Hiện tại Triệu Hoa Vũ thật sự phát mộng, trước kia mặc dù Từ Viêm từng có vài lần ma xát với đội phòng hộ rừng, nhưng đều có mức độ, song phương có thể khắc chế. Hơn nữa Triệu Hoa Vũ thật rõ ràng, Từ Viêm phải biết lai lịch của hắn, tuy danh nghĩa phụ thuộc cục lâm nghiệp thành phố cai quản, nhưng phải biết rằng toàn bộ người của đội phòng hộ rừng đều từ cục công an thành phố ra tới.
Đơn giản mà nói, người của đội phòng hộ rừng đã dán lên tên của phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố, càng khỏi nói Phong Tiêu là tâm phúc phó cục trưởng thường vụ cục lâm nghiệp, mà chức vụ phó chủ tịch thường vụ kia dùng lấy lòng phó chủ tịch thành phố Diêu Lâm.
Dưới tình huống như thế, Từ Viêm thật sự dám làm như vậy tuyệt đối là tự tìm đường chết!
Triệu Hoa Vũ thật sự không tin Từ Viêm dám làm như thế!
Nhưng Từ Viêm chẳng những làm, còn làm gương cho thủ hạ. Ngay trong nháy mắt hạ mệnh lệnh, Từ Viêm liền tiến một bước dài xông lên phía trước, thật lưu loát đem súng lục đánh văng xuống đất, sau đó xuất chiêu cầm nã thủ trực tiếp bắt lấy Triệu Hoa Vũ.
- Các người dám đụng tới tôi? Các người có lệnh bắt hay không? Các người có đi trình tự hay không? Cục công an huyện Hình Đường có tư cách gì bắt tôi?
Triệu Hoa Vũ không khuất phục lớn tiếng hô to, vừa giãy dụa vừa hét lớn.
- Triệu Hoa Vũ, anh bị hiềm nghi vào sự kiện giết người ác tính, hiện tại theo chúng tôi quay về tiếp nhận điều tra đi.
Từ Viêm lãnh đạm nói.
- Tôi không phục…
Triệu Hoa Vũ còn định tiếp tục hô to, lại bị Từ Viêm vung khuỷu tay không nói được nên lời, mồ hôi tuôn đầy trán, ánh mắt nhìn Từ Viêm chằm chằm, lộ ra một cỗ thô bạo.
Đợi khi Hoàng Tam cũng bị bắt, vài người bị mang ra khỏi phòng, Tô Mộc đảo mắt nhìn qua một màn này, không khỏi liên tục cười lạnh. Đây là thứ gọi là lâm cảnh, thật sự đủ tận chức tận trách.
Người thời xưa còn biết bảo hộ hoàn cảnh sinh thái, sẽ không đốt rừng, các người thế nhưng không biết? Không ngờ còn ở đây thiêu đốt gỗ, phá hủy cây cối, đừng nói cho hắn biết những người này không hề biết những cây gỗ kia trân quý bao nhiêu? Hiện tại lại bị bọn hắn tùy tiện chặt đốt? Các người không thấy có lỗi với bộ chế phục mặc trên người? Không có lỗi với xưng hô lâm cảnh hay sao?
Chuyện đêm nay Tô Mộc nhất định phải quản, ai tới nói cũng không được!
- Các anh là ai? Đứng lại cho tôi! Biết đây là nơi nào sao? Ai cho các anh tới đây bắt người?
Ngay khi nhóm người Từ Viêm vừa áp giải vài người đi ra khỏi phòng trực ban, còn chưa kịp rời đi, từ bên trong đột nhiên lao ra mười mấy người. Trong tay mỗi người đều cầm súng, mặc dù ăn mặc không chỉnh tề nhưng so sánh với nhóm người Từ Viêm đều có vẻ vô cùng hung ác.
Kẻ cầm đầu là một tên mập mạp, vừa mở miệng nói chuyện chính là hắn, hắn chính là đội trưởng đội phòng hộ rừng – Phong Tiêu!
Nói thật Phong Tiêu cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện như vậy, ở trong địa bàn của hắn lại có người cầm súng đi vào ngang nhiên bắt người. Người nọ không phải đã điên mất? Chẳng lẽ không biết hậu quả làm như vậy sao? Cần phải biết sau lưng của mình cũng không chỉ dựa vào một phó cục trưởng thường vụ cục lâm nghiệp, nếu thật là vậy, chính Phong Tiêu cũng không dám hung hăng càn quấy.
Phải biết rằng hậu trường của Phong Tiêu chính là Diêu Lâm, mà bởi vì Diêu Lâm hắn đã trở thành bạn thân của phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố. Nhưng nếu không ỷ vào tầng quan hệ này, Phong Tiêu làm sao dám diễu võ giương oai.
Cho nên sau khi nghe được động tĩnh truyền tới từ phòng trực ban, hắn đã khẩn cấp gọi người cầm súng lao ra. Nếu tính nhân số hay vũ khí bọn hắn đều chiếm ưu thế, thật sự không tin chỉ bằng vào vài tên hình cảnh trước mặt lại dám mang người rời đi.
- Từ Viêm, anh điên rồi sao? Có biết anh đang làm gì hay không?
Phong Tiêu tức giận nói:
- Còn không nhanh thả người, biết anh bắt ai không? Hoàng Tam chính là xí nghiệp gia trong huyện các anh, từng tham gia sự nghiệp từ thiện.
- Thật có lỗi, công vụ trong người!
Từ Viêm không chút nhượng bộ.
- Từ Viêm, anh muốn tát vào mặt Phong Tiêu này sao?
Thanh âm Phong Tiêu lạnh lùng hỏi.
- Phong Tiêu, mặt của anh sao không thể tát được đây?
Từ Viêm chưa nói gì, Tô Mộc trực tiếp bước lên, cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ anh muốn kháng cự người thi hành công vụ? Hay là anh cũng giống như bọn hắn, đều cùng phạm tội?
- Tô Mộc?
Phong Tiêu nhìn thấy Tô Mộc, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mặc dù đội phòng hộ rừng trực thuộc cục lâm nghiệp thành phố, nhưng phải biết rằng nơi này là địa bàn huyện Hình Đường. Nếu thật sự tính ra, bọn họ cũng quan hệ tới cục lâm nghiệp huyện Hình Đường. Nếu nói như vậy, hắn không đạo lý không biết Tô Mộc, cũng rõ ràng địa vị hiện tại của Tô Mộc trong huyện. Nếu không cần thiết, hắn thật không muốn gọi nhịp với người này.
Nhưng chuyện đêm nay không biết vì sao lại như thế, nếu là chuyện khác Phong Tiêu nắm chắc có thể hóa giải, chỉ cần Tô Mộc không phải cố ý tới gây sự là được.
Ngay lúc Phong Tiêu dẫn người xuất hiện, Đoạn Bằng chợt bước về phía trước, chắn ngang trước người Tô Mộc, bảo đảm chỉ cần đám người kia dám nổ súng, hắn có thể lập tức bảo hộ an toàn.
Đỗ Liêm cũng không lùi bước, ở thời gian thế này, kiên định đứng bên cạnh Tô Mộc, dùng hành động thực tế chứng minh mình là người thế nào.
- Tô chủ tịch, lời này của anh là ý gì? Cái gì là tội phạm hay tòng phạm? Tôi hoàn toàn không biết anh đang muốn nói gì, anh đang làm gì vậy? Rạng sáng anh mang người xuất hiện trong chỗ của tôi, còn muốn bắt người của tôi đi, nếu anh không cho tôi lời giải thích, tôi sẽ hội báo với thượng cấp lãnh đạo. Tới lúc đó chỉ sợ anh không chịu nổi!
Phong Tiêu uy hϊế͙p͙ nói.
- Phong Tiêu, chuyện đêm nay tốt nhất anh không tham dự, nếu không tôi sẽ không để yên. Mang đi!
Tô Mộc nói thẳng.
- Tôi xem ai dám?
Phong Tiêu cầm súng chỉ vào mọi người, đứng ngay cửa lớn, vẻ mặt dữ tợn:
- Tô Mộc, anh thật sự muốn vạch mặt sao?
- Thật có lỗi, tôi đang xử lý công vụ.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Công vụ sao? Xin chờ một chút, để tôi gọi điện thoại.
Phong Tiêu trực tiếp lấy ra di động bấm một dãy số trước mặt Tô Mộc, không bao lâu có người bắt máy.
- Hồng cục trưởng, thật có lỗi muộn như vậy còn quấy rầy ông, nhưng có một chuyện mới phát sinh, cho nên chỉ có thể làm phiền ông…phải rồi, chính là chuyện này…
Phong Tiêu nói xong liền đưa điện thoại cho Từ Viêm:
- Tìm anh đó.
- Tìm tôi?
Từ Viêm nhíu mày, vừa rồi hắn nghe được xưng hô Hồng cục trưởng, một tên người thoáng hiện, chẳng lẽ Phong Tiêu tìm hắn. Ngay khi Từ Viêm nghe điện thoại, bên kia truyền tới thanh âm trầm thấp buồn bực.
- Tôi là Hồng Lập Tuấn!
- Chào Hồng cục trưởng, tôi là cục trưởng phân cục công an trấn Hắc Sơn huyện Hình Đường Từ Viêm!
Từ Viêm cung kính nói.
- Từ Viêm, các anh đang làm gì? Chẳng lẽ không biết đội phòng hộ rừng thuộc về cục lâm nghiệp thành phố quản sao? Rốt cục các anh có chứng cớ hay không, cứ ngang nhiên tới cửa bắt người? Có biết đây là chuyện nghiêm trọng bao nhiêu hay không? Có biết làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng tồi tệ thế nào? Hiện tại tôi mặc kệ là chuyện gì xảy ra, lập tức thả người, sau đó mang theo người của anh trở về, ngày mai tôi muốn một phần báo cáo chi tiết của anh!
Hồng Lập Tuấn tức giận nói.
Hồng Lập Tuấn là phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố Thanh Lâm, lời của hắn nói ra vẫn có chút trọng lượng. Tuy Hồng Lập Tuấn không dám ngang nhiên làm gì Tô Mộc, nhưng đối với cấp dưới như Từ Viêm, trách mắng không hề có chút áp lực.
- Hồng cục trưởng, chúng tôi chỉ làm theo trình tự.
Từ Viêm thản nhiên nói.
- Trình tự? Sao tôi không biết các anh có trình tự gì? Anh đừng lấy lý do này qua mặt tôi, nhanh chóng đem người của anh rời đi!
Hồng Lập Tuấn lạnh lùng nói.
Vậy tính cái gì? Kéo da hổ làm đại kỳ sao? Phong Tiêu rõ ràng muốn nhờ uy thế của Hồng Lập Tuấn trực tiếp trấn áp Từ Viêm sao? Muốn trấn áp Từ Viêm chẳng khác gì muốn đánh mặt của mình sao? Được ah Phong Tiêu, anh không tìm lãnh đạo cục lâm nghiệp ra mặt, trực tiếp tìm cục công an thành phố, thật sự là ngoan độc.
Nhưng mặc kệ anh tìm ai, đêm nay đừng nghĩ vượt qua được!
Tô Mộc đứng bên cạnh, nhìn vẻ mặt vênh váo tự đắc của Phong Tiêu, đáy lòng cười lạnh.
- Hắc hắc, lần này tao xem tụi mày làm sao bây giờ!
Phong Tiêu nhìn Từ Viêm, trong lòng thống khoái cười lớn. Chẳng lẽ khoảng thời gian này mình quá sa sút, khiến cho ai trong huyện Hình Đường cũng dám cưỡi lên đầu mình.
Tô Mộc có cường thịnh thế nào thì tính sao? Hắn quản được mình sao? Đêm nay gây ra trận trận như vậy, rõ ràng không cho mình mặt mũi, không cho mình mặt mũi, vậy cũng đừng trách mình không cho hắn mặt mũi.
- Tôi mặc kệ anh trình tự gì, anh làm vậy rõ ràng là không hợp quy củ, nhanh chóng thả người cho tôi, mang theo người của anh rời đi.
Hồng Lập Tuấn nói xong lời này liền hung hăng cúp điện thoại.
Phong Tiêu đảo mắt nhìn qua mọi người, lại nhìn Từ Viêm, trực tiếp xem thường Tô Mộc:
- Từ Viêm, thế nào? Có thể thả người chứ?
- Thả người?
Từ Viêm nhìn Tô Mộc:
- Tô chủ tịch, xin ngài chỉ thị!
- Đem tất cả mang đi! Nếu ai dám can thiệp, luận tội quấy nhiễu chấp pháp!
Tô Mộc bình tĩnh nói, không hề đem cuộc điện thoại vừa rồi để trong lòng.
Lời của Tô Mộc làm sắc mặt Phong Tiêu trầm xuống:
- Tô Mộc, anh có biết đó là điện thoại của ai sao? Đó là phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố Hồng cục trưởng, anh có ý gì? Có phải anh còn muốn Hồng cục trưởng tự mình gọi điện thoại cho anh?
- Dẫn người đi!
Thần sắc Tô Mộc như thường nói.
- Tôi xem ai dám?
Phong Tiêu thật sự nổi giận, trực tiếp cầm súng chỉ lên trời bắn một phát:
- Không ai được động!
Nổ súng!
Phong Tiêu có phải điên rồi hay không, lại dám nổ súng!
Chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy nghiêm trọng thế nào sao?
Hiện trường nhất thời an tĩnh lại, vẻ mặt mọi người đều khϊế͙p͙ sợ.
Nhưng an tĩnh không kéo dài được bao lâu, một trận tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền vào, ngay sau đó một thanh âm vang lên như tiếng sấm:
- Xông vào cho tôi!