Nếu có thể lựa chọn một lần nữa, Phùng Gia Hảo tuyệt đối sẽ không làm như vừa rồi, tranh cãi với Chu Từ. Phải biết rằng nếu muốn khiêu khích Chu Từ đợi lúc nào cũng được, nhưng hôm nay tới nơi này là vì bàn chuyện đứng đắn. Vì bữa ăn hôm nay Phùng Gia Hảo đã hao tốn hơn trăm ngàn, nếu hiện tại vì hành động khi nãy của mình khiến công việc hoàn toàn thất bại, Phùng Gia Hảo chắc chắn sẽ điên mất.
- Đổng cục trưởng, ông hãy nghe tôi nói, sự tình là như vậy…
Phùng Gia Hảo định giải thích, lại bị Phùng Như Thành trực tiếp cắt đứt, hắn có chút cao ngạo nhìn Đổng Quang Minh, ngạo nghễ nói:
- Tiểu Đổng, anh tới vừa lúc, người này là tiểu bạch kiểm mà Chu Từ nuôi dưỡng, hiện tại anh báo công an cho tôi, tôi muốn bắt hắn!
- Tiểu bạch kiểm? Bắt người?
Đổng Quang Minh có chút ngạc nhiên nhìn về hướng Tô Mộc, trong lòng suy đoán rốt cục là ai có lá gan lớn như vậy, dám động thủ người của Phùng gia. Mặc dù nói Phùng gia hiện tại không bằng ngày trước, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, đây cũng là nguyên nhân vì sao Đổng Quang Minh phải tới dự tiệc.
Chẳng qua khi Đổng Quang Minh nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Tô Mộc, lập tức chấn kinh, hai mắt chợt tỏa sáng, hai chân bước nhanh như chạy chậm đi tới trước mặt Tô Mộc liền vội vã vươn hai tay, nụ cười trên mặt vô cùng nịnh hót.
- Tô chủ tịch, tôi còn tưởng mình bị hoa mắt, thật không ngờ là ngài sao. Sao vậy, ngài muốn tới đây có việc? Là tới Nhã Trúc dùng cơm sao? Ngài còn nhớ tôi không, tôi là phó cục trưởng cục tài chính thành phố Đổng Quang Minh, là lão Đổng, trước kia chúng ta đã gặp mặt trong buổi lễ nghi thức ký hợp đồng ở huyện của ngài.
Lão Đổng? Đổng Quang Minh? Tô Mộc thật sự không biết là ai, trong đầu cũng không nhớ nghe qua tên người này. Nhưng hắn có thể vận dụng quan bảng tìm được tin tức. Ngay nháy mắt hắn bắt tay Đổng Quang Minh, quan bảng lập tức xoay tròn mở ra. Tin tức xuất hiện thật sự làm Tô Mộc mở rộng tầm mắt, thật không ngờ một phó cục trưởng lại là người như vậy.
Tính danh: Đổng Quang Minh.
Chức vụ: phó cục trưởng cục tài chính Thanh Lâm thị.
Sở thích: thuốc lá, rượu.
Độ thân mật: 30.
Thăng chức: tạm vô.
Bệnh kín: suy thận.
Khuy tư: tranh thủ tiếp tục làm thêm một nữ cấp dưới, gom đủ mười người trảm.
Người như Đổng Quang Minh lại cấu kết cùng mười nữ cấp dưới, tuy rằng không biết bên trong có ẩn tình nào khác hay không, nhưng Tô Mộc lại biết người này tuyệt đối không phải quan chức đứng đắn. Người làm ra loại chuyện như vậy, làm sao là người đàng hoàng? Khó trách lại giao thiệp với Phùng gia. Thật không ngờ người quen của Phùng gia lại là quan chức như vậy. Cũng không suy nghĩ nhiều, Tô Mộc trực tiếp đem Đổng Quang Minh tuyên án tội chết.
Về phần có nên tố cáo Đổng Quang Minh hay không, trong suy nghĩ của Tô Mộc là chuyện không thực tế. Thứ nhất Tô Mộc cũng không có quan hệ gì với Đổng Quang Minh, chủ yếu là không có chứng cớ. Hơn nữa loại quan chức như Đổng Quang Minh thật không ít, nếu muốn đi thu thập tư liệu, Tô Mộc chẳng phải mệt chết?
- Đổng cục trưởng, hạnh ngộ!
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Tôi đã biết Tô chủ tịch nhất định còn nhớ tôi, Tô chủ tịch, có phiền toái sao?
Ánh mắt Đổng Quang Minh xoay chuyển hỏi.
- Có chút phiền toái nhỏ.
Tô Mộc cười đáp.
- Có gì đâu chứ, Tô chủ tịch, ngài để cho tôi giải quyết?
Đổng Quang Minh dò hỏi, lời này vừa nói ra, Tô Mộc còn chưa trả lời nhưng sắc mặt Phùng Như Thành đại biến, trong mắt lóe lên vẻ phẫn nộ, nhìn chằm chằm Đổng Quang Minh trách mắng.
- Đổng Quang Minh, anh đang làm gì đó? Anh có biết là ai mời anh tới không? Anh có biết là ai bị đánh sao? Làm sao anh có thể nói ra lời như vậy, anh nhìn xem anh còn bộ dáng của cục trưởng sao? Đối với một chủ tịch huyện có cần khách khí như vậy sao? Còn nói là Tô chủ tịch, hắn là chủ tịch huyện nào? Tại sao tôi chưa từng nghe nói qua có huyện nào lại có chủ tịch trẻ tuổi như vậy, lông tóc hắn đã mọc đủ hay chưa?
Phùng Như Thành thật sự nóng nảy, hắn không ngờ Đổng Quang Minh có hành động như vậy ngay trước mặt của mình. Dựa theo tính cách của hắn nói thế nào cũng nhìn ra được tình thế trước mắt không đúng. Nếu Tô Mộc là một chủ tịch bình thường, vì sao Đổng Quang Minh lại sốt sắng như thế. Phải biết rằng mặc dù chỉ là một phó cục trưởng, nhưng đừng quên đơn vị của Đổng Quang Minh là cục tài chính, chủ tịch huyện bình thường ở trong mắt hắn thật sự không hề có trọng lượng gì.
- Tô chủ tịch, anh nhận thức Phùng lão?
Đổng Quang Minh nhỏ giọng hỏi.
- Trước kia không biết, hiện tại thì nhận thức! Không nghĩ tới gia giáo của Phùng gia thật tốt, lại dạy dỗ ra mấy đứa con như vậy.
Tô Mộc lãnh đạm nói, thái độ của hắn làm cho Đổng Quang Minh hiểu được là chuyện gì xảy ra. Ngay lập tức Đổng Quang Minh không chút do dự làm ra lựa chọn. Phải biết rằng đây là một cơ hội, Tô Mộc là ai hắn biết rõ, đây là người được Tần chủ tịch bảo hộ ưu ái.
Chẳng những là Tần Mông, thậm chí nghe nói bí thư chính pháp ủy thành phố cũng là hậu trường của Tô Mộc, hai vị này đã thật lợi hại. Mà bây giờ Chu Từ còn đứng bên cạnh Tô Mộc, Chu Từ là ai? Đây chính là con gái bí thư ban kỷ luật thanh tra thành phố Chu Tòng Lan. Trừ phi Đổng Quang Minh choáng váng, bằng không hắn như thế nào không biết nên làm sao lựa chọn? Nếu thật sự đứng bên Phùng Như Thành, chẳng phải là tự hủy tiền đồ?
Ban kỷ luật thanh tra thành phố, tùy tiện một tội danh đều có thể đem mình thỉnh đi qua uống trà!
- Phùng Gia Hảo, rốt cục anh đã làm chuyện gì sai trái, sao có thể ra tay với Tô chủ tịch? Chẳng lẽ anh không biết, người đứng trước mặt anh chính là cán bộ cấp phó xứ trẻ tuổi nhất thành phố hay sao?
Đổng Quang Minh quát lạnh, hắn không dám trách mắng Phùng Như Thành, cũng không ý nghĩa hắn không dám thu thập Phùng Gia Hảo, đối với thuộc hạ của mình, hắn muốn trách mắng thế nào thì mắng.
- Đổng cục trưởng, vì sao ngài lại nói chuyện giúp hắn?
Phùng Gia Hảo có chút sững sờ nói.
Đúng vậy, vì sao Đổng Quang Minh lại nói giúp người này. Hơn nữa Đổng Quang Minh còn gọi hắn là gì, Tô chủ tịch! Nói như vậy thanh niên kia là chủ tịch huyện nào đó? Đúng hay sai vậy, chủ tịch còn trẻ như vậy!
Khoan khoan, Tô chủ tịch, người này chính là…
Trong lòng Phùng Gia Hảo cùng Phùng Gia Mẫn đột nhiên nhảy ra một tên người, ngay trong nháy mắt sắc mặt hai người liền biến thành khẩn trương, tâm tình chợt lo lắng.
Trời ạ, không cần phải…chơi Phùng gia chúng ta như vậy đi?
Tô chủ tịch Tô Mộc, phó chủ tịch huyện Hình Đường, hiện giờ là nhân vật nổi bật nhất Thanh Lâm thị? Nghe nói phó chủ tịch thành phố Diêu Lâm cũng bị hắn chỉnh rơi xuống xử phạt cảnh cáo. Nhóm lãnh đạo cục lâm nghiệp lại bị hắn lật ngược lên trời.
Sao mình có thể xui xẻo như vậy, gặp phải hắn?
- Tô chủ tịch? Đổng cục trưởng, ngài nói hắn chính là Tô chủ tịch huyện Hình Đường?
Phùng Gia Hảo có chút run rẩy hỏi.
- Anh nói đi! Cả Thanh Lâm thị còn có mấy người chủ tịch họ Tô?
Đổng Quang Minh phẫn nộ quát.
- Ai nha, thật là hắn!
Phùng Gia Hảo hoảng sợ đặt mông ngồi bệch dưới đất. Lần này thật sự đụng tới tấm thép, tại sao hắn lại u mê chống đối với Tô Mộc. Cục lâm nghiệp lớn như vậy còn bị Tô Mộc kéo xuống, chính mình dựa vào cái gì chơi với người ta?
- Tô chủ tịch gì mà Tô chủ tịch, tiểu Đổng, anh còn đứng thất thần ở đó làm gì? Anh cần gì nói nhiều lời với hắn như vậy, còn rống Gia Hảo, nhanh chóng báo công an thu thập hắn. Tôi cũng không tin trong địa bàn Thanh Lâm thị còn có ai dám diễu võ giương oai với Phùng gia chúng tôi.
Hoàng Thư Cẩm giống như không hiểu tình thế, vẫn hung hăng càn quấy gọi to.
- Mẹ!
Phùng Gia Hảo cùng Phùng Gia Mẫn đồng thời kêu lên.
- Làm sao vậy?
Hoàng Thư Cẩm hoảng sợ, có chút khó hiểu nhìn hai người.
- Im miệng, không cần nói nữa.
Sắc mặt Phùng Như Thành vẫn bình tĩnh, hiện tại hắn đã nhìn thấy rõ ràng. Mặc dù hắn đã về hưu thật nhiều năm, nhưng vẫn hiểu biết quan trường Thanh Lâm thị. Hắn biết thanh niên trước mắt là người thật nổi bật, thật không ngờ gia đình mình xui xẻo gặp phải hắn. Nhưng dù gặp được, Phùng Như Thành cũng không có bao nhiêu ý tứ sợ hãi.
Cho dù Tô Mộc có lợi hại, nhưng vẫn chỉ là một phó chủ tịch huyện, chẳng lẽ còn dám làm gì hắn sao?
Tin tin…
Đúng ngay lúc này thanh âm tiếng còi xe vang lên, xa xa có chiếc xe đang chạy tới sau đó dừng lại, ba người bước xuống xe, vẻ mặt tươi cười đi qua. Người còn chưa tới một thanh âm thật lớn đã vang lên.
- Tô Mộc, cậu thật quá khách khí, sao sớm như vậy đã ra nghênh đón chúng tôi đây? Nhanh tới đây nhìn xem, tôi mang theo ai tới?
Từ Lâm Giang cười lớn nói.
- Diêm ca, Anh Hoàng! Sao hai người cũng tới?
Tô Mộc thật sự ngạc nhiên, vội vàng đi lên.
- Sao vậy, chẳng lẽ hai người chúng tôi không thể tới đây đánh gió thu cậu sao?
Diêm Sùng cười hỏi.
- Không chào đón chúng tôi sao?
Khương Đào nói.
- Sao có thể! Tôi chỉ là quá cao hứng, thật không nghĩ tới ba vị lại đi chung một chỗ. Từ khi chúng ta tốt nghiệp tới bây giờ, vẫn là lần đầu tiên gặp mặt đầy đủ như vậy đi? Ha ha, không cần nói nữa, đêm nay không say không về.
Tô Mộc cười lớn nói.
- Nhìn thấy chưa? Tôi đã nói Tô Mộc sẽ không bỏ qua chúng ta, xem điệu bộ này là muốn gục ba chúng ta ah. Được thôi, ai sợ ai, chẳng phải chỉ uống rượu, ba chúng ta cùng ra trận, còn không thu thập được một mình cậu sao.
Từ Lâm Giang cười trêu ghẹo.
- Tô Mộc, chuyện gì xảy ra?
Khi còn ở trong xe, Diêm Sùng đã quan sát tình hình trước mắt có chút không đúng, nhíu mày hỏi. Hắn vừa hỏi, Từ Lâm Giang cùng Khương Đào đều dừng lại, ánh mắt đảo qua toàn trường lộ vẻ suy nghĩ.
- Không có việc gì, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!
Cơ hồ ba vị này vừa xuất hiện, Phùng Gia Mẫn đã nhảy dựng lên vội vàng chạy tới bên cạnh Chu Từ, kéo tay nàng, tươi cười nói:
- Chị dâu, chị nói có phải là hiểu lầm không chứ?
- Hiểu lầm sao?
Khóe môi Chu Từ giơ lên.
- Phải, nhất định là hiểu lầm!
Phùng Gia Mẫn vội vàng nói.
- Thì là hiểu lầm đi!
Chu Từ liếc mắt khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói. Một câu này nói ra làm trái tim những người có mặt đều thả lỏng xuống.
- Ba vị lão ca, chúng ta vào đi. Giới thiệu một chút, vị này chính là quan tổng tài Nhã Trúc, Chu Từ Chu tổng.
- Chu tổng đúng là xinh đẹp như hoa đâu.
- Thật không ngờ Chu tổng có thể kinh doanh một nhà hàng lớn như thế.
- Lợi hại, thật sự rất lợi hại ah!
…
Ngay lúc mấy người cười cười nói nói đi vào Nhã Trúc, nơi cửa hoàn toàn yên tĩnh.