Quan Bảng

Chương 522: Trước chùa đón khách

- Nhược điểm của Tô Mộc là căn cơ mỏng!


Thanh Mai làm sao cũng không nghĩ tới từ trong miệng Đậu Long lại nói ra nhược điểm như vậy, căn cơ mỏng, cái này cũng coi là nhược điểm sao? Hơn nữa căn cơ của Tô Mộc thật sự mỏng sao? Không phải nói Tô Mộc là người của Lý Hưng Hoa sao? Làm sao hắn có thể là người căn cơ mỏng? Có bí thư thị ủy làm hậu đài, chẳng lẽ cái này còn chưa tính là cường thế nhất hay sao? Nghĩ tới đây, Thanh Mai càng cảm thấy khó hiểu.


Nữ nhân, cho dù có chút thông minh, góc độ suy nghĩ vấn đề và quyết đoán vẫn không đủ. Đậu Long nhìn trên mặt Thanh Mai lộ ra vẻ nghi ngờ, khóe miệng giương lên, bây giờ hắn làm gì còn vẻ mặt thô lỗ như vừa rồi, rõ ràng là bộ dạng trí giả nắm chắc phần thắng, chỉ điểm giang sơn.


Bề ngoài là thứ dễ dàng lừa gạt tròng mắt người khác nhất, nếu Đậu Long không có chút bản lãnh, thì làm sao có thể từ một tên côn đồ cắc ké, nhanh chóng trở thành tổng tài khoa học Phi Long hiện tại, chưa nói đến còn là uỷ viên chính hiệp thành phố Cổ Lan.


- Căn cơ của Tô Mộc chính là mỏng, hơn nữa còn không phải mỏng bình thường. Đừng tưởng rằng hậu đài sau lưng hắn chính là bí thư thị ủy Lý Hưng Hoa, là có thể tùy ý làm bậy. Phải biết rằng cho dù là Lý Hưng Hoa cũng vừa mới điều nhiệm tới, hắn còn chưa nắm được cái gì của thành phố Cổ Lan trong tay, lấy cái gì để ủng hộ Tô Mộc? Em nói căn cơ của Tô Mộc có phải rất mỏng hay không? Mỏng đến mức hắn hoàn toàn không dám làm gì.


Đậu Long lạnh lùng nói.
- Đúng là có chút đạo lý! Nhưng căn cơ mỏng như vậy chúng ta có thể lôi kéo được không? Phải biết rằng có một số người có thể không chịu lép vế. Không chừng Tô Mộc chính là loại người đó?
Thanh Mai lo lắng nói.
- Ha ha!


Đậu Long hung hăng ôm chầm lấy Thanh Mai, dùng sức hôn hít mấy cái. Nhìn tư thái động tình của Thanh Mai, cười nói:


- Thanh Mai, em có thể nghĩ như vậy chứng minh em thật sự suy nghĩ cho anh, nhưng anh muốn nói với em là, hiện tại quan trường thiên triều chính là như vậy. Đại quan đại tham, tiểu quan tiểu tham, em nói có những thanh quan vì dân làm việc không không? Có lẽ có. Nhưng anh không tin. Theo anh thấy, hiện tại quan thiên triều chúng ta, tùy tiện kéo ra vị nào có thể xử bắn ngay vị ấy. Trong bọn họ có một số người chính là giết người không gươm.


Nói cho em những điều này là muốn cho em hiểu, những chuyện mà anh làm, nhìn như đi xiếc trên dây thừng, nhưng chỉ cần nắm chắc là có thể bình yên vô sự đi tiếp. Hắn thích tiền, anh sẽ cho hắn tiền, hắn thích nữ nhân, anh sẽ cho hắn nữ nhân, hắn nói hắn thích bất động sản, anh sẽ cho hắn khu biệt thự. Chỉ cần hắn có thể làm việc cho anh, làm tai mắt cho anh, thì hắn muốn cái gì anh sẽ cho hắn cái đó. Đừng tưởng những khoản đầu tư này đều là lãng phí, bởi vì đây là anh muốn trói bọn họ lên chiến xa của mình, đừng ai muốn nhảy xuống, người nào nhảy xuống đó chính là đường chết. 


- Long ca. Em vẫn còn có chút nghe không hiểu!
Hai mắt Thanh Mai vụt sáng nói.
- Không nghe hiểu sao? Vậy thì sau này hãy nghe tiếp, hiện tại chúng ta đi tắm uyên ương thôi, ha ha!
Đậu Long đưa tay ôm lấy thân hình kiều diễm của Thanh Mai, cười lớn đi về phía phòng tắm bên cạnh.


Tô Mộc đương nhiên không tưởng tượng nổi, cuộc họp vừa mới kết thúc, nội dung trong cuộc họp đã chảy ra ngoài, hơn nữa phương thức tiết lộ còn khoa trương như vậy. Tạm thời chưa nói đến cuộc nói chuyện giữa Đậu Kiến Huy và Đậu Long, chỉ riêng những người còn lại trong quản ủy hội, nhất là những người có tên trên bản danh sách kia cũng bắt đầu động đậy, người nào cũng cảm giác có chút không thoải mái.


Đúng vậy, Tô Mộc rút cuộc muốn làm gì? Bọn họ rõ ràng sắp sửa được chọn ra, nhưng chỉ sau một câu nói của hắn liền trực tiếp gác lại, đây rõ ràng là muốn đánh đổ tiền đồ của chúng tôi. Mọi người đều vì tư lợi, việc không liên quan đến mình thì bỏ mặc không quan tâm, nhưng nếu là chuyện liên quan đến mình thì phải tìm đủ biện pháp thu vào tay.....


Nhưng cho dù như vậy, cũng không ai dám chủ động nói gì, dù sao thân phận của bọn họ còn đó, Mai Ngự Thư cũng không dám chủ động khiêu khích quyền uy của Tô Mộc, đừng nói là những người xen lẫn trong thể chế như bọn họ.
Một cái gai đã chôn xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc ra máu.


Dựa theo lẽ thường, danh sách điều chỉnh nhân sự không thể tiết lộ ra ngoài, nhưng rất nhiều khi chuyện phát sinh chính là kỳ quái như vậy, tất cả mọi người của quản ủy hội đều biết chuyện.
Về phần sau này có toát ra thiêu thân gì hay không, thì một số nhân sĩ có lòng thực sự rất mong đợi.


Tô Mộc liếc nhìn những văn kiện trên bàn, trong đầu hồi tưởng lại vấn đề của khoa học Phi Long, nghĩ đến cứ ngồi trong phòng làm việc như vậy cũng không chiếm được tin tức có giá trị, liền trực tiếp rời khỏi tòa nhà quản ủy hội, bắt đầu đi dọc theo con đường của quản ủy hội. Nói ra, khu Cao Khai thật sự rất thông thoáng tiện lợi, công lao này thuộc về Thiệu Khôn, dưới sự chủ trì của hắn mới có loại cục diện trước mắt này.


Cái gọi là thông thoáng này chính là chỉ thông nước, mở điện, thông đường, truyền tin, thông khí và thổ địa bằng phẳng. Mà thật ra những cái này chính là điều kiện căn bản cần có để thu hút đầu tư, nếu như ngay cả những thứ này cũng không bảo đảm được, vậy làm sao có thể thu hút đầu tư thành công?


Khu Cao Khai may mắn là làm được cái này, nếu như ngay cả cái này cũng không có cách nào bảo đảm, vậy vấn đề thật sự rất nghiêm trọng.


Tô Mộc cứ như vậy đi dọc theo con đường về phía trước, liếc nhìn hai bên đường đều có các xí nghiệp, nhưng tất cả những xí nghiệp này đều đang đóng cửa, chỉ thỉnh thoảng có một hai bóng người. Xuyên thấu qua những bức tường đổ nát hoặc còn nguyên vẹn, có thể nhìn thấy bên trong hoàn toàn không có bất kỳ kiến trúc nào, dõi mắt nhìn lại, ngoài đất đá chất đống, chính là một mảnh cỏ dại.


Phải biết rằng nơi này trước kia đều là những mảnh ruộng màu mỡ!
Đây quả thực là nghiệp chướng!


Trong đáy mắt Tô Mộc chớp động ánh lửa tức giận, nhưng không phát tiết ra ngoài, tiếp tục đi về phía trước, từ từ khảo sát thực địa. Phía trước cách đó không xa có một ngôi chùa, ngôi chùa này bởi vì bảo vệ không tốt, hiện tại đã có rất nhiều chỗ xuất hiện loang lổ. Nhưng chỗ thu hút mắt nhất vẫn là mấy cây tùng bách trồng trong ngôi chùa này, nhìn qua có vẻ đã lâu đời, hơn nữa ngôi chùa này có lẽ cũng vì mấy cây tùng bách này mà có tên gọi như hiện tại: Chùa đón khách.


Tùng bách đón khách, đúng là có chút ý cảnh.


Khi Tô Mộc vừa mới đi tới phía trước chùa đón khách, còn chưa kịp làm gì, đột nhiên phía sau có một chiếc xe lái tới, rất thuần thục dừng lại, từ trên xe nối đuôi nhau đi xuống một nhóm người, nhìn dáng vẻ của bọn họ giống như một đoàn du lịch, đồng loạt đội mũ, cô hướng dẫn viên du lịch đi đầu tiên còn giơ tiểu hồng kỳ, khiến cho Tô Mộc trong nháy mắt không khỏi âm thầm cảm khái, cho dù lĩnh vực du lịch ở thành phố Cổ Lan không phát triển, nhưng tố chất của ngành nghề du lịch chính là rất cao.


Vì vậy nhìn thấy một đoàn du lịch tùy tiện xuất hiện, cũng làm cho người ta vui vẻ thoải mái?


Khó trách hai mắt Tô Mộc tỏa sáng, thật sự bởi vì cô hướng dẫn viên du lịch rất thú vị, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Tô Mộc cũng không thể tin được, hướng dẫn viên du lịch của thành phố Cổ Lan lại có tài nghệ cao như vậy.


Cô gái trước mắt này có dáng người không tệ, gương mặt nhỏ nhắn, lông mày dài nhỏ, trong ánh mắt phóng thích ra vẻ ngây thơ trong sáng, sống mũi cao thẳng, cái miệng nho nhỏ có bôi thêm chút son hồng. Mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa, nửa người trên mặc một chiếc áo vest nhỏ, nửa người dưới mặc một chiếc quần jean bó sát người, cái eo của nàng vốn cũng rất nhỏ, vì vậy càng lộ ra vẻ thon thả.


Hơn nữa dưới ánh mặt trời chiếu sáng, làn da trắng càng thêm mịn màng, mái tóc tùy ý đong đưa, lộ râ một luồng sức sống thanh xuân mãnh liệt. Nàng mang tới cho người ta cảm giác giỏi giang và tự tin, ở trên người nàng giống như không bao giờ có cảm giác bi thương xuất hiện, cảm giác hàng ngày nhìn thấy nàng đều vui mừng hạnh phúc....


Nàng chính là Nhâm Linh Nhi.


- Các vị, nơi này chính là một điểm phong cảnh du lịch của thành phố Cổ Lan chúng ta, tin tưởng tất cả các vị cũng thấy được, nơi này tên là chùa đón khách. Chùa mở cửa hai mươi bốn giờ, để tiếp đãi bằng hữu tứ phương. Chỉ cần các vị tới đây, các vị chính là bằng hữu, chỉ cần các vị vào trong vãn cảnh, thành tâm bái Phật, Phật tổ có thể phù hộ bình an cho các vị...


Tô Mộc đứng bên cạnh, nghe giọng nói thanh thúy của Nhâm Linh Nhi không ngừng vang lên bên tai, khóe miệng chậm rãi lộ ra nụ cười thư thái. Mặc dù tình cảnh vừa nhìn thấy ở khu Cao Khai có chút khiến cho hắn tức giận, nhưng hiện tại cảnh tượng xuất hiện trước mắt làm cho cảm xúc tức giận của hắn tạm thời được giảm bớt.


Lại là một cô gái thắt tóc kiểu đuôi ngựa!
Không biết hiện giờ Quan Ngư đang làm gì ?


Nói ra khu Cao Khai thật sự rất bất đắc dĩ, một nơi đã được quy hoạch lại có những ngôi chùa hoặc kiến trúc cổ đại như vậy, thật sự là không ngờ tới. Phải biết rằng trong kế hoạch ban đầu không có những chỗ này, nhưng sau này trong quá trình trưng dụng, không biết làm sao, những nơi có chùa miếu này đều được tính vào phạm vi quản hạt của khu Cao Khai.


Hiện tại cũng đang nhàn rỗi, chi bằng đi theo đoàn du lịch này, nhìn xem chùa đón khách này rút cuộc là như thế nào, lại mở cửa hai mươi bốn giờ, chân chính nghênh đón du khách tứ phương?


Mang nghi vấn như vậy, khi Tô Mộc chuẩn bị đi về phía trước, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, ngay sau đó nhìn thấy Nhâm Linh Nhi nhanh như tia chớp nhảy ra phía trước, sau đó trong tiếng thét chói tai một thiếu phụ trung niên, nàng bắt được tay một người đàn ông.


Tay của người đàn ông này, vừa vặn treo giữa không trung, năm ngón tay mở ra, nhìn bộ dạng rõ ràng là vừa sờ soạng mông thiếu phụ kia, bởi vì ngón tay còn chưa rời đi, đã bị Nhâm Linh Nhi bắt được, khoảng cách đến cái mông thiếu phụ trung niên chỉ không đến một bàn tay.


Cái này có thể nói là bị bắt tại trận!