Quan Bảng

Chương 497: Người già, nhi đồng, kẹo rượu

Mặt trời mọc hướng đông lặn hướng tây, mỗi ngày chúng ta đều đang lớn dần, từ một nhi đồng trở thành một thiếu niên tràn ngập khí tức thanh xuân, sau đó biến thành thanh niên, cuối cùng lại thành trung niên. Có rất ít người sẽ nghĩ, mỗi ngày chúng ta lớn lên, cha mẹ mỗi ngày sẽ dần dần già đi. Tính mạng của họ trải qua năm tháng tẩy lễ, mỗi ngày càng tiến dần đến lúc hoàng hôn.


Tô Mộc nhìn khuôn mặt già nua của cha mẹ, cảm xúc trong lòng nói không thành lời, loại cảm giác này làm cho hắn thật muốn phá tan, nhưng lại không thể không yên lặng dằn nén xuống.
- Sao hiện tại lại có rảnh vậy? Công tác không vội sao?
Tô Lão Thực ngồi xuống bàn hỏi.


- Cha, con không còn công tác trong huyện, sắp tới sẽ bị dời ra ngoài, sẽ đi Cổ Lan thị.
Tô Mộc nói xong châm điếu thuốc cho cha mình, hai cha con ngồi bên cạnh bàn hút thuốc tán gẫu.
- Dời ra ngoài? Vì sao? Có phải con phạm sai lầm trong công tác không?
Tô Lão Thực hỏi.


- Không có, cha, cha suy nghĩ nhiều, lần này điều động là vì công tác cần thiết mà thôi.
Tô Mộc cũng không giải thích nhiều lời.
- Vậy lần này ở nhà được vài ngày?
Tô Lão Thực rít thuốc hỏi.


- Lần này có mười lăm ngày nghỉ, con muốn ở nhà vài ngày, sau đó tới tỉnh thành một chuyến, cuối cùng mới đi Cổ Lan thị trình diện.
Tô Mộc nói.


- Tốt, nếu đã như vậy tối nay chúng ta uống vài chén. Đúng rồi, lúc con không ở nhà Đồng đại gia cùng vài vị chú bác giúp chúng ta không ít chuyện. Đêm nay gọi mọi người tới cùng nhau náo nhiệt một chút đi.
Tô Lão Thực nói.


- Không thành vấn đề, bây giờ còn chưa khuya lắm, như vậy đi, con ra ngoài chuyển một vòng, vừa nhắn tin cho họ đồng thời đi mua chút thức ăn trở về. Dù sao trong trấn cách thôn chúng ta cũng gần, ngồi xe của lão tam chừng nửa giờ mà thôi.
Tô Mộc cười nói.
- Đi thôi!
Tô Lão Thực nói.


- Dạ, cha, vậy cha mẹ ở nhà, con đi đây.
Tô Mộc nói.


Bầu không khí trước mắt Tô Mộc đã thật lâu không hưởng thụ qua, hiện tại chìm đắm bên trong cảm giác thật tốt. Là vị quan có chức quyền lớn nhất xuất thân từ Tô Trang, người nào trong thôn cũng biết Tô Mộc là phó chủ tịch huyện Hình Đường, cũng biết hắn từng làm ra nhiều chuyện đại sự. Cho nên căn bản không cần Tô Mộc đi mời từng nhà, chỉ một nhà biết tin liền cùng tới, tỷ như thôn trưởng cùng bí thư chi bộ trong thôn đều không vắng mặt.


Nhưng Tô Mộc không cần tiếp đón bọn họ, hắn gọi lão Tam, ngồi xe chạy thẳng tới trấn. Sau khi tới trên trấn, hắn chỉ mua chút rượu cùng thuốc lá hạng trung bình, bởi vì nếu mua đắt tiền sẽ làm thôn dân đau lòng không dám uống. Hơn mười rương rượu, mấy chục gói thuốc lá, sau đó lại mua chút hạt dưa hay kẹo gì đó, cùng khô bò đủ loại sau đó quay về trong thôn.


Lúc này trong nhà Tô Mộc thật náo nhiệt.


Chỉ cần là người nào nhận được tin tức đều cũng tới, không bỏ sót gia đình nào, Tô Mộc là ai? Đó chính là phó chủ tịch huyện, nghe nói hắn mời khách, ai không muốn tới lăn lộn nhận thức. Mà mọi người đều là hương thân cùng thôn, đều thật quen thuộc lẫn nhau. Hiện tại Tô Mộc có cảm giác áo gấm về làng, Tô Lão Thực càng sảng khoái mời tất cả mọi người ngồi xuống.


Trên bàn là người lớn uống rượu, dưới bàn là trẻ con chơi đùa, bên cạnh là những người phụ nữ trong thôn giúp đỡ Diệp Thúy Lan nấu nướng. Mọi người đều là dân quê thuần phác, tới nhà cũng không đi tay không. Rất nhanh trong nhà chất đầy hàng thổ sản vùng núi, trong không khí vui vẻ tiệc rượu đã bắt đầu.


- Tôi đã biết Tô Trang chúng ta sớm muộn sẽ bay ra một kim phượng hoàng, nhìn thấy hay không, Tô Mộc thật lợi hại!
- Lão Hoàng đầu, còn chưa uống rượu ông đã say, Tô Mộc là phượng hoàng sao? Ông không phân biệt được sống mái!
- Tôi nói sai rồi? Được, nói sai rồi, phạt rượu!


- Ông đang tìm lý do uống rượu mà thôi, ha ha!


Tô Mộc là diễn viên buổi tiệc đêm nay, không ngừng đi từng bàn kính rượu. Bản thân hắn quanh năm suốt tháng không ở nhà, chuyện lớn nhỏ trong gia đình đều nhờ hương thân giúp đỡ. Bởi vậy hắn phải kính rượu mỗi người, càng khỏi nói hiện tại hắn thật sự buông ra, thật hưởng thụ loại cảm giác uống rượu thống khoái này.


Sáu ngày liên tục Tô Mộc đều ở trong nhà, cũng không đi đâu. Lần này trở về hắn mua tủ lạnh cùng ti vi cho cha mẹ, hiện tại hắn vốn không thiếu tiền, cũng nên làm cho cha mẹ thoải mái một chút. Mà mấy ngày nay điện thoại của hắn liên tục kêu vang, đều là mọi người gọi tới ân cần thăm hỏi.


Ở nhà bồi cha mẹ vài ngày, Tô Mộc khởi hành đi thành phố Thịnh Kinh. Mấy ngày nghỉ ngơi làm thể xác cùng tinh thần của hắn hoàn toàn thả lỏng, dưới trạng thái này lúc đi qua nơi ở của Thương Đình, hắn chợt phát hiện Hình Ý quyền của mình đã đột phá.


- Thương gia gia, lão nhân gia bây giờ đang dạo chơi ở đâu kia!
Đáy lòng Tô Mộc bất đắc dĩ hô.
Tô Lão Thực cùng Diệp Thúy Lan cũng không ngăn cản Tô Mộc, ở trong lòng họ con trai cần đi làm chuyện đứng đắn, sao có thể mãi ở trong nhà. Nếu luôn ở nhà, đó mới là vô công rỗi nghề.


Hảo nam nhi chí tại bốn phương!
Bến xe thành phố Thịnh Kinh.


Tô Mộc thật nhàn nhã hưởng thụ loại cảm giác hiện tại, cũng giống như lúc còn đi học, ngồi xe đường dài tới tỉnh thành. Ngẫu nhiên thử lại cảm giác này, thật sự là hồi ức không sai. Đoạn đường này cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng khi hắn chạy tới Thịnh Kinh, đã sắp giữa trưa, hắn còn đang nghĩ ngợi có nên gọi điện cho Diệp An Bang hay không, di động của hắn đột nhiên vang lên, nhìn thấy dãy số hắn không khỏi chấn động, không ngờ là điện thoại nhà riêng của Diệp An Bang.


- Chào Diệp chú!
Tô Mộc chuyển máy liền cung kính nói.
- Hì hì…
Ai biết vừa chuyển máy bên kia điện thoại chợt truyền ra thanh âm tiếng cười khanh khách, lập tức làm khuôn mặt Tô Mộc lộ ra vẻ vui sướng khó thể nói nên lời.
- Diệp Tích, em đã trở lại!


- Còn chào Diệp chú đâu, gọi thật trơn mượt nha, là ý tứ gì đây? Có phải thừa dịp em đi vắng vẫn luôn gọi điện tới, nghĩ muốn bước lên đường cao hơn?
Diệp Tích yêu kiều trêu chọc.
- Anh cũng muốn bước lên đường cao hơn, nhưng phải với tới mới được ah.
Tô Mộc cười đáp.


- Không thèm nói với anh, anh đã tới rồi chưa?
Diệp Tích hỏi.
- Ân, vừa tới, hiện tại đang đứng ở bến xe đây.
Tô Mộc nói.
- Em cũng mới về hôm nay thôi, vừa đi vào cửa liền gọi cho anh đó.
Nói tới đây, thanh âm Diệp Tích chợt nhỏ lại, không còn vẻ thanh thúy như vừa rồi.


- Tô Mộc, anh không trách em không báo trước với anh đi? Kỳ thật em chỉ muốn làm anh ngạc nhiên. Nhưng thật không ngờ em vừa về anh đã gọi điện tới, em thật không có ý nghĩ giấu diếm anh.


Nói xong câu này, thanh âm của nàng mang theo vẻ sợ hãi. Khi một cô gái chân chính lâm vào lốc xoáy tình yêu mới hiểu được cảm giác không quan hệ tới thân phận địa vị như bây giờ.
Lời của Diệp Tích làm Tô Mộc cảm động, nếu nói hắn không có khúc mắc thì là giả dối.


Nhưng sau khi nghe lời giải thích của Diệp Tích, Tô Mộc khẽ cười, nàng đã xin lỗi hắn, nếu hắn còn tiếp tục dây dưa chuyện này, lại có vẻ có chút hẹp hòi. Hơn nữa hắn cũng không giận nàng, nếu thật tức giận hắn sẽ không có phản ứng như thế.
- Anh biết, anh không sao.
Tô Mộc cười nói.


- Anh ở lại đó chờ em, em lái xe qua đón anh, vậy đi! Nhớ kỹ, không cho anh đi đâu hết!
Diệp Tích nói xong liền cúp điện thoại, đi ra cửa. Diệp An Bang nhìn thấy con gái mới vừa về nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi, có chút khó hiểu mở miệng:
- Diệp Tích, con đi đâu?
- Cha, con muốn đi đón Tô Mộc!


Diệp Tích thuận miệng nói.
- Tô Mộc? Cậu ấy đã tới sao?
Ngay lúc Diệp An Bang còn đang ngẩn người, Diệp Tích đã chạy ra cửa ngồi lên xe, nhanh như chớp biến mất trước mắt hắn, một màn này làm Diệp An Bang bất đắc dĩ lắc đầu.
- Con gái lớn không thể lưu kia!