Quan Bảng

Chương 582: Cặp mông phong nhũ

Cái tên Vọng Nguyệt chân nhân, Tô Mộc thật sự không hề xa lạ, dĩ nhiên cũng chưa tới mức quen thuộc. Người này là hắn quen biết khi ban đầu đến khu Cao Khai thành phố Cổ Lan nhậm chức, hơn nữa Tô Mộc sở dĩ ghi nhớ cái tên này, là bởi vì ban đầu Vọng Nguyệt chân nhân đã bấm một quẻ cho hắn. Sự thật chứng minh quẻ bấm này rất chính xác, Tô Mộc thật sự có tai ương huyết quang.


Dĩ nhiên Tô Mộc càng ghi nhớ cái tên Vọng Nguyệt chân nhân, còn bởi vì quan bảng cho thấy tin tức, người này chẳng những là nhà bình luận đặc biệt của mấy tạp chí, còn là người quản lý hiệp hội đạo giáo Trung Quốc. Phải biết rằng công việc quản lý này nếu nói ra thật sự không đơn giản. Đây còn là người ăn uống chơi gái đánh bạc cái gì cũng biết. Điều kỳ quái nhất chính là, Vọng Nguyệt chân nhân còn tự xưng là Ngọa long tiểu phụng hoàng.


Điều này ý vị như thế nào?
Ý nghĩa Vọng Nguyệt chân nhân hoặc là cuồng vọng vô biên, hoặc là vĩ tài kinh thế.
Bởi vì nguyên nhân này, cho nên khi Tô Mộc nghe thấy Triệu Nguyên nói hắn sẽ tham gia bữa tiệc cá nhân của Vọng Nguyệt chân nhân, liền không chần chờ, gật đầu đáp ứng:


- Được, đi theo cậu nhận thức một hôm.


- Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ làm cho cậu nhận thức dài, cậu căn bản cũng không biết, ở nơi đó sẽ gặp được chuyện đặc sắc gì, tôi có thể cam đoan với cậu là, Vọng Nguyệt chân nhân không đơn giản, ở thành phố Cổ Lan này cậu muốn biết tin tức gì, chỉ cần hỏi hắn tuyệt đối không sai.


Triệu Nguyên vỗ ngực nói.
Nếu như không phải biết lai lịch của Triệu Nguyên, Tô Mộc cũng muốn hoài nghi hắn có phải đã bị Vọng Nguyệt chân nhân mua chuộc, cam tâm tình nguyện làm người đại diện cho hắn. Nhìn Triệu Nguyên ra sức giới thiệu, thật không thể khinh thường.


Chẳng qua không biết chân phải của Vọng Nguyệt chân nhân, hiện tại có phải bị thương vì huyết mạch bị vỡ. Nghĩ đến nếu thật sự gặp phải chuyện này, nếu hảo tâm Tô Mộc rất có thể viện thủ, hắn liền đứng dậy cùng Triệu Nguyên rời khỏi phòng làm việc, đi ra ngoài.
- Tô chủ nhiệm!


Sau khi hai người rời khỏi phòng làm việc, Triệu Nguyên mới xem như thấy được quan uy hiện giờ của Tô Mộc. Mặc dù chỉ là tùy ý đi dạo, nhưng tất cả những người nhìn thấy Tô Mộc đều chủ động dừng lại chào hỏi, hơn nữa Triệu Nguyên có thể cảm giác được rõ ràng trong mắt bọn họ toát ra sùng bái.


Không sai. Chính là sùng bái, không phải là sợ hãi.


Phải biết rằng lúc này Tô Mộc đến quản ủy hội chưa được mấy ngày, đã có thể thu thập những người này. Chỉ riêng bản lĩnh này đã khiến Triệu Nguyên cảm thấy mặc cảm. Nhưng đi theo Tô Mộc, hắn cũng tìm được chút cảm giác tự hào. Công ty du lịch Giải Mộng có một số nghiệp vụ ở khu Cao Khai, nghĩ đến mỗi lần tới đây những người này đều không thèm nhìn mình, nhưng bây giờ toát ra ánh mắt tốt như thế, cảm giác biến chuyển như vậy khiến hắn thật sự hưởng thụ.


Chỉ cần Tô Mộc vẫn là chủ nhiệm quản ủy hội, chỉ cần hắn còn một ngày tại vị, tin tưởng Triệu Nguyên tới đây làm việc, tuyệt đối sẽ dễ dàng hơn trước kia rất nhiều. Nói như vậy, rất nhiều nghiệp vụ của công ty du lịch Giải Mộng cũng có thể chân chính triển khai.
- Đi đâu?
Triệu Nguyên hỏi.


- Đưa tôi đến cửa hàng ngọc thạch trước đã.
Tô Mộc nói.
- Được, tới liền!
Triệu Nguyên vừa nói vừa lái xe rời đi.
Khi chiếc xe biến mất phía trước quản ủy hội, Mai Ngự Thư đứng trong phòng làm việc trên lầu, trên mặt đầy mây đen, ở bên cạnh hắn, chính là Khương Nhiên.


- Làm sao bây giờ? Mai bí thư, ngài phải quyết định chủ ý. Nếu để cho Tô Mộc tiếp tục làm như vậy, chúng ta sẽ xong đời.
Khương Nhiên ngẩng đầu, trong mắt toát ra vẻ mong đợi.


Mai Ngự Thư nhìn lướt qua Khương Nhiên, ánh mắt của hắn đồng dạng cũng không khá hơn chút nào. Trong lòng Khương Nhiên đang lo lắng cái gì, hắn biết rõ hơn ai hết, trên thực tế hắn cũng đang bồi hồi thấp thỏm. Những lời nói của Tô Mộc trong hội nghị hoàn toàn khiến cho hắn cảm thấy vô lực. Mức đầu tư sáu tỉ, con số này cho dù là ở chỗ Bạch Vi Dân, cũng sẽ không nhận được bất kỳ trở ngại nào....


Nếu như Bạch Vi Dân không nói giúp Mai Ngự Thư, Mai Ngự Thư còn có thể trông cậy vào người nào? Phải biết rằng mọi chuyện ở khu Cao Khai, đều dựa vào Bạch Vi Dân chỉ bảo chiếu cố, Mai Ngự Thư hắn mới có thể vận hành. Nếu thật sự mất đi ủng hộ của Bạch Vi Dân, Mai Ngự Thư còn không bằng cứt chó.


Một người ngồi không ăn bám, có năng lực gì ngồi trên cái ghế bao nhiêu người mơ ước?


Khác với Khương Nhiên chỉ lo lắng Tô Mộc điều động, lo lắng trong lòng Mai Ngự Thư chính là sau khi Đậu Kiến Huy bị song quy, có thể khai ra những thứ gì. Nếu tùy tiện nói ra hai chuyện, cũng đủ khiến hắn xong đợi. Trong thời khắc mấu chốt này, Mai Ngự Thư tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ chuyện gì, chỉ cần vừa xuất hiện, mặc dù có Bạch Vi Dân chiếu cố, cũng sẽ bị đá khỏi vị trí hiện tại.


Điều động nư vậy, đối với Mai Ngự Thư mà nói là nhục nhã khó có thể tiếp nhận!
- Cậu trở về an tâm công việc đi, Tô chủ nhiệm chắc sẽ không làm gì cậu.
Mai Ngự Thư nói.
- Mai bí thư...
- Đi đi!


Mai Ngự Thư trực tiếp cắt đứt lời Khương Nhiên, chân mày không vui nhăn lại, tên Khương Nhiên này làm sao cũng không thấy rõ tình thế, không nhìn thấy bây giờ tôi tự lo cũng không xong sao? Làm gì còn sức lực đi quản chết sống chết của hắn.
Khương Nhiên chỉ có thể ủ rũ rời khỏi phòng làm việc.


Đèn màu rực rỡ, màn đêm buông xuống.


Khi thành phố Cổ Lan vừa tiến vào đêm tối, mặc dù chỉ vừa mới sập tối, cả thành thị đã bắt đầu náo nhiệt. Từ lâu, cái gọi là cuộc sống về đêm đã nhộn nhịp hơn ban ngày. Bận rộn suốt một ngày, buông lỏng tâm tình; mượn bóng đêm, làm ra một số hoạt động. Đêm tối chính là một tấm lưới, lần lượt mở ra, đợi mọi người đi vào.


- Làm sao? Vọng Nguyệt chân nhân không ở thành khu mới sao?
Tô Mộc tò mò hỏi.


- Đúng vậy, Vọng Nguyệt chân nhân cư ngụ ở thành khu cũ thành phố Cổ Lan chúng ta, nói chính xác cũng không thể coi như trung tâm thành khu cũ, chỉ là nương tựa vào thành khu cũ, nơi đó đã là ngoại ô thành phố rồi. Nhưng đừng thấy chỗ đó là ngoại ô thành phố, chỉ cần cử hành yến tiệc cá nhân, cậu muốn cái gì có cái đó, ở nơi đó cậu có thể được hưởng thụ, hoàn toàn không thua kém so với bên trong thành phố.


Triệu Nguyên giải thích.
- Vậy sao?
Tô Mộc tùy ý nói.
Nghe giọng nói của Tô Mộc giống như không tin, Triệu Nguyên liền gấp giọng nói:


- Lão đồng học, lần này tôi mang theo cậu tới đây, cũng không phải muốn lôi kéo hủ thực cậu, chỉ là muốn cho cậu biết vị danh nhân này của thành phố Cổ Lan chúng ta. Nếu như cậu không thích hiện tại chúng ta có thể quay về. Nhưng tôi dám cam đoan, nếu cậu không đi..., cậu sẽ phải hối hận, tôi….
- Ha ha!


Tô Mộc nhìn vẻ mặt kích động của Triệu Nguyên, không nhịn được cười lớn:


- Tôi nói lão đồng học à, cậu khẩn trương như vậy làm gì? Chẳng lẽ tôi còn sợ cậu ăn thịt tôi sao? Hoặc là nói sợ cậu và Vọng Nguyệt chân nhân hạ bộ tôi? Hơn nữa cho dù là hạ bộ, cậu cũng tìm người khác, tìm lãnh đạo nhỏ như tôi có ý gì? Được rồi, đừng nói nhiều nữa, mau đi đi, cậu càng nói tôi càng muốn gặp vị chân nhân này.


- Được, tới liền!


Khi Triệu Nguyên tăng tốc xe rời đi, hắn hoàn toàn không ngờ rằng phía sau xxe bọn hắn có một chiếc xe lặng lẽ bám theo, chiếc xe này toàn thân màu đen, là một chiếc xe rất bình thường, nhưng quỷ dị không có biển số xe, cửa sổ xe đen thui che dấu tình cảnh bên trong. Nhưng chiếc xe này cũng am hiểu theo dõi, cứ như vậy từ xa bám theo.


Sau khi Tô Mộc đi theo Triệu Nguyên xuất hiện ở buổi tiệc, hắn mới chân chính hiểu được, cái gọi là cá nhân, là mở rộng tầm mắt theo lời Triệu Nguyên là thế nào. Cái gọi là cá nhân chính là phải có thư mời, mà thư mời ở chỗ khác có lẽ là một tờ giấy, nhưng ở chỗ này lại là một tấm thẻ. Mà tấm thẻ này cũng không đơn giản, phải là thẻ có chữ ký của Vọng Nguyệt chân nhân, chỉ có tấm thẻ này, ngươi mới có thể tiến vào. Không có thẻ, đừng nói là đi vào, cho dù ngươi tới gần, cũng sẽ bị đuổi đi....


Con ngõ nhỏ nhìn từ bên ngoài rất bình thường, nhưng sau khi đi vào, tiến vào một đình viện, ngươi sẽ thấy cảm giác buồn bực vừa rồi thoáng cái đều vô ảnh vô tung biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác trong sáng rộng mở.


- Con ngõ và những ngôi nhà vừa rồi chẳng qua là che dấu, tôi cũng từng hỏi chân nhân, tại sao không trực tiếp dỡ bỏ, hắn nói là thiên cơ bất khả lộ gì đó..., tôi cũng không hiểu, nhưng nơi này là một ngôi nhà rất lớn, là phỏng theo nhà bốn gian trước kia xây dựng. Nhưng mặc dù hình thức là phong cách kiểu Trung Quốc cổ xưa, nhưng bố trí bên trong rất hiện đại, chúng ta vào đi thôi.


Triệu Nguyên nói.
- Đi!
Tô Mộc cười nói.


Chân chính bước vào cánh cửa, tình cảnh xuất hiện trước mắt Tô Mộc, thật sự khiến cho hắn mở rộng tầm mắt. Cho dù hắn từng đi qua không ít quầy rượu ở thành phố Bắc Kinh, thành phố Thịnh Kinh, nhưng so với nơi này, những nơi đó thật sự là bất nhập lưu. Tràng diện ở nơi này thật sự khiến cho Tô Mộc giật mình. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng hồ bơi đã chiếm gần như một nửa diện tích ngôi nhà, vây quanh hồ bơi còn đặt rất nhiều bàn dài, đồ ăn thức uống gì cũng có.


Đáng chết hơn là, những cô gái ở đây không có người nào mặc lễ phục dạ hội gì đó, gần như một nửa mặc bikini, ôm trọn ngọn núi, ôm chặt cái mông, lộ ra cái bụng bóng loáng, hoặc là mặc loại dây đeo cực kỳ khêu gợi, tóm lại một câu, tất cả đều vô cùng gợi cảm, loại trang phục tẻ nhạt gì đó hoàn toàn không có mặt ở đây.


Cái gọi là cặp mông phong nhũ, chính là nói nơi này.
Đứng ở chỗ này, ngươi sẽ cảm thấy một loại hơi thở náo nhiệt nóng bỏng dâng trào.
Tô Mộc đứng ở một bên, chân mày không khỏi nhăn lại, trong đáy mắt xẹt qua vẻ lạnh lùng.