Quan Bảng

Chương 489: Như người uống nước, ấm lạnh tự biết

Mỗi lần Tô Mộc nhìn thấy Chu Từ đều cảm thấy tâm tình thật thả lỏng. Hắn không cần suy nghĩ bất cứ chuyện gì, Chu Từ luôn có thể ở trong thời gian ngắn nhất điều động cảm xúc của Tô Mộc, làm cho hắn hưởng thụ được cảm giác vui sướng đầm đìa.
Giống như là hiện tại!


Ở loại địa phương này, trên mặt Chu Từ hiện lên vẻ mị ý thành thục, làm tâm tình Tô Mộc thật thoải mái.
- Vị khách quan kia, nếu nói như vậy chi bằng cùng tôi đi lên phòng trên lầu, để bà chủ này tận tình hầu hạ ngài? Miễn cho ngài rời khỏi đây lại nói Nhã Trúc lãnh đạm khách nhân.


Chu Từ kiều mỵ nói.
Thật tâm động!
Tô Mộc nhìn vẻ mị ý của Chu Từ, hận không thể lập tức ăn nàng. Nhưng hắn cũng biết không phải địa phương tốt làm chuyện đó. Nghĩ tới đây, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Chu Từ:
- Chờ đó cho anh, tối nay mới thu thập em.
- Vậy sao?
Chu Từ kiều mỵ nói.


- Đương nhiên, anh sẽ chuẩn bị đầy đủ vũ khí.
Tô Mộc nói.
- Vậy tiểu nữ xin đợi đồ long đao của khách quan là bộ dáng gì, có phải lợi hại như trong truyền thuyết hay không.
Chu Từ cười tủm tỉm nói.
Tô Mộc hoàn toàn bại trận!


- Chu tổng, chẳng lẽ em không sợ người khác nói em trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Sao có thể đứng ở địa phương này lại dám nói ra lời như vậy?
Tô Mộc bất đắc dĩ nhún vai, lộ ra biểu tình thật vô tội.
- Anh sợ?
Chu Từ chớp mắt nói.
- Sợ hãi?
Tô Mộc tùy ý đáp:


- Anh sợ cái gì? Anh là chiến sĩ cách mạng chủ nghĩa vô sản, há có thể bị viên đạn bọc đường như em bắn rụng. Anh là người có thể chống lại khảo nghiệm, không tin em thử xem?
- Vậy tối nay em phải tỉ mỉ kiểm tra lực ý chí của chiến sĩ cách mạng như anh rốt cục kiên cường được bao nhiêu.


Chu Từ cười nói.
- Được rồi, đừng ba hoa, anh phải ra cửa đón người bạn, cùng nhau đi.
Tô Mộc cười nói.
- Được!


Chu Từ mỉm cười đi tới, sóng vai cùng Tô Mộc đi ra cửa. Một màn này rơi vào trong mắt người ở đại sảnh khiến ai cũng tán thán. Phải biết rằng danh tiếng của Chu Từ trong Thanh Lâm không nhỏ, trước kia dựa vào Phùng gia, hiện tại hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Phùng gia, danh tiếng chẳng những không giảm ngược lại càng thêm lớn hơn ngày trước. Người nào không biết Chu Từ chính là quan tổng tài tập đoàn Chu thị.


Người có thể đi chung với Chu Từ làm sao là người bình thường? Thanh niên kia rốt cục là ai? Có phải đã chiếm được tình yêu của Chu Từ? Hay thanh niên kia có được bối cảnh gì thần bí hay sao?
Chu Từ cùng Tô Mộc đứng ở cửa nhà hàng, nàng nhìn lướt qua sau lưng, cười tủm tỉm nói:


- Tướng công, anh có thể tranh thủ viết thêm vài bức tranh chữ cho em hay không, anh nhìn thấy được chứ? Nhà hàng Nhã Trúc nhờ có tranh chữ của anh mà càng thêm thịnh vượng không ít. Nếu chung quanh đều treo chữ của anh, chẳng phải càng thêm đông khách.
- Vật lấy hiếm là quý, biết không?
Tô Mộc thản nhiên nói.


- Em không biết, em chỉ biết tranh chữ như vậy càng nhiều càng tốt. Nơi này treo một bức, đại sảnh lại một bức. Sau đó từng phòng đều có, tới lúc đó sinh ý Nhã Trúc khẳng định càng đông đúc.
Chu Từ cười duyên nói.
- Em thật sự là đầy lòng tham.
Tô Mộc bất đắc dĩ nói.


Ngay lúc hai người còn đang trò chuyện, đột nhiên sắc mặt Chu Từ có chút thay đổi, Tô Mộc nhìn theo ánh mắt của nàng, phát hiện có vài người đang đi tới. Mấy người này ăn mặc thật chú ý, hơn nữa nhìn dáng vẻ của họ rõ ràng khác với người bình thường, tuyệt đối là loại uy thế của người làm quan đã lâu dưỡng thành.


Người đi phía trước là một người già, mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn, râu trắng, lúc đi đường rất có bộ tịch. Nhất là đôi mắt, thỉnh thoảng lóe tinh quang. Sau lưng hắn có vài người đi cùng, nhìn khuôn mặt giống như con của hắn.
- Chẳng lẽ là…?


Tô Mộc không biết mấy người kia là ai, nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt Chu Từ lập tức đoán được thân phận của đối phương. Người đi đầu hẳn là bí thư thành ủy Thanh Lâm thị Phùng Như Thành đã về hưu. Đi bên cạnh hắn chính là con trai cùng con gái hắn, nhìn qua như người một nhà cùng ra ngoài ăn cơm.


Trên thực tế Tô Mộc đoán không sai, người đi trước nhất là Phùng Như Thành, con trai hắn là Phùng Gia Hảo, con gái Phùng Gia Mẫn cùng con rể Mã Phàn. Phùng Gia Thành có ba đứa con, lão đại Phùng Gia Xương là chồng của Chu Từ, nhưng đã chết sớm. Ỷ vào nhân mạch của Phùng Như Thành, hiện tại Phùng Gia Hảo đảm nhiệm chức vụ phó khoa trưởng trong cục tài chính. Mà Phùng Gia Mẫn công tác trong đoàn ủy thành phố, con rể kinh doanh một công ty trang trí nội thất.


Mặc dù Phùng gia không còn phong cảnh như lúc Phùng Như Thành còn tại chức, nhưng so sánh với những người khác xem như không sai. Sở dĩ đêm tới tới nhà hàng Nhã Trúc là vì mời khách, khách nhân là phó cục trưởng cục tài chính. Phùng gia đang muốn hoạt động cho Phùng Gia Hảo trở thành khoa trưởng trong cục, mà trọng lượng của Phùng Gia Hảo vẫn chưa đủ nói chuyện, vì thế Phùng Như Thành mới đi cùng.


Kỳ thật nếu nói nghiêm khắc một chút, địa vị của Phùng Như Thành trong Thanh Lâm thị cũng không rõ ràng, hắn về hưu nhiều năm, lực ảnh hưởng đã sớm biến mất không còn, cho dù lúc hắn còn ở trên vị trí, chỉ bất quá đi qua một nhiệm kỳ, cũng không có lực ảnh hưởng lớn. Lúc trước sở dĩ Chu Từ gả cho Phùng Gia Xương hoàn toàn bởi vì nguyên nhân kia, nếu không nàng nhất quyết sẽ không kết hôn với hắn.


Ngay lúc hai người Tô Mộc nhìn thấy bọn họ, nhóm người Phùng Như Thành cũng nhìn thấy hai người. Sắc mặt Phùng Như Thành vốn không tốt lắm, hiện tại càng thêm âm trầm. Dù gì hắn từng làm bí thư thành ủy, hiện tại vì chuyện con trai cần mời khách không nói, ai ngờ phó cục trưởng kia còn lựa chọn nhà hàng Nhã Trúc, bằng không sẽ không tới. Hãy nói xem hắn lựa chọn nhà hàng Nhã Trúc là có ý gì, người nào không biết Nhã Trúc có quan hệ gì với Phùng gia.


Mặc dù phó cục trưởng kia có mặt mũi, nhưng mặt mũi của Phùng gia cũng giảm không ít. Nguyên bảng Phùng Như Thành đã thật tức giận, hiện tại nhìn thấy con dâu ngày trước, lại còn cười cười nói nói với nam nhân khác, càng thêm giận dữ.
- Phùng chú, dì Hoàng.


Dù sắc mặt Chu Từ khác thường, nhưng vẫn lễ phép tiến lên chào hỏi.
Vừa nghe xưng hô, Phùng Như Thành liền hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm như giông tố sắp tới.


- Chu Từ, tốt xấu trước kia chúng ta cũng là người một nhà, đều kiếm ăn trong Thanh Lâm thị, vì sao gặp được cha mẹ chồng trước kia chẳng lẽ không thể gọi một tiếng cha mẹ sao? Gọi một tiếng cha mẹ chẳng lẽ làm cô thật mất mặt sao?


Người khác còn chưa mở miệng nói chuyện, Phùng Gia Mẫn đã châm chọc, bộ dáng cao cao tại thượng quét mắt nhìn Chu Từ, trong mắt toát ra vẻ xem thường không hề che giấu.
Phùng Gia Hảo nhìn Chu Từ, đáy mắt lướt qua vẻ ɖâʍ đãng dục vọng.


- Đúng vậy đúng vậy, chị dâu, dù gì chúng ta cũng là người một nhà, nếu gặp mặt nên hô một tiếng cha mẹ đi? Khách khí như vậy là có ý tứ gì? Hơn nữa hôm nay chúng tôi tới Nhã Trúc tiêu tiền, chị cũng nên lộ khuôn mặt tươi cười với chúng tôi chứ? Băng cái mặt là có ý gì? Chúng tôi thiếu tiền chị sao?


Phùng Gia Hảo nhìn Chu Từ, chợt nuốt nước miếng.


Bây giờ thời cơ không đúng, nếu đổi lại địa phương Phùng Gia Hảo chỉ hận không thể lập tức đè Chu Từ xuống đất. Nhắc tới gã em chồng này luôn có ý đồ ám muội với Chu Từ. Nhất là sau khi Phùng Gia Xương đã chết, Phùng Gia Hảo càng tăng thêm dục vọng xấu xa như vậy trong đầu. Có vài lần hắn thiếu chút nữa đã cưỡng bức Chu Từ, nếu không phải Chu Từ thông minh cũng đã sớm rơi vào tay hắn.


- Chị dâu, chị nhìn xem chúng ta đều là người một nhà, chị cần gì khách khí như vậy đây? Chị đã biết chúng tôi cần tới đây sao? Còn có ý đặc biệt đứng đây nghênh đón chúng tôi. Thật ngượng ngùng ah, nếu không bữa cơm đêm nay chị miễn hóa đơn cho chúng tôi đi.


Mã Phàn cười tủm tỉm nói.


So sánh với Phùng Gia Bảo, Mã Phàn cũng không khá hơn chút nào, hai người chính là cá mè một lứa. Bởi vì trong tay Mã Phàn có tiền nên đã sớm dụ dỗ Phùng Gia Hảo, hai người thường xuyên ra vào chốn ăn chơi, đôi khi còn chơi đùa trò chơi song phi. Phùng Gia Hảo càng không có nhân tính, biết rõ Mã Phàn làm vậy thật có lỗi với Phùng Gia Mẫn, nhưng không hề có chút ý tứ can thiệp vào.


- Mất mặt xấu hổ!
Mẹ chồng cũ của Chu Từ là Hoàng Thư Cẩm lạnh lùng nói, trên mặt tràn ngập vẻ xem thường.
Sắc mặt Chu Từ càng khó xem hơn khi nãy!


Từ khi Chu Từ trở thành Chu tổng, còn chưa từng có ai nói chuyện như vậy với nàng. Mà người của Phùng gia không ngừng tiến hành công kích nàng, cho dù biết cha nàng là Chu Tòng Lan vẫn chưa từng giảm bớt thái độ trào phúng châm chích như thế.
Một đám kiêu ngạo!


Tô Mộc đứng bên cạnh, khóe môi cười lạnh. Thật không ngờ thái độ của Phùng gia làm như Chu Từ thiếu nợ của bọn họ. Chân tướng bên trong chẳng lẽ bọn hắn không biết sao? Vì sao Chu Từ phải gả vào Phùng gia, Phùng gia làm sao đối đãi nàng, Chu Từ quản lý Nhã Trúc nhiều năm cho bọn hắn, kiếm bao nhiêu tiền, hiện tại còn phải nhìn sắc mặt các người làm việc!


Càng khỏi nói đây là địa bàn của Chu Từ, mấy người này làm như đang ở nhà mình, người của Phùng gia tính là thứ gì vậy? Dựa vào cái gì cho rằng mình giỏi hơn người?
Nghĩ tới đây, nhìn một màn trước mắt, trên người Tô Mộc tràn ngập vẻ âm lãnh.