Quan Bảng

Chương 536: Quả thực chính là chuyện phiếm!

Tô Mộc dừng lại phía trước phòng làm việc của mình, nhìn lướt qua Khương Nhiên vừa đi tới, thần tình lạnh nhạt nói:
- Khương chủ nhiệm, làm phiền anh thông báo, mười phút sau tôi muốn triển khai cuộc họp.
- Vâng, vậy tôi đi sắp xếp.
Khương Nhiên gật đầu nói.


Tô Mộc hờ hững đẩy cửa đi vào, để Khương Nhiên lại bên ngoài. Tâm tình Khương Nhiên càng thêm rối rắm, hôm nay xảy ra chuyện gì hắn cũng biết, hơn nữa còn biết trước tiên. Nhưng hắn có thể làm gì? Sau khi thông báo chuyện này cho Lưu Bỉnh Chí, vị phó chủ nhiệm phân quản con đường bán thức ăn, cứng rắn không muốn ra mặt điều giải. Cho đến khi nghe nói Tô Mộc lộ diện, hắn mới gấp gáp chạy tới.


Kết quả chuyện bây giờ náo thành như vậy, Khương Nhiên có biện pháp gì?


Thật ra Khương Nhiên hiện đang lo lắng cũng không phải cái này, điều hắn lo lắng hơn là, chuyện phát sinh ở con đường bán đồ ăn lớn như vậy, sau khi mình biết, không ra mặt coi như xong, thậm chí ngay cả báo cáo với Tô Mộc cũng không báo cáo, cho nên hiện tại ánh mắt Tô Mộc nhìn hắn mới lạnh lùng như vậy.


Làm chủ nhiệm văn phòng, bây giờ Khương Nhiên thật sự sợ. Nếu hắn mất đi tín nhiệm của Tô Mộc, thử hỏi chỗ ngồi này còn có thể giữ được không? Cho dù Tô Mộc tạm thời không động đến mình, chẳng lẽ mình vẫn có thể ở yên sao? Giống như bây giờ lập tức muốn triệu khai hội nghị, Khương Nhiên có trực giác không tốt, trong hội nghị Tô Mộc nhất định sẽ nổi đóa. Đến lúc đó mình lựa chọn ủng hộ hay là vẫn duy trì trung lập?


Mang ý nghĩ mâu thuẫn như vậy, Khương Nhiên xoay người bắt đầu đi thông báo.


Tô Mộc yên lặng đứng trong phòng làm việc, đốt một điếu thuốc lá, hai mắt khẽ nhắm lại. Nếu hắn không nhanh chóng tìm được một thân tín trong quản ủy hội, tìm được một người có thể tin tưởng, sợ rằng không phải là chuyện tốt. Chuyện xảy ra hôm nay trên đường bán đồ ăn, cho đến hiện tại Tô Mộc cũng không được bất cứ kẻ nào hồi báo, đã nói rất rõ vấn đề!


Là tôi quá nhân từ sao?
Đây là các người ép tôi. Nếu đã như vậy, vậy thì đừng trách tôi rút kiếm ra!
Reng reng!
- Nhạc Thiên, là tôi.
Đúng lúc này Tô Mộc nhận được điện thoại Lý Nhạc Thiên gọi tới.


- Huynh đệ, nghe ngữ khí của cậu hình như không tốt? Chẳng lẽ công việc không thuận lợi? Hay có người gây chuyện với cậu? Mẹ ôi, kẻ nào dám tìm huynh đệ của tôi gây phiền toái, tôi sẽ dẫn người giết hắn! Chờ xem, xế chiều tôi tuyệt đối tới thành phố Cổ Lan rồi.
Lý Nhạc Thiên lớn tiếng nói.


- Xế chiều là anh có thể tới đây?
Tô Mộc ngạc nhiên nói.


- Đúng vậy, thật ra nghiêm chỉnh mà nói buổi trưa tôi đã có thể tới nơi. Nhưng cậu cũng biết, tôi phải tới thành phố Thịnh Kinh một chuyến, bởi vì lão Trịnh nói, muốn đi cùng tôi, hắn cũng muốn tới chỗ cậu chiến đấu nhìn một cái. Còn nữa huynh đệ, lần này tôi mang đến một phần đại lễ tuyệt đối khiến cậu vui mừng.


Lý Nhạc Thiên cười nói.
- Đại lễ? Là cái gì vậy?
Tô Mộc hỏi.
- Hắc hắc, đến lúc đó cậu sẽ biết. Bảo đảm khiến cậu hài lòng. Cứ như vậy đi, giờ tôi phải đến phi trường, xế chiều gặp mặt lại tán gẫu!
Lý Nhạc Thiên nói.
- Được!
Tô Mộc gật đầu nói.


Lý Nhạc Thiên sắp tới đây, chứng tỏ chuyện trụ sở đầu tư điện ảnh và truyền hình có tin tức. Với số vốn của công ty giải trí Lý thị hiện tại, cộng thêm quan hệ giữa Tô Mộc và Lý Nhạc Thiên, nếu Tô Mộc lấy ra bản kế hoạch đầu tư kia, Lý Nhạc Thiên tuyệt đối sẽ không do dự. Chỉ cần có bản chính tích này nơi tay, Tô Mộc tuyệt đối có lòng tin, vấn đề của quản ủy hội vấn đề có thể cò kè mặc cả với trên thành phố.


Phải biết rằng thân phận Lý Nhạc Thiên còn ở đó, cho dù là các lãnh đạo của thành phố Cổ Lan cũng biết, cũng không dám tích cực quá đáng. Chưa nói lần này Trịnh Mục cũng theo tới đây, Tô Mộc biết Trịnh Mục tới đây nhất định là vì muốn làm chỗ dựa cho mình, nói không cảm động đó là giả dối. Có nhiều trợ giúp như vậy, Tô Mộc không dùng mới thật sự là ngu.


Cho dù là hiện tại, Tô Mộc cũng không nghĩ tới, khi hắn nhìn thấy đại lễ của Lý Nhạc Thiên lại khϊế͙p͙ sợ như vậy. Mà phần đại lễ này, chẳng những kinh hãi thành phố Cổ Lan, mà thậm chí khiến cho tỉnh Giang Nam cũng có chút kích động.
...


Khi Tô Mộc bóp tắt điếu thuốc, xoay người đi về phía phòng họp, ở phi trường thành phố Thịnh Kinh đi ra một đạo thân ảnh, hắn ăn mặc cũng rất đơn giản, trang phục giống như một người đi đường. Nếu như không phải là người quen biết hắn, rất khó tưởng tượng, đây chính là Từ Long Tước.


Từ Long Tước đeo kính đen, cảm thụ ánh mặt trời chiếu sáng, trên mặt lộ ra một nụ cười sáng lạn.
- Cuối cùng đã tới, nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị đến thành phố Cổ Lan. Tô Mộc, bây giờ tôi thật sự càng ngày càng có hứng thú, muốn biết cậu rốt cuộc là người như thế nào.
- Chào sĩ quan!


Trong nháy mắt thân ảnh của Từ Long Tước hiện ra ở phi trường, một chiếc xe lặng lẽ lái tới, một đạo thân ảnh bước ra từ trong xe, giơ tay chào Từ Long Tước, trong vẻ mặt cung kính mang theo một loại cực kỳ sùng bái.


- Được rồi, Hầu Tử, không ngờ cậu lại hoạt bát như vậy, thời gian gấp như vậy cũng sắp xếp xong xuôi, nếu chuẩn bị xong rồi thì chúng ta đi.
Từ Long Tước tùy ý nói.
- Vâng, sĩ quan!


Chiếc xe nhanh như tia chớp lái khỏi phi trường, biến mất trong dòng xe cộ. Từ đầu đến cuối cũng không ai ngờ đến, vừa rồi ở chỗ này, xuất hiện một người có bối cảnh vô cùng nghịch thiên.
Phòng họp quản ủy hội Khu Cao Khai.


Tất cả thành viên ban lãnh đạo nhận được thông báo của Khương Nhiên, đều đúng giờ xuất hiện ở chỗ này, đừng thấy không có ai trong bọn họ xuất hiện ở con đường bán đồ ăn, nhưng chuyện xảy ra ở đó bọn họ chính là người biết trước tiên. Nhất là Đậu Kiến Huy, lại càng biết rõ về kế hoạch của Đậu Long, biết hắn muốn thu hồi con đường bán đồ ăn. Về phần thu hồi làm cái gì, hắn lại không biết.


- Xem ra vị Tô chủ nhiệm của chúng ta, sau mấy ngày yên lặng, bây giờ muốn bộc phát, thể hiện uy nghiêm lãnh đạo của mình rồi.
Đậu Kiến Huy ngồi trên ghế, ngón tay kẹp một điếu thuốc cười tủm tỉm nói.
- Bớt nói mát đi, đây là chuyện lão Lưu nên lo lắng.
Mai Ngự Thư lạnh nhạt nói.


- Đúng vậy, Lưu Bỉnh Chí lần này xem chừng gặp xui xẻo rồi.
Đậu Kiến Huy cười nói.


Lưu Bỉnh Chí luôn ỷ vào thời gian công tác lâu năm, không đặt Đậu Kiến Huy trong mắt, hôm nay có cơ hội thu thập hắn tốt như vậy, nếu như có thể, hắn cũng không ngại giúp đỡ Tô Mộc hung hăng giẫm một cước. Dù sao Lưu Bỉnh Chí cũng không trông cậy được, lão già sắp sửa về hưu này chẳng lẽ còn có thể giúp mình cái gì hay sao? Nếu vô dụng, vậy thì toàn lực chèn ép là tốt nhất.


Không chừng vị trí để trống này, nếu vận hành, còn có thể đưa người của mình vào. Nghĩ tới đây, Đậu Kiến Huy lại nghĩ đến bản danh sách Tô Mộc vẫn chưa động đến, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy.
- Hôm nay có phải nên nhắc đến bản danh sách bổ nhiệm nhân sự hay không?


Đậu Kiến Huy nói thầm.


Lưu Bỉnh Chí ngồi ở vị trí, hắn có thể cảm giác được ánh mắt của những người còn lại nhìn mình dị thường như thế nào, nhưng hắn không thèm để ý. Dù sao hắn cũng sắp sửa về hưu rồi, lẽ nào Tô Mộc thật sự không nói tình cảm, gây khó dễ cho mình hay sao? Nếu thật sự như vậy, Tô Mộc cũng quá không hiểu đạo làm quan rồi, chẳng lẽ không biết nên tôn kính lão lãnh đạo hay sao?


Tô Mộc, nếu cậu chịu buông chuyện này ra, như vậy trong công việc sau này, bản thân tôi có thể suy nghĩ ủng hộ cậu vô điều kiện. Nhưng nếu cậu dám ra tay độc ác, cũng là đừng trách tôi lòng dạ ác độc, trong tay tôi không phải không có thứ gì. Đậu Kiến Huy, nếu cậu dám dẫm tôi ở dưới chân, vậy tôi sẽ biến nước hồ thành càng ngày càng đục, đến lúc đó xem ai có thể làm gì ai.


Chính là trong không khí âm trầm như vậy, Tô Mộc đẩy cửa đi tới, sau khi ngồi xuống, quét qua toàn trường, hắn cũng không duy trì cái gọi là phong độ giống như trước, gay gắt nói.


- Các đồng chí biết tại sao hôm nay tôi muốn triệu hồi hội nghị này không? Tin tưởng một số các vị đã biết tại sao, đó chính là chuyện trên con đường bán đồ ăn. Tôi muốn biết chính là, tại sao sau khi những người đó gọi điện thoại thông báo, cũng không có bất cứ một người nào của quản ủy hội lộ diện? Tôi muốn biết, nơi đó cách quản ủy hội gần như vậy, chẳng lẽ các vị không nghe được động tĩnh ở đó hay sao? Tôi muốn biết, khoa học Phi Long rốt cuộc là như thế nào, là ai cho bọn hắn lá gan lớn như vậy, lại dám công khai xé bỏ hợp đồng, làm ra quyết định phá dỡ con đường bán đồ ăn. 


...


Không có bất kỳ thỏa hiệp và lời dạo đầu, vừa bước vào đã cường ngạnh chất vấn, mỗi khi Tô Mộc hỏi một câu, ánh mắt liền quét qua trên người mọi người, nhất là phó chủ nhiệm quản ủy hội Lưu Bỉnh Chí, tức thì trở thành trọng điểm chiếu cố của Tô Mộc. Khi ánh mắt bỏng rát này phóng đến người, cho dù Lưu Bỉnh Chí muốn giữ trầm mặc, cũng cảm giác như ngồi trên đống lửa, theo bản năng bóp tắt xì gà, ho khan, chuẩn bị lên tiếng.


Chẳng qua còn không đợi Lưu Bỉnh Chí mở miệng nói gì, Tô Mộc đã trực tiếp tìm tới, hỏi ra những lời đó, khiến cho gương mặt Lưu Bỉnh Chí đỏ bừng giống như đít khỉ. Nếu như không phải suy nghĩ đến thân phận của Tô Mộc, Lưu Bỉnh Chí cũng dám đứng dậy, chính diện cãi lộn với Tô Mộc, sau đó đẩy bàn rời đi.


- Lưu phó chủ nhiệm, tôi nghĩ vấn đề này anh có phải nên trả lời một chút?
Nể mặt các người? Tôi đã sớm nể mặt các người rồi, là chính các người làm ra những chuyện không có sĩ diện như vậy. Nếu các người có thể ném sĩ diện xuống đất như vậy, vậy tôi còn sợ cái gì?


- Tô chủ nhiệm, chuyện này thật ra có nội tình. Anh vừa tới có lẽ còn không biết, cái gọi là con đường bán đồ ăn, vốn là mảnh đất khoa học Phi Long cho thuê, nói thật, nơi đó là chuyện nội bộ của khoa học Phi Long, quản ủy hội chúng ta không có đạo lý đi quản. Anh nói người ta muốn phá hủy phòng ốc của mình, cho dù chúng tôi qua đó, có thể làm được gì chứ?


Lưu Bỉnh Chí chậm rãi nói.
Mỗi câu nói ra, Lưu Bỉnh Chí theo thói quen gõ ngón tay lên đầu gối, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên. Dáng vẻ phảng phất như không phải đang tiếp thu chất vấn của Tô Mộc, mà giống như hắn đang tiến hành tố tụng.
- Quả thực chính là chuyện phiếm!


Lưu Bỉnh Chí vừa dứt lời, sắc mặt âm trầm của Tô Mộc không còn biện pháp khống chế, lập tức bộc phát.