ăn nhiều một chút.


Quan Ngư vừa nói vừa nhét hộp cơm vào trong tay Đường Kha, ánh mắt chớp động, khiến cho Đường Kha không cách nào cự tuyệt.


- Kha nhi, biết không? Chúng ta ở chung với nhau một thời gian dài rồi. Chị luôn xem em là muội muội của chị. Chị không có muội muội, cho nên khi gặp em chị đã cảm thấy rất thân thiết. Nhưng chị cũng biết, bây giờ tâm tình của em rất không bình thường, vô cùng bị đè nén. Không nên như vậy, bây giờ em còn nhỏ, nếu vẫn tiếp tục như vậy, sau này sẽ gặp vấn đề trong học tập và cuộc sống. Nếu như em đồng ý, hãy tâm sự với tỷ tỷ? Tỷ tỷ bảo đảm, tuyệt đối chỉ làm người lắng nghe tốt nhất, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài một câu. Em có tin tưởng tỷ tỷ không?


Quan Ngư nhìn Đường Kha bắt đầu ăn cơm mỉm cười hỏi.
Tí tách!


Khi những lời nói dịu dàng của Quan Ngư vang lên, nước mắt Đường Kha vẫn chịu đựng không còn cách nào khống chế, lặng lẽ rơi xuống. Đường Kha dùng sức cắn môi, nhưng phát hiện mình càng như vậy, tâm tình trong lòng càng giống như sơn băng địa liệt, không còn biện pháp ức chế, muốn ầm ầm nổ tung.


- Quan Ngư tỷ!
Đường Kha đặt hộp cơm sang bên cạnh, xoay người nhào vào trong ngực Quan Ngư khóc rống lên.
- Kha nhi, đừng khóc, nói đi, nói tất cả ủy khuất trong lòng em ra đi, nói ra là tốt, tỷ tỷ ở đây, không có chuyện gì đâu.
Quan Ngư vuốt ve bả vai non nớt của Đường Kha ôn nhu nói.


Đường Kha cứ như vậy khóc rống một trận, giống như muốn phát tiết tất cả bi tình trong lòng, vất vả lắm mới xem như bình tĩnh lại, nhận lấy khăn tay Quan Ngư đưa tới, lau nước mắt, giọng nói buồn bả.


- Quan Ngư tỷ, em nhớ cha em, không biết tại sao, mấy ngày qua em rất nhớ cha. Mỗi lúc trời tối em vừa nhắm mắt lại, lại nhìn thấy cha, thấy cha giống như vẫn còn sống, ngồi bên giường của em, kể chuyện cho em nghe. Chị biết không? Cha em là người không đọc sách nhiều, biết cũng rất ít chuyện, nhưng em vẫn thích nghe cha em kể. Nghe cha kể chuyện Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, nghe cha kể trong núi có tiên nữ hạ phàm...


- Trước kia em từng rất ghét nghe cha kể những chuyện cũ rích đó, mỗi lần nghe cha kể, em liền lấy tay che lỗ tai không muốn nghe. Những lúc đó, cha không hề tức giận, chỉ mỉm cười nhìn em, nụ cười thật thà, chân thành trên khuôn mặt sạm đen, đến bây giờ vẫn còn mới mẻ trong ký ức của em.


- Em không phải không muốn ăn cơm, chỉ là hiện tại em nhớ tới món mì cha em đã nấu cho em, đó là món mì ngon nhất thế giới em từng ăn. Trước kia em rất thích ăn mì, nhưng hiện tại em phát hiện em không thể ăn. Bởi vì chỉ cần ăn một sợi mì, em liền bất giác nhớ đến món mì cha em nấu cho em.


Quan Ngư ngồi bên cạnh, yên lặng lắng nghe. Khi nàng thấy nước mắt Đường Kha một lần nữa tuôn ra, vành mắt Quan Ngư cũng bắt đầu hoen đỏ. Nhưng so với Đường Kha, Quan Ngư rõ ràng kiên cường hơn nhiều. Quan Ngư từng trải qua rất nhiều chuyện trong cuộc sống, nên nàng kiên cường hơn cả những người bạn cùng trang lứa, chớ nói chi là so sánh với Đường Kha.


- Kha nhi, con người ai cũng có người thân, những người đó sẽ để lại cho ta những ký ức trọn đời khó quên. Nhưng chị nghĩ, không có người nào mong muốn để con của mình mãi mãi chìm đắm trong những kỷ niệm bi thương như vậy.
Quan Ngư nhẹ nhàng nói:


- Chuyện của em chị cũng đã biết, nhưng chuyện của chị, có lẽ em chưa từng nghe nói, thật ra chị cũng không khác gì em, em là mất mẹ từ nhỏ, chị là mất cha từ nhỏ. Xác thực mà nói, hoàn cảnh của chị còn thê thảm hơn em, bởi vì tối thiểu em còn nhìn thấy mẫu thân của mình, có ảnh chụp của bà. Còn chị thì sao? Từ khi chị biết chuyện, mẹ chị đã nói cha chị chết rồi, trong nhà cũng không có một tấm hình của cha, ngay cả hình dạng của cha như thế nào, chị cũng không rõ ràng lắm.


Trước kia lúc đi học, những đứa trẻ khác đều có cha đưa đón, còn chị thì sao? Chị chỉ một mình từ trường về nhà, chị không có cha, nhưng cũng không có nghĩa chị muốn vì vậy mà vĩnh viễn sống trong chán chường, sống một cuộc sống vô nghĩa. Chị không ngốc hơn người khác, cơ thể chị không thiếu hụt bộ phận nào so với người khác, tại sao chị phải đối đãi với mình như vậy? Tại sao chị không để sống một cuộc đời vui vẻ? Chị tin rằng người cha chị chưa bao giờ gặp mặt cũng muốn thấy chị sống vui vẻ như vậy.


Trước kia nhớ tới những điều này, Quan Ngư sẽ cảm giác thế giới không công bằng, nhưng hiện tại tâm tình của nàng đã không còn giống như trước. Công bằng hay không công bằng đối với Quan Ngư mà nói đã không có bất cứ ý nghĩa gì, trước kia nàng chỉ có một mơ ước, đó chính là để cho mẫu thân sống những ngày thật tốt.


Còn hiện tại lại có thêm một điều, đó chính là không để cho Tô Mộc thất vọng.
Chỉ cần có hai mục tiêu này, Quan Ngư sẽ không cảm thấy bi thương, tâm tình sẽ vui vẻ, bởi vì đây là tín ngưỡng tinh thần của nàng.


Đường Kha ngồi bên cạnh, nghe Quan Ngư nói, nhìn khuôn mặt của nàng, cảm thụ được trên người Quan Ngư toát ra khí chất ung dung nhàn nhã, tâm tình buồn bực cũng bắt đầu nhạt bớt. Trận khóc rống vừa rồi đã làm cho tâm tình buồn bực của nàng phát tiết được rất nhiều, hiện tại lại có Quan Ngư an ủi, tâm tình đã bình tĩnh lại, hơn nữa Đường Kha cũng biết, thì ra Quan Ngư tỷ mà mình luôn xem là thần tượng cũng có hoàn cảnh bi thảm như vậy.


Quan Ngư tỷ là thần tượng của mình, Quan Ngư tỷ có thể vượt qua, tôi cũng có thể vượt qua!
Nghĩ tới đây, Đường Kha liền lau nước mắt trên mặt, bưng hộp cơm bên cạnh:
- Quan Ngư tỷ, em không sao rồi, em nghĩ thông suốt rồi, em nghĩ cha em cũng không muốn thấy em như vậy.


- Kha nhi, trước kia biểu hiện của em vô cùng trấn định, tại sao hôm nay có thể như vậy?
Quan Ngư thấy tâm tình của Đường Kha đã bình tĩnh trở lại, mỉm cười hỏi. Bất cứ chuyện gì phát sinh cũng sẽ không vô duyên vô cớ, Đường Kha như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
- Bởi vì, bởi vì...


Đường Kha chần chờ nói.
- Bởi vì sao?
Quan Ngư hiếu kỳ nói.
- Bởi vì hôm nay...


Khi Đường Kha sắp nói ra, trước mắt nàng bỗng nhiên sáng ngời, khi nàng nhìn thấy bất chợt ở trước mắt xuất hiện một bó hoa tươi và bánh ngọt, khi nàng nhìn thấy Tô Mộc yên lặng đứng trên bãi tập, mỉm cười nhìn nàng, nàng cười.
Nụ cười này như pháo hoa rực rỡ!


Nụ cười này như lòng nở hoa!
Nụ cười này quyến rũ thế gian!