- Mọi người đến rồi?
Tô Mộc vui vẻ nói.
- Dĩ nhiên, hiện tại nếu còn chưa đến, há không phải bỏ lỡ giờ cơm. Đừng nhiều lời nữa, bây giờ chúng tôi đang ở đường cao tốc, nói đi, chúng tôi đi đâu tìm cậu?
Lý Nhạc Thiên cười nói.
- Vậy tôi qua đón mọi người?
Tô Mộc nói.
- Không cần phiền phức, bên chỗ tôi có người ở Cổ Lan, chỉ cần cậu nói địa chỉ, chúng tôi sẽ trực tiếp qua đó.
Lý Nhạc Thiên nói.
- Nếu như vậy, mọi người qua hội sở Cẩm Tú trước, tôi đã đặt phòng Mùa Hè ở đấy.
Tô Mộc nói.
- Cậu còn chưa tan việc sao?
Lý Nhạc Thiên đột nhiên hỏi.
- Đúng vậy, chờ tôi tan việc sẽ lập tức qua đó.
Tô Mộc nói.
- Cần gì phiền phức như vậy, chờ đấy, chúng tôi sẽ qua đó đón cậu rồi cùng đi đến hội sở Cẩm Tú, tối nay không say không về.
Lý Nhạc Thiên cười ha hả:
- Được rồi, cứ như vậy đi, một lát nữa gặp.
Lý Nhạc Thiên vẫn giống như trước đây, không cho Tô Mộc nói tiếp, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó nói với người bên cạnh:
- Quân tử, nghe thấy không? Chúng ta sẽ tới khu Cao Khai các cậu trước để đón huynh đệ của tôi.
- Không thành vấn đề!
Người được gọi là Quân tử chính là một nam tử trẻ tuổi xấp xỉ Lý Nhạc Thiên, đầu cua, vừa nhìn là có thể nhận ra xuất thân từ quân đội, cặp mắt chuyển động làm cho người ta cảm giác hắn là người rất khôn khéo sắc bén.
Trên thực tế Quân tử không phải người bình thường, hắn tên là Đường Quân, là quân nhân đang thực hiện nghĩa vụ quân sự, cha hắn là tư lệnh viên quân phân khu thành phố Cổ Lan, sở dĩ quen biết Lý Nhạc Thiên, hoàn toàn là vì quan hệ trong nhà. Hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Cũng coi như là bạn thân từ nhỏ. Lần này Lý Nhạc Thiên nói muốn đến thành phố Cổ Lan, Đường Quân sau khi biết liền không do dự, trực tiếp chủ động đến đường cao tốc chờ đợi.
- Thiên ca, Tô chủ nhiệm rốt cuộc có địa vị như thế nào mà khiến anh mang theo đội hình như vậy?
Đường Quân thấp giọng hỏi.
- Hắc hắc, Quân tử, cậu không phải luôn muốn biết, tôi làm thế nào tạo dựng cơ nghiệp này sao?
Lý Nhạc Thiên cười hỏi.
- Đúng vậy. Thiên ca, nói thật tôi không cho rằng anh có dự đoán làm ăn. Chưa nói đến anh còn có thể làm ra cơ nghiệp lớn như vậy. Còn nữa anh làm thế nào mà lấy được công ty giải trí của nhà lão Tôn, chuyện này quả thực không thể tin được.
Đường Quân cảm thấy hứng thú nói.
- Hắc hắc, chỉ dựa hết vào tôi làm sao được. Đây đều là dựa vào vị huynh đệ kia của tôi. Quân tử, từ không hay tôi cứ nói trước, nếu cậu gặp vị huynh đệ kia của tôi, cũng đừng bày ra loại tư thế quân công tử của cậu. Ở trước mặt hắn, cậu thật sự không có tư cách đó.
Lý Nhạc Thiên nói.
- Thiên ca, cho dù anh không nói, tôi cũng biết nên làm thế nào. Tôi có thể xưng là quân công tử, cũng không mất mặt.
Đường Quân cười hì hì nói.
- Tới địa ngục đi, tôi không biết người khác lẽ nào còn không biết cậu. Được rồi, chuyện của cậu tôi sẽ để ý, có cơ hội sẽ điều đi. Nhưng nếu cậu có thể làm thông công việc của vị huynh đệ kia, tôi dám cam đoan, lập tức có thể điều cậu đi. Muốn tới bộ đội đặc chủng cũng không có vấn đề.
Lý Nhạc Thiên lớn tiếng nói.
- Thiệt hay giả?
Đường Quân cả kinh nói.
- Không tin phải không? Đến lúc đó cậu sẽ biết.
Lý Nhạc Thiên ra vẻ thần bí nói.
Sáu cỗ xe sang trọng rất nhanh lái đến phía trước quản ủy hội khu Cao Khai, tất cả những người đi qua nhìn thấy màn này đều không khỏi kinh ngạc. Thành phố Cổ Lan không phải không có xe sang trọng, nhưng có can đảm lái xe, hơn nữa còn có loại biển số xe này chính là vô cùng hiếm có. Người với người thật sự không thể so sánh, nhìn thấy không, tất cả mọi người đều là chuyển thế tới thế giới này, nhưng đãi ngộ lại khác biệt một trời một vực.
Khi bọn người Lý Nhạc Thiên xuất hiện ở quản ủy hội, đúng lúc là giờ tan việc, toàn bộ nhân viên ở quản ủy hội cũng bắt đầu chuẩn bị tan việc, lúc này Mai Ngự Thư đã sớm cùng Đậu Kiến Huy tìm lý do chạy đi. Trên thực tế lãnh đạo chân chính còn ở lại quản ủy hội không có mấy người, chỉ còn lại Tô Mộc, Khương Nhiên và Lâm Hồng....
- Huynh đệ!
Lý Nhạc Thiên bước lên trước, ôm Tô Mộc thật chặt.
- Huynh đệ!
Đi theo phía sau Lý Nhạc Thiên chính là Trịnh Mục, hắn cũng mạnh mẽ ôm lấy Tô Mộc, ba người đưa mắt nhìn nhau, cảm giác một loại ăn ý chảy trôi trong lòng. Không ai biết tình cảm giữa bọn họ, thật sự không thể dùng tiền đo đếm.
Những người còn lại cũng từ trên xe bước xuống, nói ra, ở trong nhóm người này Đường Quân là người có thân phận thấp nhất, hắn nhìn Tô Mộc, hai đầu lông mày không khỏi hiện lên vẻ nghi ngờ, không có gì đặc biệt hơn người, cũng là hai bả vai khiêng một cái đầu, cũng không phải nhân vật ba đầu sáu tay, tại sao có thể khiến cho Lý Nhạc Thiên và Trịnh Mục sùng bái như vậy? Thật ra người nghi ngờ không chỉ có hắn, ngay cả những người đi theo Lý Nhạc Thiên đến đây cũng như vậy.
Nhưng trong bọn hắn không có người nào tiến lên hỏi, bởi vì bọn họ biết nhiều hơn Đường Quân một tin, đó chính là tổng tài Tôn Nguyên Thắng của công ty giải trí Đại Hoa làm thế nào rơi đài, trong chuyện này người thúc đẩy lớn nhất chính là Tô Mộc. Chưa nói những thứ khác, chỉ riêng thân phận cháu trai của Từ lão cũng đủ làm bọn họ ghé mắt.
Làm một đại công tử tối thiểu phải biết một điểm, đó chính là tay mắt linh hoạt. Biết ai có thể giẫm ai không thể giẩm, người có thể giẫm bất kể ngươi giẫm như thế nào cũng không gây ra nhiễu loạn lớn. Nhưng không thể giẫm, nếu ngươi giẫm phải tình huống sẽ hỏng bét. Chỉ cần hơi sơ sẩy, chẳng những ngươi sẽ bị trừng phạt, ngay cả gia tộc của ngươi cũng sẽ gặp tai ương.
- Được rồi, kêu các người trực tiếp tới đó là được rồi, các người lại tới đây. Trên đường đi còn hỏi tôi nên khiêm tốn hay ồn ào, tôi nói các người có phải muốn để tôi khó xử hay không.
Tô Mộc cười nói.
- Khó xử? Vậy cậu có khó xử hay không?
Lý Nhạc Thiên cười tủm tỉm nói.
- Anh nói thế nào?
Tô Mộc bất đắc dĩ nhún nhún vai.
- Ha ha, huynh đệ, lần này tôi tới đây ngoại trừ cậu kêu tôi tới, một chuyện khác chính là lấy thể diện cho cậu, nếu ai dám không nể mặt cậu, đó chính là không nể mặt tôi. Tôi sẽ không nói những lời sáo rỗng, hừ, cậu kêu tôi thu thập người nào tôi sẽ thu thập người đó cho cậu. Nhìn thấy không? Lần này tôi tới đây cũng không đi một mình, lần này còn có bọn người kia đi theo tới đây. Đợi một lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho cậu biết, tất cả bọn họ không có người nào đơn giản. Nhưng cậu yên tâm, tất cả bọn họ đều theo tôi lăn lộn, cũng là loại thân thiết từ nhỏ.
Lý Nhạc Thiên nói.
Tô Mộc liếc nhìn, nụ cười càng thêm sáng lạn, nếu bọn họ đã đến đây, chẳng lẽ mình còn có thể nói Lý Nhạc Thiên kêu tất cả bọn họ rút về, cho rằng chuyện này không phát sinh sao? Được rồi, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Lẽ nào mình không thể có mấy bằng hữu giàu có sao. Chỉ cần mình không thẹn với lương tâm, thật sự muốn làm chút chuyện vì khu Cao Khai, sẽ không sợ bất cứ kẻ nào nói lời xàm tiếu.
- Đi thôi, chúng tôi tới hội sở Cẩm Tú.
Tô Mộc nói.
- Đi, tôi đang đợi cậu mở miệng mời khách đấy.
Lý Nhạc Thiên cười lớn xoay người đi về phía xe, Tô Mộc và bọn người Trịnh Mục cũng ngay sau đó ngồi vào bên trong xe. Sáu cỗ xe sang trọng vừa rồi khí thế như cầu vồng chạy tới đây, nhanh như tia chớp lại biến mất phía trước quản ủy hội.
Xe đã lái đi, nhưng tất cả mọi người bên trong quản ủy hội vẫn không chưa thể tỉnh lại, rất nhiều người nhìn thấy màn này, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Tôi không nhìn lầm chứ? Những người kia đến tìm Tô chủ nhiệm sao?
- Đó là loại xe gì chứ? Cuộc đời tôi chưa từng thấy nhiều xe sang trọng như vậy?
- Thôi đi ông ơi..., ông chỉ biết nhìn thấy xe sang trọng, không nhìn hai biển số xe trong đó sao? Đây tuyệt đối là xe có thể tung hoành ngang dọc trong tỉnh.
- Tô chủ nhiệm rốt cuộc có địa vị gì? Tại sao có thể biết nhiều người như vậy?
Tình cảnh như thế Khương Nhiên cũng nhìn thấy, hắn mới vừa thực hiện xong lời nhắn nhủ của Tô Mộc, đi gửi giấy tờ qua bưu điện cho Diêm Sùng. Trở lại nhìn thấy cảnh tượng Tô Mộc rời đi, cả người ngây ngốc sửng sốt. Lúc này Khương Nhiên bất chợt cảm thấy hối hận, hối hận có phải mình đã chọn sai đội ngũ rồi hay không, lẽ nào mình nên đứng về phía Tô Mộc. Hình ảnh đội hình Tô Mộc vừa mới chế tạo không phải là thứ Mai Ngự Thư có thể làm được....
Không chừng, khu Cao Khai ở trong tay Tô Mộc thật sự có thể cải tử hồi sinh.
Nếu thật sự như vậy, lựa chọn của mình thật sự nguy hiểm rồi. Gia nhập vào trận tuyến của Mai Ngự Thư sợ rằng là một nét bút hỏng, không được, phải nhanh chóng về nhà tìm nhạc phụ van cầu, mình thật sự có chút phát mộng rồi.
Hội sở Cẩm Tú.
Lúc này không phải là thời điểm hội sở Cẩm Tú bận rộn nhất, nhưng cũng bắt đầu mở màn bữa ăn tối. Bởi vì nơi này là một nhà hàng nổi tiếng của thành phố Cổ Lan, cho nên bãi đậu xe cũng được xây dựng vô cùng đặc biệt, nằm bên trong hội sở, một mình họa xuất một khu vực, còn có chuyên gia trông coi. Sau khi khách ăn cơm nước xong, hoàn toàn có thể thông qua thang máy trực tiếp xuất hiện bên trong bãi đậu xe phía sau hội sở rời đi.
- Nhìn thấy không? Những chiếc xe tối nay đúng là không tệ, xem ra tối nay lại là một đêm không ngủ rồi.
- Đúng vậy, nhìn số lượng xe công nhiều như vậy cũng thấy rõ vấn đề.
- Đúng thế, người nào không biết hội sở của chúng ta do con trai của Phó thị trưởng Hạ mở, dám không nể mặt sao?
- Ô? Lão Lâm, mắt tôi có vấn đề không, chiếc xe đang lái tới kia là xe gì vậy? Làm sao có thể xa hoa như vậy, trời ạ, tôi thật sự không nhìn lầm, sáu chiếc xe này quả thực có thể đè bẹp tất cả xe ở đây!
Hai bảo vệ chịu trách nhiệm trông chừng bãi đỗ xe, ra sức chùi mắt, nhìn sáu cỗ xe sang trọng, chậm rãi lái vào bãi đậu xe, ngây người rồi kinh hãi.
Bởi vì là bảo vệ của hội sở Cẩm Tú, bọn họ thật sự đã nhìn thấy rất nhiều xe sang trọng, nhưng loại cấp bậc trước mắt này quả thật chưa bao giờ nhìn thấy. Xe sang trọng như vậy quả thực khiến cho bọn họ bất ngờ!
Đúng lúc này, chủ nhân của sáu chiếc xe, đã xuất hiện bên trong phòng Mùa Hè của hội sở Cẩm Tú. May nhờ căn phòng này khá lớn, nếu không thật sự có chút không đủ dùng. Sau khi mấy người này ngồi xong, Lý Nhạc Thiên bắt đầu giới thiệu, khiến cho Tô Mộc chân chính cảm giác được, Lý Nhạc Thiên thật sự không nói sai.
Chỉ có mấy người trước mắt, nhưng đội hình như vậy, thật sự là siêu hào hoa! Siêu cường thế! Siêu quy cách!