- Triệu Nguyên, không giới thiệu sao?
Sau khi Vọng Nguyệt chân nhân ngồi xuống liền hỏi.
- Chân nhân, vị này là lão đồng học của tôi, Tô Mộc, bây giờ đang công tác ở thành phố Cổ Lan chúng ta. Tô Mộc, vị này chính là Vọng Nguyệt chân nhân mà tôi đã nói với cậu. Nhưng vừa rồi tôi cũng muốn hỏi, lẽ nào cậu và chân nhân quen biết? Không đúng, nếu thật sự biết, tại sao, lại kêu tôi giới thiệu?
Triệu Nguyên cũng cảm thấy chuyện này không giải thích được.
- Ha ha!
Tô Mộc cũng không thể hiện ý kiến cười nói:
- Triệu Nguyên, cái này rất đơn giản, tôi và chân nhân đích xác đã từng gặp mặt một lần, nhưng chỉ là gặp mặt thoáng qua. Vốn tôi còn nghĩ không biết chân nhân có phải quên mất tôi rồi hay không, bây giờ xem ra, trí nhớ của chân nhân thật sự không tệ, vẫn nhớ tôi.
- Tô tiên sinh cũng không phải nhớ tôi sao?
Vọng Nguyệt cười nói.
Thì ra là như vậy!
Sau khi Triệu Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ tới mục đích lần này tới đây, liền cười nói:
- Chân nhân, lần này tôi mang theo Tô Mộc tới đây, là muốn để cho hắn chào hỏi ngài, còn nữa Tô Mộc hiện giờ công tác ở khu Cao Khai chúng ta, muốn xem ngài có biện pháp nào chỉ điểm hay không.
Triệu Nguyên nói như thế, Tô Mộc không cự tuyệt. Lần này hắn tới đây là vì muốn xem người tên là Vọng Nguyệt chân nhân, có phải có bản lãnh thật sự hay không, về phần những thứ còn lại hắn không để trong lòng. Chỉ điểm hay không chỉ điểm, đây không phải là người khác nói, mà phải dựa vào bản lãnh thật sự của bản thân lăn lộn. Nếu không có bản lãnh thật sự, cái gọi là chỉ điểm chỉ là bọt nước.
- Triệu Nguyên, tôi và Tô tiên sinh có mấy câu muốn nói, cậu cũng biết quy củ của tôi, ra ngoài đi, bên ngoài tôi đã chuẩn bị dạ tiệc cho mọi người. Ở bên đó vui đùa một chút còn vui hơn ở đây hầu hạ lão nhân này.
Vọng Nguyệt chân nhân nói.
- Tô Mộc, vậy tôi ra ngoài nhé?
Triệu Nguyên đưa mắt hỏi.
- Đi đi!
Tô Mộc cười nói.
Sau khi nơi này chỉ còn lại hai người, ánh mắt Vọng Nguyệt chân nhân nhìn Tô Mộc toát ra một vẻ thú vị.
- Tô Mộc Tô chủ nhiệm, tôi thật sự có mắt không biết thái sơn, xem ngài như người đi đường. Không ngờ, ngài còn trẻ như vậy đã trở thành cán bộ cấp chính xử, thật sự khiến tôi rất bất ngờ.
- Chân nhân quả nhiên là cao nhân. Triệu Nguyên nói ở thành phố Cổ Lan này chỉ cần phát sinh chút động tĩnh cũng không thể qua được tai mắt của ngài, bây giờ xem ra quả nhiên là thật.
Tô Mộc cười nói. Phía ngoài có nhiều nhị đại như vậy, hắn cũng không lấy làm kỳ quái khi Vọng Nguyệt chân nhân biết mình. Phải biết rằng chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai, nếu muốn lưu ý thật sự không phải việc gì khó.
- Đều là người ngoại nịnh nọt.
Vọng Nguyệt chân nhân cười lắc đầu, nhưng trên mặt lộ ra loại tự tin thật sự.
- Vừa rồi ngài nói đùi phải của tôi xảy ra chuyện gì? Làm sao ngài biết đùi phải của tôi có bệnh không tiện nói ra? Chẳng lẽ các hạ ngoại trừ là một quan viên chính phủ, còn là một y đạo thánh thủ?
Vọng Nguyệt chân nhân đi thẳng vào vấn đề.
Không thể không đi thẳng vào vấn đề, phải biết rằng trong thời gian này Vọng Nguyệt chân nhân phát hiện đùi phải của mình càng ngày càng khó chịu, mỗi lần bước đi đều cảm thấy giống như ngàn cây kim đang đâm vào, hết sức đau đớn. Điểm chết người chính là mỗi khi bệnh phát tác, cả người hắn không có cách nào di động, chỉ cần chút đụng chạm cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Trước kia chuyện như vậy chưa từng phát sinh, nhưng Vọng Nguyệt chân nhân cũng biết đùi phải của mình có bệnh không tiện nói ra, là hậu quả xấu năm đó tạo thành. Vọng Nguyệt chân nhân vì thế cũng xem qua rất nhiều bác sĩ, nhưng tất cả bọn họ đều thúc thủ vô sách. Trước mặt căn bệnh này trung tây y đều không có cách chữa trị. Điều này khiến Vọng Nguyệt chân nhân rất thất vọng, nghĩ tới cứ như vậy đi, qua được ngày nào hay ngày đó.
Nhưng ai ngờ đến hiện tại lại đau đớn như vậy!
Đột nhiên hiện tại Tô Mộc xuất hiện, ngữ điệu kinh người thật sự khiến cho Vọng Nguyệt chân nhân kinh hãi. Một người vừa nhìn liền có thể phát hiện đùi phải của mình có vấn đề, y thuật như vậy tuyệt đối không phải những lang băm tầm thường có thể so sánh. Cho nên Vọng Nguyệt chân nhân mới kêu Tô Mộc vào đây, mới hỏi hắn rốt cuộc có biện pháp trị liệu hay không. Chỉ cần có, Vọng Nguyệt chân nhân không tiếc bất cứ giá nào....
- Y đạo thánh thủ?
Tô Mộc nghe thấy từ này, trong lòng không khỏi cười khổ, y đạo thánh thủ chó má gì chứ, nếu tôi không có quan bảng..., cũng chỉ biết cảm mạo uống thuốc cảm. Nhưng có quan bảng, cho dù Tô Mộc đối mặt với chứng bệnh khó khăn nào, đều có thể có biện pháp chữa trị. Chỉ cần ngươi có thể bỏ ra một chi phí lớn, ta liền có thể chẩn đoán trị bệnh cho ngươi.
Nhưng trước đó, Tô Mộc cũng không muốn lộ ra lá bài tẩy của mình.
- Hiểu sơ sơ.
Tô Mộc cười nói.
- Hiểu sơ sơ?
Vọng Nguyệt chân nhân nhìn vẻ mặt Tô Mộc, làm thế nào lại không biết hiểu sơ sơ là có ý gì. Người bình thường chỉ cần nói là hiểu sơ sơ, cũng mạnh hơn gấp mấy lần người nói thật sự hiểu. Mà chính là mất từ hiểu sơ sơ, càng khiến cho Vọng Nguyệt chân nhân vui mừng, ánh mắt nhìn Tô Mộc càng thêm nhu hòa, càng có thêm quang mang lóe lên.
Ánh mắt như thế Tô Mộc cũng không biết là gì, nhưng Vọng Nguyệt chân nhân càng nhìn càng cảm thấy hứng thú. Hơn nữa càng nhìn vẻ mặt càng sặc sỡ loá mắt, không nhịn được ngẩng đầu lên.
- Tô Mộc, tướng mạo và căn cốt của ngài cũng không tệ, chính là người đại phú đại quý đại quyền. Cuộc đời ngài mặc dù có đủ loại kiếp nạn, nhưng lần nào cũng là gặp hung hóa giải. Nếu ngài dấn thân vào con đường làm quan, tương lai chắc chắn sẽ có nhiều đất dụng võ.
Vọng Nguyệt chân nhân nói.
Ngậm miệng không nói đùi phải của mình có bệnh không tiện nói ra!
Tô Mộc có chút bất ngờ trước quyết đoán của Vọng Nguyệt chân nhân, phải biết rằng đùi phải của hắn thật sự đã sắp đau đớn đến không thể chịu được, nhưng vẫn làm ra cử động như vậy, điều này làm cho Tô Mộc thực sự kinh ngạc.
- Vậy tôi xin nhận cát ngôn của chân nhân.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Tô Mộc, ngài có tin phong thủy hay không?
Vọng Nguyệt chân nhân đột nhiên hỏi.
- Thuật phong thủy sao?
Tô Mộc vừa muốn nói không tin, nhưng đột nhiên nghĩ đến Thương gia gia giống như thần tiên, hắn lại mạnh mẽ nuốt những lời vừa rồi trở về.
- Chân nhân muốn nói điều gì? Chẳng lẽ muốn nói căn nhà bốn gian này của ngài có phong thủy tốt hay sao? Hay là nói tất cả thiết kế ở đây đều xuất xứ từ tay ngài?
Tô Mộc hỏi.
Nghĩ đến trong kiến trúc kiểu Trung Quốc, bố trí cũng như vậy, nghĩ đến những cặp mông phong nhũ bên ngoài kia, Tô Mộc liền cảm giác được một trận nhức đầu. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là thuật phong thủy của Vọng Nguyệt chân nhân, tôi thấy là thải âm bổ dương thì đúng hơn.
- Làm sao? Nơi này chẳng lẽ không tốt?
Vọng Nguyệt chân nhân hỏi.
- Không nói không tốt, rất tốt. Chỉ có điều tôi không thích.
Tô Mộc cũng rất thẳng thắn.
- Ha ha!
Vọng Nguyệt chân nhân nghe nói như thế không nhịn được cười lớn lên:
- Đây là ngài làm quan quá lâu, quan niệm tư tưởng cũng biến chất đi. Nếu như ngài cho là yến hội bên ngoài có chút quá mức..., vậy thì đừng nghĩ như vậy. Đây là một chủ đề yến hội của tôi, tên là phong tình mùa hè. Hơn nữa các nàng chẳng qua mặc gợi cảm một chút, như vậy cũng không có gì không đúng?
Phải biết rằng, yến hội như vậy, cứ cách một thời gian tôi sẽ cử hành một lần, nguyên nhân tôi cử hành là bởi vì chỗ tôi có phong thủy tốt, có thể mang đến may mắn cho bọn họ, cho nên bọn họ mới qua đây, nếu không ngài cho rằng các nàng làm sao lại cam tâm tình nguyện chơi ở chỗ này. Ngài nói, không phải vì chỗ này của tôi phong thủy tốt, còn vì cái gì khác nữa?
Lời nói vô căn cứ!
Tô Mộc nhìn Vọng Nguyệt chân nhân, cũng không phải ghét hắn cử hành yến hội, trên thực tế yến hội giống như vậy, cũng không phải là yến hội tục tĩu gì cả, Tô Mộc còn chưa tới trình độ cần phải truy cứu. Chẳng qua hắn cảm giác Vọng Nguyệt chân nhân đeo danh tiếng phong thủy cho yến hội như vậy có chút hiềm nghi giả danh lừa bịp.
- Chân nhân, ngài thật sự là quản lý của hiệp hội đạo giáo sao?
Tô Mộc tò mò hỏi.
- Làm sao? Chẳng lẽ tôi không giống sao?
Vọng Nguyệt chân nhân cười tủm tỉm nói:
- Ngài cũng không thể vì chuyện phía ngoài mà cho rằng tôi không thích hợp? Nói như vậy không khỏi có chút phiến diện rồi. Tôi còn nói cho ngài biết, ở tỉnh Giang Nam chúng ta, nếu nói đến Đạo gia kinh điển, thật sự không có người nào là đối thủ của tôi. Cho dù là cả Trung Quốc, người có thể tranh luận với tôi cũng không có mấy người....
- Đây chẳng lẻ cũng bởi vì gian nhà bốn gian này có phong thủy tốt?
Tô Mộc hỏi.
- Đúng thế, phong thủy nơi này chính là tốt nhất. Từ xưa tới nay, phàm là thành phố lớn không thể không nghiên cứu bố trí phong thủy. Giống như cố đô lục triều, giống như kinh thành, giống như Đông đô, chỉ cần là thành thị có danh, đều xuất phát từ tay nhà đại phong thủy. Thuật phong thủy của tôi thật sự không có cách nào so sánh với bọn họ, nhưng ở thành phố Cổ Lan chúng ta lại không có bất cứ vấn đề gì. Tô Mộc, ngài thật sự không tin thuật phong thủy sao? Có muốn tôi đến phòng làm việc của ngài, bố trí lại cho ngài không?
Vọng Nguyệt chân nhân cười hỏi.
Đến phòng làm việc của tôi bố cục lại? Tô Mộc không cần nghĩ ngợi liền lập tức bác bỏ đề nghị này, hắn biết đây là Vọng Nguyệt chân nhân lấy lòng, nhưng mặc dù là lấy lòng, hắn cũng không thể đáp ứng. Nếu như nói mình là người buôn bán, chuyện như vậy không có gì đáng trách. Nhưng mình là tham gia chính trị, tuyệt đối không thể làm ra cử động như vậy.
Dĩ nhiên trên quan trường Trung Quốc hiện tại, có rất nhiều người đã bắt đầu mê luyến thuật phong thủy. Chưa nói những thứ khác, có người còn lén lút đi chùa thắp hương, xin xỏ này kia. Người như vậy, ở trong đầu Tô Mộc, thật sự là vô cùng cổ hủ. Ngươi muốn thắp hương, có thể, cầu trong lòng bình an cũng không sao cả, nhưng ngàn vạn lần đừng xen lẫn vào công việc của mình.
Bởi vì làm như vậy, không phải gọi là thắp hương bái Phật, mà biến thành mê tín dị đoan.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc khẽ mỉm cười với Vọng Nguyệt chân nhân:
- Không cần làm như vậy, mặc dù tôi không biết ngôi nhà này có phải có thuật phong thủy tốt hay không, nhưng cá nhân tôi mà nói, vẫn tin tưởng thuật phong thủy.
- A, nói như vậy Tô chủ nhiệm thật sự tin tưởng thuật phong thủy?
Vọng Nguyệt chân nhân cười nói.
- Tin tưởng thì tin tưởng, nhưng tôi nghĩ thuật phong thủy tôi tin tưởng không giống với chân nhân.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Có gì bất đồng?
Vọng Nguyệt chân nhân hiếu kỳ nói.
- Tôi tin tưởng chính là thuật đại phong thủy!
- Thuật đại phong thủy?