Một khi đâm qua cửa sổ, ý nghĩa không cần phải tiếp tục che lấp. Có người nói nam nhân chỉ biết tự hỏi bằng nửa người dưới, sau đó mới chuyển động đại não. Mà nữ nhân luôn dùng đại não, một khi đã quyết định vĩnh viễn sẽ không tiếp tục đổi ý. Chuyện như vậy tốt nhất thể hiện trong tình yêu, đơn giản mà nói chính là vấn đề ở trên giường.
Diệp Tích uể oải nằm trong lòng Tô Mộc, đôi mắt khép lại, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc.
- Đêm nay có về nhà không?
Tô Mộc cúi đầu mỉm cười hỏi.
- Về thôi, nhất định phải về, nếu em còn không về, chỉ sợ cha em sẽ mang theo con dao đi tìm anh tính sổ. Tô Mộc, đáp ứng em được không, trước khi em nghĩ kỹ có gả cho anh hay không, đừng chú giục em.
Diệp Tích dịu dàng nói.
- Cái gì? Chưa nghĩ tới gả cho anh?
Sắc mặt Tô Mộc lập tức thay đổi.
- Tô Mộc, anh hiểu lầm, em muốn nói em sẽ không rời khỏi anh, trừ phi anh không quan tâm em. Nhưng bây giờ em còn chưa chuẩn bị kết hôn, anh cũng biết em còn phải quản lý Thịnh Thế Đằng Long.
Diệp Tích vội vàng giải thích, khuôn mặt khẩn trương, chỉ sợ Tô Mộc sẽ hiểu lầm.
- Làm anh sợ muốn chết.
Tô Mộc hôn lên má Diệp Tích, cười nói:
- Yên tâm đi, anh sẽ không bức em, loại chuyện này dù sao phải có chuẩn bị tâm lý. Chỉ cần chúng ta yêu nhau, kết hôn cũng chỉ là nghi thức, chừng nào em chuẩn bị sẵn sàng thì anh liền cưới em, chuyện kết hôn đều nghe theo em.
- Tô Mộc, anh thật tốt!
Diệp Tích nhu tình nói.
- Anh tốt, em còn dám gạt anh? Hiện tại phải trừng phạt em!
- Đừng ah, nhột lắm!
- A!
- Thật sự muốn chết!
Nương theo sau tiếng rên rỉ thoải mái của Diệp Tích vang lên, cuộc chiến trong phòng lại bắt đầu. Chẳng qua so sánh với trước đó, lần này Tô Mộc ôn nhu hơn rất nhiều. Thêm một lần mây mưa thất thường trôi qua, dù Diệp Tích không muốn đi về nhà, nhưng khi nghĩ tới Diệp An Bang, nàng đành phải đứng lên, nửa thân dưới truyền tới cảm giác đau đớn, khiến nàng nhe răng trợn mắt.
Nhưng dù sao thể chất Diệp Tích không kém, cuối cùng vẫn có thể nhẫn nhịn được. Tô Mộc cũng biết Diệp Tích không thể lưu lại nơi này, dù sao hôm nay nàng mới về nhà, hắn lại bắt cóc nàng đi ra ngoài ở đêm thì không thể nào nói nổi. Nghĩ tới đây hắn giúp Diệp Tích mặc lại quần áo, trong tiếng cười đùa hai người cùng rời khỏi phòng, Tô Mộc đưa tiễn Diệp Tích quay về nhà.
- Em đi đây!
Tô Mộc trơ mắt nhìn Diệp Tích lái xe đi vào đại viện, bản thân hắn không còn biện pháp, chỉ dựa vào đôi chân quay về khách sạn. Về phần Diệp Tích trở về nhà nên nói gì với Diệp An Bang, Tô Mộc cũng không quản được. Kỳ thật hiện tại hắn đã có thể rời khỏi Thịnh Kinh tới Cổ Lan thị nhậm chức. Nhưng nghĩ tới Diệp Tích vất vả trở về một chuyến, hắn liền bỏ qua ý nghĩ này.
Nguyên bản hắn đã nói muốn dẫn Diệp Tích quay về Tô Trang, nhưng nghĩ tới nàng đã nói còn chưa chuẩn bị kết hôn, Tô Mộc cũng không định bức nàng. Dù sao còn rất nhiều cơ hội sau này, cần gì gấp gáp đây? Hắn có thể bồi Diệp Tích thêm vài ngày, dù sao chỉ còn vài hôm hắn phải đi nhậm chức, cũng không nên lãng phí.
- Cha, cha còn chưa ngủ sao?
Diệp Tích đi vào nhà, nhìn thấy Diệp An Bang còn ngồi trên sô pha xem văn kiện, cười hỏi.
- Con chưa về, cha làm sao ngủ được.
Diệp An Bang buông văn kiện nhìn con gái cười nói.
- Cha, hôm nay con có chút mệt mỏi, ngày mai con trò chuyện với cha!
Trong mắt Diệp Tích hiện lên vẻ áy náy nói.
- Được!
Diệp An Bang không cự tuyệt.
Không có người cha nào không thích có cơ hội ở chung với con mình, nhưng Diệp An Bang hiểu được Diệp Tích có bạn bè cùng không gian riêng tư của nàng. Hắn sẽ không chủ động đi yêu cầu điều gì, nhưng nếu Diệp Tích đã nói như thế, cho dù hắn có chuyện gì bận rộn cũng tạm thời gác qua.
Phải biết rằng con gái của hắn bây giờ thật giỏi giang! Nàng có thể tranh thủ thời gian về thăm nhà, điều này đối với hắn mà nói đã là một tham vọng quá đáng.
Không hiểu vì sao khi Diệp Tích nhìn thấy trên đầu Diệp An Bang có tóc bạc, trong lòng chợt thấy muốn khóc. Nàng cố gắng nhẫn nhịn, vội vàng quay về phòng. Sau đó ngã xuống giường che kín mền thất thanh bật khóc.
Mấy ngày kế tiếp, Tô Mộc cùng Diệp Tích đi du ngoạn thành phố Thịnh Kinh. Diệp Tích vốn muốn bồi Diệp An Bang một ngày, nhưng vì Diệp An Bang cần đi ra ngoài tham gia một hội nghị cho nên nàng đành bỏ qua. Suốt năm ngày Tô Mộc ở chung cùng Diệp Tích, cùng nhau đi dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ trong Thịnh Kinh, nhấm nháp đủ loại thức ăn ven đường. Hoặc là cùng nhau lăn trên giường, không còn chút băn khoăn hay rào cản nào nữa.
Nhưng những ngày hạnh phúc đều ngắn ngủi, vào ngày thứ sáu Diệp Tích nhận được cuộc điện thoại, trong Thịnh Thế Đằng Long có một hạng mục đầu tư lớn cần nàng trở về xử lý. Trong cảm xúc lưu luyến không rời, Tô Mộc tiễn Diệp Tích lên máy bay, nhìn nàng rời đi.
- Diệp Tích, phải nhớ nghĩ tới anh!
Tô Mộc nhìn theo máy bay cất cánh trên bầu trời, đợi khi máy bay biến mất trong tầm mắt, hắn thu lại toàn bộ cảm xúc, chuẩn bị đi qua Cổ Lan thị.
Lo trước khỏi họa, đây là thói quen của Tô Mộc từ trước tới nay. Nếu hiện tại còn ba ngày nhàn rỗi, hắn cũng không muốn đợi đúng ngày mới đi nhậm chức, đi sớm hơn cũng tốt, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Phải biết rằng Diệp An Bang cung cấp tư liệu, hơn nữa Tô Mộc từ trên internet tìm hiểu tình huống, Tô Mộc đã biết khu khai phát kỹ thuật cao tân đúng là một vấn đề khó khăn.
Mặc dù là cơ cấu huyện cấp, trực thuộc thành phố quản lý, nhưng tình huống thật không lạc quan.
Nhưng tình huống không lạc quan kia lại thấp tới mức độ nào, Tô Mộc vẫn muốn tự mình đi nghiệm chứng.
Từ Thịnh Kinh đi Cổ Lan thật sự không gần, hơn nữa cũng không có sự tình gì khẩn yếu nên Tô Mộc không lái xe, lựa chọn ngồi xe lửa, nhưng khi hắn đặt vé thì đã không còn chuyến xe nào.
Nghĩ tới nếu hôm nay không đi, đợi tới ngày mai lại có chút không đủ thời gian, ngẫm nghĩ một lúc Tô Mộc gọi điện cho Đỗ Phẩm đem sự tình nói ra, Đỗ Phẩm lập tức chạy tới. Hơn nữa làm cho Tô Mộc có chút không biết nói gì chính là người này đi tới đâu cũng thật phong tao, bên cạnh còn có ba đồng đảng đi cùng, mà Tô Mộc đều biết ba người này.
Con gái bảo bối của giám đốc đài truyền hình tỉnh Khương Trữ, con trai phó chủ tịch thành phố Thịnh Kinh Lưu Kiên, con gái phó sở trưởng sở công an tỉnh Trần Bích Loa.
- Lão sư, ngài chờ một chút, tôi nghĩ biện pháp chuẩn bị vé xe lửa cho lão sư. Hay là chúng ta trực tiếp lái xe đi qua là được, tôi tiễn lão sư!
Đỗ Phẩm cười nói.
- Xả đi, cậu còn muốn trốn học mỗi ngày sao! Mặc dù nói không trốn khóa không vào đại học, nhưng tôi cũng không cho phép cậu lấy tôi làm lý do trốn học.
Tô Mộc trực tiếp cự tuyệt.
- Đúng vậy đúng vậy, cậu không thể luôn trốn học, nếu không để cho tôi cùng chủ tịch đi Cổ Lan thị đi. Nghe nói Cổ Lan thị là thành thị có khí tức văn hóa nhất trong tỉnh, tôi đã muốn đi qua từ lâu.
Đôi mắt Khương Trữ xoay chuyển nói.
- Cô cũng đừng nghĩ!
Tô Mộc quả quyết nói:
- Lần này tôi đi qua trình diện, nếu mọi người muốn đi, không thành vấn đề, đợi cuối tuần hãy đi. Lần này thì thôi, tôi thật sự không có thời gian chơi với các cô cậu.
- Chủ tịch…
Khương Trữ lập tức làm ra bộ dạng chim nhỏ nép vào người, mở to đôi mắt vô tội đáng thương.
- Thôi đi, ý chí của tôi kiên định!
Tô Mộc ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Tôi là đồng chí cách mạng không thể bị viên đạn bọc đường ăn mòn!
Tô Mộc vừa nói ra những lời này, liền làm mọi người hoàn toàn im lặng, theo sau tất cả bộc phát ra tiếng cười to vang trời, nhất là Khương Trữ cùng Trần Bích Loa, cười đến chảy nước mắt.
Ngay cả Tô Mộc cũng bị loại không khí này cuốn hút, cười rộ lên.
Nhắc tới mỗi lần ở chung một chỗ với mấy người Đỗ Phẩm, Tô Mộc vô cùng thả lỏng, còn có thể tìm lại cảm giác thanh xuân, cảm giác thật tuyệt vời.
Mọi người hàn huyên thêm vài câu, một người từ trong trạm xe lửa đi tới, Đỗ Phẩm tươi cười nghênh đón, nói vài câu liền cầm lấy vé xe lửa đưa cho Tô Mộc. Tô Mộc cầm lấy, liếc mắt nhìn người kia mỉm cười gật đầu, cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm, bởi vì thời gian khởi hành sắp tới.
Làm cho Tô Mộc có chút ngoài ý muốn chính là người kia lại chủ động cùng hắn đi vào trong trạm xe lửa, đưa hắn lên xe lửa còn chủ động đưa số di động, nói sau này nếu Tô Mộc có việc muốn mua vé xe thì cứ liên hệ với hắn, cam đoan luôn có vé.
Điều này làm Tô Mộc có chút tò mò, không biết người này là ai.
- Không nghĩ tới chủ tịch nhanh như vậy đã rời khỏi Hình Đường đi Cổ Lan thị, chuyến đi này là phải độc thân tác chiến.
Khương Trữ nói.
- Độc thân tác chiến? Ai nói, phải tin tưởng thần tượng!
Lưu Kiên nói.
- Phải đó, Lưu Kiên, nhà cậu tham chính, nếu có khả năng giúp đỡ chủ tịch thì tận lực giúp đi.
Khương Trữ quyệt miệng nói.
- Còn cần cô nói!
Lưu Kiên cười đáp:
- Nhưng Khương Trữ Khương đại tiểu thư, chẳng lẽ cô động tâm, muốn đuổi ngược thần tượng?
- Không được sao? Nếu anh có thể kiếm được số tiền giá trên trời cho tôi, tôi cũng đuổi ngược anh.
Một câu lập tức đem Lưu Kiên đánh cho á khẩu!
Đỗ Phẩm nghe hai người ba hoa, khóe môi tà tà nhếch lên:
- Các huynh đệ tỷ muội, đi về, thu thập hành lý, chọn xong ngày hoàng đạo, giết tới Cổ Lan thị!
- Giết tới Cổ Lan thị!
Trong tiếng hô to, lúc này Tô Mộc nhịn không được rùng mình, theo bản năng vuốt vuốt mũi, tự nhủ:
- Là ai nhắc tới mình?