Quan Bảng

Chương 509: “Kỹ” kinh bốn tòa

Tô Mộc cũng không đi xa, hắn đang đợi Nhâm Lập Quyên đem đồ tới cho hắn. Phải biết rằng trong ba lô mặc dù không có thứ gì quý giá, nhưng vẫn có một số tài liệu quan trọng, nếu những thứ này bị mất thì thật sự phiền toái. Nhắc tới cũng kỳ, nếu như tiểu tử Từ Hổ kia không tham tiền, thật sự có thể đủ bình tĩnh lật tìm trong trong túi hồ sơ, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy.


Mưa bên ngoài đã tạnh, trong không khí như toát ra mùi vị thanh tân sảng khoái. Lúc này là hơn mười một giờ khuya, lúc này ở thành phố Cổ Lan chính là thời điểm cuộc sống về đêm bắt đầu, nhưng bây giờ ở khu Cao Khai lại là một vùng tĩnh mịch, dõi mắt nhìn quanh, ngay cả đèn đường cũng không có bao nhiêu. Vì vậy mà có thể nhìn xuất hiện ở khu Cao Khai đang xảy ra chuyện gì. Hiện trạng như vậy thật làm cho người ta hết sức lo lắng.


- Tô Mộc, đây là ba lô của cậu, xem bên trong có thiếu thứ gì hay không?
Nhâm Lập Quyên tiến lên, đưa ba lô tới, thấp giọng nói:
- Tiền bên trong hình như không thiếu bao nhiêu.
- Vậy sao?


Tô Mộc tùy ý đổ ra, đồ nên có cũng đều ở đây, nhất là hai xấp tiền đặt tùy ý, giống như Nhâm Lập Quyên đã nói, khoảng hơn hai vạn, tính ra tương đối với số tiền của mình, hẳn là Mã Minh Sơn đã đào được số lượng từ trong miệng cảnh sát, nếu không sẽ không vừa khéo như vậy.


- Nhâm tỷ, chuyện tối nay thật sự cám ơn chị.
Tô Mộc cười nói.
- Người cám ơn phải là tôi mới đúng. Tô Mộc, tôi biết cậu là tốt với tôi, cậu yên tâm trong lòng tôi đã có tính toán.
Nhâm Lập Quyên nói.
Tô Mộc không tỏ ý kiến mỉm cười.


- Tô Mộc, cậu hãy tiết lộ cho Nhâm tỷ một chút, cậu rốt cuộc đang làm cái gì? Tại sao có thể liên hệ với Đỗ cục trưởng? Còn chuyện đêm nay cậu định làm gì? Điều tra được tới mức nào rồi?
Nhâm Lập Quyên hỏi.
Tô Mộc nghiêng người nhìn Nhâm Lập Quyên, mỉm cười nói:


- Nhâm tỷ, thật ra tôi cũng không phải cố ý muốn giấu diếm chị cái gì, chẳng qua bây giờ còn chưa chính thức xác định. Cho nên không có cách nào cho chị tin tức xác thực. Nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ là làm việc ở khu Cao Khai. Về phần quan hệ với Đỗ cục, chị không cần đoán mò. Là trước kia một lão lãnh đạo của tôi quen biết với Đỗ cục, cái này gọi là xé da hổ kéo đại kỳ.


Thì ra là như vậy!


Nghi ngờ trong lòng Nhâm Lập Quyên theo lời nói của Tô Mộc tiêu tán không ít, đúng vậy, trước kia mình cũng biết bối cảnh gia đình của Tô Mộc, làm lớp trưởng, nàng nắm rõ chuyện của mỗi cá nhân. Tô Mộc là đứa trẻ xuất thân từ nông thôn, mặc dù có thể trở thành nhân vật phong vân ở đại học, nhưng cái này cũng là dựa vào cố gắng sau này, dựa vào mị lực nhân cách của hắn có được, không có quan hệ đến bối cảnh.


Tô Mộc quen biết Đỗ Dã, vốn bởi vì có lão lãnh đạo trước kia giúp đỡ. Nói cũng đúng, sau khi mình tốt nghiệp lăn lộn đến hiện tại chẳng qua mới lăn lộn đến chức vụ đại đội trưởng trị an, còn là dựa vào mình liều mạng mới có được. Cho dù Tô Mộc làm từng bước thì có thể đi tới đâu? Cấp phó khoa là cao rồi. Chưa có xác định chính thức, chắc là ngại nói với mình.


Thiệt là, tất cả mọi người đều là bạn học cũ, cần gì phải như vậy?


- Nhâm tỷ, về vấn đề của Từ Hổ, tôi hi vọng chị có thể dựa theo lẽ công bằng xử lý, điều tra rõ ràng. Người giống như hắn, thật không thích hợp ở lại trong đội trị an, chưa nói đến sẽ chướng ngại toàn bộ đại đội trị an, đối với công tác thu hút đầu tư của khu Cao Khai cũng sẽ có ảnh hưởng.


Tô Mộc nói.
- Cậu yên tâm, tôi biết phải làm sao.
Nhâm Lập Quyên quyết đoán nói, Tô Mộc hiểu, nếu nàng không bắt được..., vậy thì thật có lỗi với nhiều năm ngang dọc như vậy.


- Không nhìn ra, tiểu tử cậu bây giờ lại nói giọng quan như vậy, còn ảnh hưởng bởi công tác chiêu thương, cậu chịu trách nhiệm thu hút đầu tư sao! Tô Mộc, đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở ngươi, làm sao cậu có thể tới khu Cao Khai? Cậu đến bộ phận nào đấy của thành phố Cổ Lan vẫn tốt hơn ở đây.


Nhâm Lập Quyên cười nói.
- Nhâm tỷ, tôi là phục tùng an bài của tổ chức!
Tô Mộc nói.
- Được rồi, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ hỗ trợ cậu đổi công việc.
Nhâm Lập Quyên trượng nghĩa nói.


Nghe được lời này của Nhâm Lập Quyên, trong lòng Tô Mộc bất chợt cảm thấy ấm áp, tình nghĩa bạn học trước kia vẫn thực sự trân quý, lớp trưởng Nhâm Lập Quyên vẫn không quên tình nghĩa. Có thể nói với mình khu Cao Khai không tốt, còn muốn giúp mình đổi công việc, đây không phải chuyện người nào cũng có thể làm được.


- Đúng rồi, Nhâm tỷ, tôi nhớ hình như nhà chị ở thành phố Cổ Lan, còn cả Cam Thần nữa, tôi nhớ sau khi tốt nghiệp hai người hình như đồng thời trở về. Không sai, Cam Thần cũng là người của thành phố Cổ Lan, hai người còn là người yêu? Thế nào, sau khi tốt nghiệp cũng không có liên lạc, cũng không biết hai người rốt cuộc đã kết hôn hay chưa?


Tô Mộc hỏi.
Nói đến đây, trên mặt Nhâm Lập Quyên liền lộ ra một nụ cười ngọt ngào.


- Cam Thần hiện tại cũng ở đây, hắn công tác trong bộ tuyên truyền thành ủy nơi, chúng tôi vẫn chưa kết hôn, cũng đang chuẩn bị, sắp tới rồi. Đúng rồi Tô Mộc, lớp chúng ta còn có mấy người ở thành phố gần đấy, nếu không, đợi sau khi cậu sắp xếp xong công việc, tôi tìm thời gian, chúng ta tổ chức họp lớp.


- Được, Nhâm tỷ, đây là số di động của tôi, có chuyện gì chị cứ liên lạc với tôi.
Tô Mộc vừa nói vừa cùng Nhâm Lập Quyên trao đổi số điện thoại.


Bởi vì phải xử lý vụ án Từ Hổ, Nhâm Lập Quyên cũng không ở lại lâu, sau khi đưa Tô Mộc về, liền trực tiếp trở về trong cục. Điều làm cho nàng cảm thấy kỳ quái chính là, Mã Minh Sơn vốn tiếp tục lưu lại lại đi đâu? Như vậy có chút kỳ quái, chẳng lẽ hắn không muốn ở lại xem chuyện gì sao? Chẳng lẽ hắn sẽ không sợ mình thu thập đám vô liêm sỉ như Từ Hổ không?


- Mặc kệ, cứ giải quyết việc chung đã.
Trong đáy mắt Nhâm Lập Quyên hiện lên vẻ quyết đoán. Cơ hội tốt như vậy, nếu mình không nắm được, nếu không có biện pháp nắm đại đội trị an trong lòng bàn tay thì thật sự vô dụng.


Tại sao Mã Minh Sơn phải đi? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì có một cú điện thoại.


Nếu dựa theo tính cách trước kia của Mã Minh Sơn, tuyệt đối sẽ không tùy tiện rời đi. Hắn ở chỗ này, cho dù Từ Hổ thật sự phạm phải chuyện gì, đều có thể áp xuống. Nếu hắn đi, tình huống sẽ khó nói. Nhưng cũng bởi vì hắn trở lại phòng làm việc gọi một cú điện thoại cho Đỗ Dã, bị Đỗ Dã hung hăng mắng chửi một trận, ý nghĩ của hắn liền hoàn toàn biến mất. Nhất đoạn nói chuyện cuối cùng, càng làm cho Mã Minh Sơn từ bỏ ý định. Đừng nói là Từ Hổ, cho dù là bản thân hắn cũng phải nghĩ cách thoát ra khỏi khốn cục này.


- Lão lãnh đạo, tên Tô Mộc này rốt cuộc có địa vị? Là thân thích của lão lãnh đạo sao?
Sau giây lát trầm mặc ngắn ngủi, bên kia Đỗ Dã chỉ nói một câu, chính là câu nói này, khiến cho Mã Minh Sơn giống như bị sét đánh.
- Mã Minh Sơn, cậu có lẽ cũng biết chuyện trao đổi cán bộ của khu Cao Khai?


Chính là câu nói này, sau khi Đỗ Dã nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, Mã Minh Sơn khẽ ngây người, nhất thời biết mình đã phạm phải sai lầm gì. Hắn biết hoạt động trao đổi cán bộ của khu Cao Khai, chẳng những biết, hắn còn rất rõ ràng vị trí trao đổi là vị trí nào. Hiện giờ vị trí để trống của khu Cao Khai chính là chỗ ngồi bí thư đảng công ủy, chủ nhiệm quản ủy hội, có thể làm cho Đỗ Dã vì Tô Mộc nói chuyện, cũng chỉ có chỗ ngồi này.


Không phải chứ? Mình thật sự xui xẻo vậy sao, thật sự bắt giữ người đứng đầu khu Cao Khai trong tương lai? Từ Hổ à Từ Hổ, lần này thật đúng là không ai có thể giúp được cậu? Vì bảo vệ cậu mà liên lụy đến mình, cũng không đáng giá.


Hiện tại thay vì lo lắng cho Từ Hổ, Mã Minh Sơn bắt đầu nghĩ đến chuyện làm thế nào giữ mình. Phải biết rằng so sánh với vị trí của Tô Mộc, thân phận của Mã Minh Sơn thật sự không là gì. Người ta là cán bộ cấp chính xử, còn mình thì sao?


Nghĩ tới đây, Mã Minh Sơn làm sao có thể tiếp tục lưu lại trong phân cục, vội vàng rời đi mới đúng.


Chuyện trong phân cục công an, Tô Mộc chắc sẽ không quản. Có Nhâm Lập Quyên ở đấy, hắn tin tưởng tuyệt đối có thể xử lý tốt. Hiện tại việc hắn cần làm chính là tìm một chỗ ăn đêm. Bởi vì sau một trận hành hạ, bây giờ hắn thật sự có chút mệt nhọc. Nhưng tìm đồ ăn ở khu Cao Khai này hiển nhiên không có khả năng, Tô Mộc liền trực tiếp đi vào nội thành, rất nhanh tìm được một quán bán café 24 giờ.... ,


Sau khi Tô Mộc uống một hớp cà phê, cảm giác ấm áp như lan tỏa khắp toàn thân, trên mặt lộ ra một loại nụ cười thoải mái.


Chuyện xảy ra tối nay, lại nhanh chóng xẹt qua trong đầu Tô Mộc, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười lơ đãng. Nếu không phải xảy ra chuyện này..., làm sao hắn có thể nghĩ tới, ở trên địa bàn khu Cao Khai, vẫn có chuyện như vậy phát sinh. Cái gọi là đại đội trị an, dưới sự hướng dẫn của Từ Hổ, thật không khác gì cùng một giuộc với những khách sạn kia.


- Phải bảo đảm có một đội ngũ tố chất tốt, kỹ thuật vững vàng trong tay.
Tô Mộc nói thầm.


Khi Tô Mộc đang ở bên này nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, trong đầu tiếp tục vẽ ra kế hoạch làm sao ứng phó với cục diện hiện tại, bên cạnh đột nhiên đi tới một người, đứng bên cạnh bàn, thanh âm có chút đáng thương lặng lẽ vang lên.
- Tôi có thể ngồi xuống không?
- Là cô?


Tô Mộc ngẩng đầu lên, có chút bất ngờ nhìn người đứng trước mặt. Nàng không phải là người của quán cafe, cũng không phải người rảnh rỗi ven đường, rõ ràng là nhân vật nữ chính mới hãm hại Tô Mộc vừa rồi, cô gái tên là Du Quỳ.


Nhưng so với vừa rồi, bây giờ bên ngoài nàng phủ một chiếc áo khoác màu xanh nhạt kiểu phu nhân, che giấu kỹ càng thân thể của nàng. Vẻ phong trần vừa rồi đã vô ảnh vô tung biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác có chút sợ hãi. Trong ánh mắt của nàng rõ ràng lóe ra một tia khϊế͙p͙ sợ, nhưng bởi vì nguyên nhân gì, bắt buộc nàng phải ngồi ở đây.


Như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, chính là hình dung chuẩn xác nhất của Du Quỳ hiện tại.
- Là tôi! Tôi có lời muốn nói với anh.
Du Quỳ hỏi.
- Tôi không có gì để nói với cô.
Tô Mộc hờ hững nói.


Con người phải có tự trọng trước khi có nhân ái, đối với loại cơn gái chơi bời như Du Quỳ, Tô Mộc hoàn toàn không có hứng thú. Mặc dù hắn không biết tại sao Du Quỳ không bị nhốt trong phân cục, nhưng cái này đã không còn quan trọng.


- Không, tôi thật sự có lời muốn nói với anh, tôi chỉ xin anh mấy phút, chỉ cần nói xong, tôi nguyện ý mặc cho anh xử trí.
Du Quỳ gấp giọng nói.
Tô Mộc khẽ nhíu mày, nhìn âm điệu đột nhiên lên cao của Du Quỳ đang thu hút những người còn lại trong quán cafe, hắn liền nói:
- Ngồi xuống nói đi, cô có năm phút.


- Được!
Du Quỳ mặt đầy kích động.
Điều khiến cho Tô Mộc không nghĩ tới chính là, vốn cho là lần này Du Quỳ tới đây là vì giải vây cho bọn họ, ai ngờ những lời nàng nói ra tuyệt đối không đơn giản là giải vậy. Hắn vừa nghe, ngọn lửa vô danh trong lòng lại bất chợt xông lên.