Tô Mộc phát hiện mỗi lần gặp phải Đệ Ngũ Bối Xác, mình đều có thể đạt được một phần vui mừng. Thời điểm ở kinh thành, nếu như không phải dựa vào tài liệu của Đệ Ngũ Bối Xác, Lý Nhạc Thiên cũng đừng thu phục công ty giải trí của Tôn Nguyên Thắng dễ dàng như vậy. Hiện tại khi mình đang nhức đầu với những người trong quản ủy hội của khu Cao Khai, Đệ Ngũ Bối Xác lại tức thời lấy ra một phần hậu lễ như vậy.
Thứ đựng trong chiếc túi da này chính là tất cả tài liệu phạm tội của Đậu Kiến Huy!
Không nhìn không biết, vừa nhìn qua, lửa giận trong lòng Tô Mộc đã bắt đầu sôi trào. Ban đầu hắn chỉ suy đoán Đậu Kiến Huy có thể có vấn đề, nhưng không ngờ vấn đề của tên này lại trầm trọng như vậy.
Đậu Kiến Huy chịu trách nhiệm lĩnh vực dự trữ đất đai của khu Cao Khai, chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng ở hạng mục này, hắn đã có vấn đề rất lớn. Khoa học Phi Long dựa vào quan hệ của Đậu Kiến Huy, dự trữ số lượng không ít thổ địa, quan trọng hơn là diện tích thổ địa chân chính dùng cho xây dựng xí nghiệp chỉ là một phần rất nhỏ trong đó, còn lại lãng phí toàn bộ. Thời điểm cho thuê những mảnh đất này, Đậu Kiến Huy thông qua đủ mọi phương thức, thu nhận tiền hối lộ hơn trăm vạn.
Cái này cũng chưa tính, thực chất khoa học Phi Long chỉ là một phần trong đó, điều càng làm cho Tô Mộc căm tức chính là, Đậu Kiến Huy cũng có cổ phần danh nghĩa trong một số nhà hàng và khách sạn xây dựng ở khu Cao Khai. Những cổ phần danh nghĩa này khi các thương gia đến đây xin phê duyệt thổ địa, đã chia ra cho Đậu Kiến Huy. Dựa theo diện tích đất bất đồng, số tiền hối lộ cho Đậu Kiến Huy cũng bất đồng, ít thì hơn năm ngàn, nhiều thì gần hai ba vạn. Mà con số này chỉ là đưa lúc phê duyệt thổ địa, sau này mỗi tháng Đậu Kiến Huy còn nhận được tiền chia hoa hồng từ số cổ phần danh nghĩa này.
Giống như khách sạn Quân Duyệt Tô Mộc ở lần trước. Tất cả đều là khách sạn, nhưng phải biết rằng trước đó, nơi đó không phải xây dựng khách sạn, mà là xây dựng một khoáng khu, để quảng cáo rùm beng khu Cao Khai chính là giải đất sản nghiệp công nghệ cao. Nhưng kết quả thì sao? Khoáng khu đó từ khi được quản ủy hội khu Cao Khai điều cho ba trăm vạn, trong tháng đầu xây dựng thành công đã bị dỡ bỏ. Lý do chỉ có một nhưng không tránh khỏi quá đơn giản, ảnh hưởng đến kế hoạch chỉnh thể của khu Cao Khai.
Ảnh hưởng đến kế hoạch chỉnh thể? Vậy trước đó anh đã làm gì? Anh nói xây dựng này ảnh hưởng, toàn bộ khoáng khu bị dỡ bỏ. Ba trăm vạn coi như trôi theo dòng nước, mấu chốt nhất chính là, không ai biết trong chuyện này rốt cuộc có tiêu tốn ba trăm vạn hay không. Mà hiện tại tờ biên lai đặt trước mặt Tô Mộc chứng minh ban đầu xây dựng khoáng khu, nhiều nhất chỉ tiêu hết năm mươi vạn, nhưng số tiền còn lại cũng không cánh mà bay.
Tất cả các tờ biên lai đều là bằng chứng, tất cả đều đã trải qua thẩm tra, tập tài liệu Đệ Ngũ Bối Xác cung cấp thật sự nằm ngoài tưởng tượng của Tô Mộc. Sau khi hắn xem xong, vẻ mặt càng nghiêm túc.
- Những thứ này đã có ai xem qua chưa?
Tô Mộc hỏi.
- Ngoại trừ một bản lưu trữ trong cục Quốc an, tạm thời chưa có mấy người xem qua.
Đệ Ngũ Bối Xác nói:
- Thế nào? Anh có thích phần lễ vật này của tôi không? Nhiều tài liệu như vậy nếu anh còn không làm gì được Đậu Kiến Huy..., vậy thì thật sự trở thành trò cười cho người ta rồi.
- Nói tôi nghe xem, tại sao cục Quốc an các vị lại điều tra Đậu Kiến Huy? Chuyện này không phù hợp với lẽ thường.
Tô Mộc không tỏ rõ ý kiến nói.
- Chúng tôi không đặc biệt điều tra Đậu Kiến Huy, chỉ điều tra khoa học kỹ thuật Phi Long. Không nói gạt anh, tiền thân của khoa học Phi Long là cái gì, anh hẳn đã biết. Duới tình huống như thế, chúng tôi tất nhiên phải lưu ý nhiều hơn. Lưu ý này dĩ nhiên kèm theo điều tra Đậu Kiến Huy. Chẳng qua sâu mọt này là của quản ủy hội khu Cao Khai các anh, để các anh tiến hành xử lý thì hay hơn. Dĩ nhiên nếu như anh không tiện động thủ, chúng tôi có thể ra sức. Thật ra, đây cũng không phải vấn đề ra sức hay không, bởi vì theo chúng tôi điều tra, thật ra ở khoa học Phi Long Đậu Kiến Huy sắm vai nhân vật ám muội.
Đệ Ngũ Bối Xác nói.
- Chẳng lẽ hắn...
Tâm tư Tô Mộc khẽ động.
- Anh biết là được.
Đệ Ngũ Bối Xác gật đầu nói.
- Nói như vậy, tôi biết rồi.
Tô Mộc gật đầu, đại não cấp tốc chuyển động, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ, trực tiếp cất chiếc túi da vào trong cặp công văn, thản nhiên nói:
- Phần lễ vật này tôi nhận, về phần xử lý Đậu Kiến Huy, tạm thời không cần động thủ. Nếu như cần các vị động thủ, tôi sẽ thông báo cho các vị. Nhưng tôi nghĩ, tạm thời không thể động đến Đậu Kiến Huy, động đến hắn sẽ ảnh hưởng đến các vị.
- Đúng vậy! Đậu Kiến Huy tạm thời không thể động, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ, nhưng cũng không cần đợi quá lâu, chúng tôi đã chuẩn bị thu lưới rồi, chính là chuyện hai ngày nữa, đến lúc đó có lẽ sẽ có thêm một phần đại lễ khác cho anh.
Đệ Ngũ Bối Xác cười nói.
- Biết không? Cô nói như vậy làm tôi có cảm giác mang tội, giống như cục quốc an các vị làm việc cho tôi vậy. Tôi nói này Bối Xác, các vị có thể đừng như vậy hay không, các vị là các vị, tôi là tôi, tôi không muốn mắc nợ các vị? Nhưng nếu suy nghĩ đó là của cô, bản thân tôi không thành vấn đề.
Tô Mộc vừa nói vừa liếc mắt nhìn hai ngọn núi của Đệ Ngũ Bối Xác cười tủm tỉm.
- Anh nhìn đi đâu vậy?
Đệ Ngũ Bối Xác gắt giọng.
- Cô nói xem?
Tô Mộc hắc hắc nói.
- Không nói chuyện với anh nữa. Tôi đi đây!
Đệ Ngũ Bối Xác vừa nói vừa lau miệng, đứng dậy rời đi, vừa bước ra mấy bước, liền xoay người trở về, thấp giọng nói bên tai Tô Mộc:
- Buổi tối gặp!
- Cái gì buổi tối gặp?
Tô Mộc kinh ngạc nói.
- Anh tự đoán đi!
Đệ Ngũ Bối Xác cười duyên, rời khỏi đại sảnh Mẫu Đơn, lưu lại Tô Mộc có chút nghi ngờ, bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng Đệ Ngũ Bối Xác, âm thầm cảm thán, thật sự là một nhân vật yêu tinh. Cái gì buổi tối gặp? Chẳng lẽ nói tối nay muốn đấu một trận với tôi sao, tôi vốn là người tốt, chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Sau khi Tô Mộc thu lại những ý niệm lộn xộn này trong đầu, trả hóa đơn xong liền rời khỏi hội sở Cẩm Tú, hắn cũng không trực tiếp ngồi xe trở về, mà đốt một điếu thuốc lá, từ từ đi tới con đường phía trước.
Bên cạnh không có người nào có thể tin, thật sự là một chuyện rất khó khăn. Mặc dù hiện tại Tô Mộc có chứng cớ phạm tội của Đậu Kiến Huy, nhưng thứ hắn muốn chính là quyển sổ của Đậu Kiến Huy. Chỉ cần lấy được quyển sổ đó, Tô Mộc mới có thể chân chính uy hϊế͙p͙ được Đậu Kiến Huy. Cũng chỉ có như vậy, các hạng mục công việc của Tô Mộc ở khu Cao Khai mới có thể không bị bất kỳ quấy nhiễu nào.
- Quyển sổ thần bí, hắn rốt cuộc ghi lại cái gì trong đó?
Tô Mộc nghĩ tới đây, trước mắt hiện lên một đạo ánh sáng, trực tiếp bấm số điện thoại của Từ Viêm, đợi bên kia bắt máy, hắn gọn gàng dứt khoát nói:
- Từ Viêm, có chuyện cần cậu an bài, chuyện này cậu và Đoạn Bằng đi là được, tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết, hơn nữa phải làm thần không biết quỷ không hay, chuyện là như vậy...
Tranh đấu vốn là chuyện Tô Mộc không thích nhất, nhưng từ hắn giao thiệp với quan trường, cũng biết, tranh đấu giống như vậy vĩnh viễn không thể nào không có. Anh muốn làm việc, tất nhiên sẽ rung chuyển đến lợi ích của tập thể, người ta đương nhiên sẽ tìm cách tiến hành quấy nhiễu. Chỉ sợ hiện tại khu Cao Khai cũng trong tình trạng như vậy, ở giữa cắm một khoa học kỹ thuật Phi Long, mạnh mẽ chặn lại Tô cước bộ của Mộc.
Nếu anh đã muốn trở thành đá cản đường, tôi chỉ có thể đá văng anh ra ngoài!
- Vợ chồng đạo tặc!
Sau khi Tô Mộc an bài xong chuyện này, liền tạm thời đặt chuyện này xuống, có Từ Viêm và Đoạn Bằng ra tay, chuyện quyển sổ hắn tuyệt đối không cần lo lắng, hai người bọn họ làm việc, Tô Mộc rất yên tâm. Nghĩ đến chiếc túi da trên người mình, trong đầu Tô Mộc đột nhiên hiện ra bốn chữ “vợ chồng đạo tặc”, chuyện mình hiện tại đang làm, không phải có chút cách làm khác với cách làm của Đệ Ngũ Bối Xác, nhưng kết quả lại giống nhau đến lạ kỳ?
- Vợ chồng đạo tặc, thật sự là hình dung rất chuẩn xác.
Bởi vì quan hệ với Đệ Ngũ Bối Xác trở nên thân thiết hơn, tâm tình của Tô Mộc rõ ràng tốt hơn nhiều, nghĩ đến bọn người Trịnh Mục đến xế chiều mới tới đây, hắn liền từ bỏ ý định tiếp tục đi đạo, nhưng hắn cũng không trực tiếp trở lại quản ủy hội, mà chuẩn bị đến một số thắng cảnh du lịch của khu Cao Khai quan sát. Nói thật, bây giờ hắn thật sự quan tâm đến công ty du lịch Giải Mộng của Triệu Nguyên, muốn nhìn xem sau khi mình gọi cú điện thoại kia, hiệu quả rốt cuộc như thế nào.
Khi bên này tâm tình Tô Mộc đang rất tốt, đồng thời, trong một ngôi biệt thự ở thành phố Cổ Lan, có người đang vô cùng khó chịu. Đậu Long sắc mặt âm trầm nhìn Đậu Kiến Huy đang ngồi trước mặt, trong mắt chớp động quang mang tức giận.
- Biểu ca, anh nói tôi tạm dừng việc dỡ bỏ con đường bán đồ ăn sao? Tại sao? Anh cho tôi lý do!
Đậu Long lạnh lùng nói.
- Lý do? Cậu cần lý do như thế nào! Phải biết rằng hiện ra nơi đó đã bị Tô Mộc nhìn chằm chằm, nếu cậu không muốn gặp rắc rối thì ngoan ngoãn chờ đợi đi. Đợi một thời gian nghĩ cách hành động cũng không muộn.
Đậu Kiến Huy nói.
- Tô Mộc!
Hai mắt Đậu Long ánh lên vẻ tàn nhẫn.
- Đậu Long, nghe biểu ca khuyên một câu, đừng hành động theo cảm tình. Phải biết rằng bối cảnh của không đơn giản, hắn dám trực tiếp khai đao với khoa học Phi Long, làm sao có thể là người bình thường. Khoa học Phi Long các cậu gần đây làm việc phải khiêm tốn một chút. Nhưng những thổ địa đã chiếm dụng, cậu cũng không cần lo lắng quá mức, có biểu ca ở đây, không ai có thể tìm các cậu gây phiền phức gì.
Đậu Kiến Huy vỗ ngực nói.
- Vậy thì đa tạ biểu ca rồi.
Đậu Long tạm thời chế trụ tức giận, cười nói với Đậu Kiến Huy:
- Biểu ca, tối nay hẹn Mai bí thư ra đi, tới hội sở Cẩm Tú, tôi đã đặt một tiết mục cho hai người.
- Thật sao?
Hai mắt Đậu Kiến Huy tỏa sáng.
- Dĩ nhiên thật, tôi còn có thể lừa gạt biểu ca sao?
Đậu Long cười tủm tỉm nói.
- Tốt lắm, chúng tôi nhất định đến.
Đậu Kiến Huy mặt mày hớn hở rời khỏi biệt thự.
Đợi sau khi Đậu Kiến Huy rời đi, Thanh Mai ngồi bên cạnh có chút không giải thích được đi tới:
- Long ca, làm sao anh lại kêu hai người bọn họ tới hội sở Cẩm Tú? Phải biết rằng tối nay ở đó có đại sự.
- Cũng bởi vì anh biết ở đó có đại sự, cho nên mới kêu Mai Ngự Thư và Đậu Kiến Huy đến đó.
Đậu Long tỏ vẻ nắm chắc phần thắng cười nói:
- Yên tâm đi, anh đã nắm chắc, biết phải làm sao.
- Vậy thì tốt!
Thanh Mai quyến rũ cười nói.
- Nào, em đến đây dập lửa cho anh đi!
- Ô ô...