- Tôi biết cậu đang làm việc ở quản ủy hội khu Cao Khai, khu Cao Khai chính là một quản ủy hội, cậu không làm ở đó thì làm ở đâu?
Triệu Nguyên có chút không giải thích được hỏi. Theo hắn thấy, giải thích của Tô Mộc thật sự có chút dư thừa.
Cam Thần ở bên cạnh, nhìn Triệu Nguyên không nhịn được lắc đầu.
- Cam Thần, cậu nói đi.
Tô Mộc thật sự khôn muốn khoe khoang.
- Triệu Nguyên, cậu thật là thiếu suy nghĩ, cậu nghĩ Tô Mộc là người vọng động như vậy sao? Nếu như không có mười phần nắm chắc, cậu ấy sẽ làm ra loại cử động lỗ mãng sao? Thật ra thì chuyện này tôi cũng mới vừa biết, không nói gạt cậu, tôi sở dĩ liều mạng trở mặt với Hạ Kiếm Đường, cũng bởi vì tôi biết thân phận của Tô Mộc, nếu không, không sợ các cậu chê cười, chỉ sợ tôi muốn đứng ra cũng phải vô cùng cân nhắc.
Cam Thần nói.
Tô Mộc cũng bị lời này làm cho bất ngờ, hắn biết Cam Thần đã sớm rõ ràng thân phận của mình, nhưng không ngờ Cam Thần lại thống khoái nói ra như vậy, trực tiếp thẳng thắn, khiến cho Tô Mộc có chút bất ngờ. Xem ra những năm qua mài luyện trong quan trường, cho dù là người như Cam Thần cũng được đánh bóng có chút trơn tru. Thật sự vẫn giống như lúc trước, làm Tô Mộc giật mình.
Quan trường là lò luyện tốt nhất, chỉ cần bị quăng vào, khi cường thịnh sắt cứng cũng sẽ bị nung chảy.
- Tôi nói hai vị có thể nói rõ ràng hay không? Rốt cuộc muốn nói điều gì?
Triệu Nguyên thật sự có chút nóng nảy, nhìn ý này có lẽ Tô Mộc có chức quan không nhỏ ở quản ủy hội khu Cao Khai. Nhưng với tuổi tác của hắn, không thua kém mình bao nhiêu, cho dù là quan, nhiều nhất cũng chỉ là cấp khoa. Một cấp khoa cũng làm cho Cam Thần làm ra cử động như vậy, Triệu Nguyên thật sự không tin.
Cam Thần liếc mắt nhìn Tô Mộc, cười nói:
- Thật ra vị ngồi trước mắt chúng ta đây, chính là bí thư đảng công ủy, chủ nhiệm quản ủy hội mới nhậm chức khu Cao Khai thành phố Cổ Lan. Nghe rõ rồi chứ, là chủ nhiệm!
Ầm!
Sau khi Triệu Nguyên nghe được lời này của Cam Thần, đầu giống như bất chợt nổ tung, trực tiếp bật thốt:
- Hôm nay đâu phải ngày cá tháng tư? Các người có cần thiết tìm ra lý do như vậy lừa gạt tôi không? Bí thư đảng công ủy, chủ nhiệm quản ủy hội? Có cần khoa trương như vậy hay không, tôi nói... Không phải chứ? Thật sự là thật sao?
Nhưng khi Triệu Nguyên vừa nói vừa thấy Tô Mộc không có ý phản bác, còn Cam Thần lại gật đầu, những lời còn lại của hắn liền nuốt vào trong bụng, nhìn Tô Mộc. Ánh mắt mở thật lớn.
Trời đất, đừng trêu người vậy chứ!
Tô Mộc mới bao nhiêu, xấp xỉ tuổi mình, vậy mà hôm nay hắn đã trở thành cán bộ cấp chính xử? Hơn nữa còn là thực quyền!
Mặc dù nói khu Cao Khai là một miếng gân gà ở thành phố Cổ Lan, nhưng cho dù là gân gà cũng là một phần trên con gà, làm sao có thể bỏ qua! Chưa nói đến tuổi tác của Tô Mộc thật sự làm cho người ta khϊế͙p͙ sợ!
Khó trách Cam Thần làm ra lựa chọn như vậy, nếu đổi lại là mình, cũng tuyệt đối không tiếp tục lưu lại sảnh đón khách! So với Tô Mộc, Hạ Kiếm Đường chính là đồ bỏ đi, làm sao hắn có thể sánh ngang với Tô Mộc?
Mấu chốt nhất chính là Triệu Nguyên cũng không phải người không hiểu chuyện, Tô Mộc có thể còn trẻ như vậy mà trở thành chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai, nếu như nói không có chính tích cường ngạnh nơi tay. Nếu như nói sau lưng không có ai to lớn ủng hộ, ai tin? Duới tình huống như thế, nếu Tô Mộc đánh nhau với Hạ Kiếm Đường, chưa chắc không có phần thắng! Mình thật đúng là buồn lo vô cớ, vừa rồi Triệu Nguyên còn đang suy nghĩ, có nên mượn nhờ quan hệ của cha giúp đỡ cho Tô Mộc.
- Triệu Nguyên. Tôi không phải có chủ tâm muốn giấu diếm cậu, thật sự bởi vì trường hợp vừa rồi không đúng, cho nên…. Cậu hiểu đấy.
Tô Mộc nói.
- Tôi hiểu, tôi dĩ nhiên hiểu! Ha ha, tôi có một chủ nhiệm quản ủy hội làm huynh đệ, tôi còn sợ cái gì? Cho dù là đối mặt với Hạ Kiếm Đường, tôi cũng chưa chắc thất bại! Hơn nữa nếu không có căn cứ tuyệt đối, Hạ Kiếm Đường hắn có thể làm gì tôi? Nhưng những điều này là thứ yếu. Vẫn là huynh đệ của tôi lợi hại, không ra mặt là không ra mặt. Vừa ra mặt đã phô trương lớn như vậy. Chủ nhiệm quản ủy hội, hắc hắc, nghĩ cũng không dám nghĩ! Nhanh lên nói cho tôi nghe xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Triệu Nguyên khó dằn nổi cảm xúc gấp gáp, trên thực tế vấn đề này Cam Thần cũng muốn biết....
Tô Mộc rốt cuộc làm sao vận hành đến vị trí này?
- Thật muốn biết?
Tô Mộc cười hỏi.
- Dĩ nhiên!
Triệu Nguyên khó dằn nổi nôn nóng nói.
- Nếu như vậy, vậy tôi nói với các cậu, thật ra chuyện là như vậy...
Tô Mộc không phải đối mặt với lão hồ ly quan trường gì cả, mà chỉ là hai người bạn, mà hai người này còn là hai lực lượng hắn muốn mượn hơi nếu hắn muốn tiếp tục xen lẫn ở thành phố Cổ Lan, vì vậy chuyện liên quan đến mình, hắn không cần thiết che dấu gì cả. Hơn nữa những chuyện này cũng không cần thiết che dấu, bày trên mặt bàn, rất dễ dàng điều tra được.
Nếu đã như vậy, thay vì chờ bị điều tra, chẳng bằng tự mình nói ra.
Bên này Triệu Nguyên và Cam Thần nghe Tô Mộc kể, bên kia trong phòng đón khách khách sạn Cổ Tích lại xuất hiện một màn tức cười, sau khi màn này phát sinh, một thời gian rất dài, những người này cũng chưa tỉnh táo lại từ trong khϊế͙p͙ sợ.
Khoa trương nhất chính là Hạ Kiếm Đường, sắc mặt của hắn thực sự tái nhợt, đôi môi run run:
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Thì ra tất cả những chuyện này cũng vì câu nói của một người.
Người này chính là Mã Minh Sơn!
Mã Minh Sơn thật ra bất ngờ biết Tô Mộc ở chỗ này, bởi vì hắn thấy bóng lưng Tô Mộc đi vào sảnh đón khách, mà tối nay hắn vừa vặn đi cùng Đỗ Dã. Cho nên sau khi xin chỉ thị của Đỗ Dã, hắn muốn tới đây, xem Tô Mộc có muốn qua đó một chuyến hay không. Dù sao ở bàn Đỗ Dã ngồi, có thêm mấy phân lượng, Tô Mộc không thể đắc tội.
Sau khi Mã Minh Sơn đẩy cửa bước vào, phát hiện trong sảnh đón khách không có bóng dáng Tô Mộc, hắn cũng hơi có chút giật mình. Mà Mã Minh Sơn xuất hiện ở đây, thực sự cũng làm Nhâm Lập Quyên sửng sốt. Chuyện này là thế nào? Tại sao Mã Minh Sơn lại tới đây? Nhâm Lập Quyên sửng sốt, đồng thời, những người còn lại cũng sửng sốt, bọn họ cũng không biết Mã Minh Sơn là ai? Tại sao lại đột nhiên đẩy cửa bước vào?
Khi tất cả mọi người đang có chút giật mình nhìn Mã Minh Sơn, Hạ Kiếm Đường cũng hai mắt tỏa sáng, mỉm cười đi về phía Mã Minh Sơn, người khác không biết Mã Minh Sơn, nhưng hắn lại biết. Bởi vì công ty du lịch dưới trướng hắn và một số làm ăn của hắn ở khu Cao Khai, nhất định phải giao thiệp với Mã Minh Sơn. Không biết ai cũng được, nhưng tuyệt đối phải biết Mã Minh Sơn, ai kêu người ta là cục trưởng phân cục công an.
- Mã cục, tại sao ngài cũng tới?
Hạ Kiếm Đường cười hỏi.
- Tôi tưởng là ai, thì ra là Hạ tổng, chẳng lẽ Hạ tổng cũng là bạn học cùng lớp với Tô chủ nhiệm?
Mã Minh Sơn tò mò hỏi.
- Tô chủ nhiệm? Tô chủ nhiệm nào?
Hạ Kiếm Đường có chút không hiểu nói.
- Làm sao? Cậu không biết Tô chủ nhiệm sao? Chính là Tô Mộc Tô chủ nhiệm?
Mã Minh Sơn cũng có chút nghi ngờ, nhìn Nhâm Lập Quyên, gấp giọng hỏi:
- Nhâm đội trưởng, chuyện này là thế nào? Không phải nói lớp các vị tổ chức buổi gặp mặt ở đây sao? Làm sao Tô chủ nhiệm không ở đây?
- Mã cục, Tô chủ nhiệm bởi vì có một số việc nên rời đi rồi.
Nhâm Lập Quyên giải thích, khi giải thích còn cố ý nhìn Hạ Kiếm Đường. Chính điều này, khiến cho Mã Minh Sơn liền đoán được xảy ra chuyện gì.
Hạ Kiếm Đường là hạng người gì, Mã Minh Sơn cũng biết, nhưng ngại cha hắn bây giờ là Phó thị trưởng, hắn cũng không có biện pháp gì. Nhưng nghĩ đến tôn đại Phật sau lưng Tô Mộc, nghĩ đến thái độ của Đỗ Dã đối với Tô Mộc, con ngươi hắn chuyển động, cười nói:
- Vậy không khéo rồi, vốn Đỗ cục còn muốn tìm Tô chủ nhiệm uống chén rượu, nếu Tô chủ nhiệm đã rời đi, vậy coi như xong. Nhâm đội, các vị tiếp tục đi.
Nói xong Mã Minh Sơn liền xoay người rời đi!
Mã Minh Sơn rời đi, nhưng lại để lại sự kinh hãi cho những người ở đây!
Bọn họ không biết thân phận của Mã Minh Sơn, không ý nghĩa bọn họ không biết thân phận của Nhâm Lập Quyên, người có thể được nàng gọi là cục trưởng, khẳng định chính là cục trưởng phân cục của nàng rồi. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tại sao một cục trưởng phân cục lại tới đây muốn mời Tô Mộc đi uống rượu? Còn nữa, Tô Mộc trở thành chủ nhiệm từ lúc nào vậy? Chủ nhiệm này là chủ nhiệm như thế nào?
Người không biết nội tình chính là mờ mịt suy đoán, người biết nội tình quan trường, giờ phút này trong lòng lại càng dấy lên sóng lớn ngất trời. Đồng dạng là Hạ Kiếm Đường, lúc này sắc mặt cũng trở nên rất khó coi. Mã Minh Sơn tự mình tới đây đã đủ khϊế͙p͙ sợ, mà bên trong còn toát ra một Đỗ Dã? Đỗ Dã là ai? Đây chính là phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố Cổ Lan, là người có tiềm lực trở thành cục trưởng nhất.
Ngay cả Đỗ Dã cũng biết Tô Mộc, điều này chứng tỏ Tô Mộc không thể là người bình thường?
Chính vào lúc này, Hạ Kiếm Đường đột nhiên ý thức được mình đã phạm sai lầm, nghĩ tới đây, hắn liền gấp giọng hỏi Nhâm Lập Quyên:
- Nhâm Lập Quyên, chuyện này rút cuộc là thế nào? Tại sao Tô Mộc lại biến thành Tô chủ nhiệm gì đó? Hắn quen biết Đỗ cục trưởng của cục công an thành phố sao? Chẳng lẽ bọn họ là thân thích?
Chưa nói ra những lời này còn được, sau khi nói ra những lời này, cho dù là những người không biết nội tình, lúc này cũng không khỏi cả kinh, thì ra Tô Mộc còn có địa vị lớn như vậy! Cục trưởng cục công an thành phố, thật nghĩ cũng không dám nghĩ? Đó là nhân vật thế nào chứ, sợ rằng cả đời bọn họ cũng không thấy mặt. Mà hôm nay cục trưởng một phân cục lại tới đây xem Tô Mộc có rãnh không?
Đây chẳng phải là nghịch thiên sao?
Tô Mộc rốt cuộc có thân phận gì?
Chẳng lẽ nói chủ tịch hội học sinh Tô Mộc từng oai phong một thời, cũng không phải sa sút giống như bọn họ nghĩ? Vừa rồi người ta nói ra những lời đó với Hạ Kiếm Đường, không phải là cuồng vọng, không phải là không tự lượng sức, mà là có thêm mười phần nắm chắc?
Khi ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người Nhâm Lập Quyên, nàng giống như muốn phát tiết tất cả biệt khuất vừa rồi ra ngoài, ánh mắt quét qua mấy vị bạn học, rơi xuống trên người Hạ Kiếm Đường, chậm rãi mở miệng.
- Tô Mộc chính là Tô chủ nhiệm, Tô chủ nhiệm chính là Tô Mộc, chức vị hiện tại của Tô Mộc là bí thư đảng công ủy, chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai thành phố Cổ Lan, cấp bậc hành chính là cấp chính xử.
Một hòn đá kích ngàn tầng sóng!