Tính tình Cát Đại ổn trọng nhất trong năm anh em, tính cách trầm ổn nhất, đây cũng là lý do hắn trở thành bí thư chi bộ thay thế Cát Xuân Vượng, đem quyền quản lý trong thôn giao cho Cát Đại, chẳng những Cát Xuân Vượng yên tâm, mà thôn dân cũng yên tâm. Nhưng phải biết rằng người như vậy, nếu thật sự rúc vào sừng trâu, nói thế nào cũng đừng mong khuyên hắn giãy đi ra.
Cát Xuân Vượng bị người bắn chết, hiện tại hung thủ bị nhốt trong từ đường, giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, hiện tại việc Cát Đại phải làm chính là đem đám khốn kia đều giết chết, dùng máu tươi của bọn hắn tế cha mình.
Tuy bị vây trong phẫn nộ, nhưng Cát Đại cũng biết việc này phải do hắn đi làm, không thể để bốn đứa em trai ra tay. Hắn là lão đại, phải nhận trách nhiệm của lão đại. Nếu ở thời cổ đại, hiện tại hắn là cột trụ của gia đình.
- Giết người! Cát Đại, anh có biết anh đang nói gì sao?
Tô Mộc lạnh lùng hỏi.
- Tôi biết, cái gì tôi cũng biết, nhưng tôi có biện pháp nào!
Cát Đại nhìn thẳng hai mắt Tô Mộc, không hề có chút lui nhường:
- Tô chủ tịch, tôi biết anh là một quan tốt, nhưng anh là quan tốt cũng không có nghĩa chuyện này anh cũng có thể quản. Anh có biết cha tôi làm sao chết không? Ông cũng không phải đi ra dạo chơi gì, đã trễ thế này, ông không có việc gì đi ra rừng làm chi? Ông chỉ là đi kiểm tra núi rừng chung quanh mà thôi.
- Phiến núi rừng Cát Gia Lĩnh có rất nhiều dã thú. Mà những dã thú này đã gắn bó tồn tại với Cát Gia Lĩnh nhiều thế hệ, cho tới bây giờ chưa xảy ra chuyện gì. Nhưng trong khoảng thời gian này anh biết không? Nơi này xuất hiện một đám đạo tặc săn trộm, bọn hắn chính là đồ tể, mỗi đêm đều đi ra săn thú. Trước kia ở địa phương khác chúng tôi không xen vào, nhưng dạo gần đây bọn hắn dám đi vào chỗ của chúng tôi, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!
- Cha tôi là lão bí thư chi bộ, tuyệt đối không cho phép đám săn trộm kia đánh chủ ý với núi rừng Cát Gia Lĩnh. Mỗi đêm ông đều ra ngoài tuần tra một vòng, không tuần tra xong ông ngủ không an ổn! Nhưng bây giờ thì sao? Ông lại bị bắn chết! Anh không phải thật sự cho rằng cha tôi là bị ngộ thương đi? Chỉ cần có đầu óc đều nhìn ra được, cha tôi là bị người cố ý bắn chết!
- Hiện tại anh lại muốn tôi bình tĩnh, cha tôi đã chết rồi, anh bảo tôi làm sao bình tĩnh. Đừng ở đây nói chuyện pháp luật với tôi, nói cho anh biết, Tô chủ tịch, tôi không nghe bộ này! Đem bọn hắn giao cho anh mang đi, người nào cũng biết chắc chắn bọn hắn sẽ không bị phán tử hình. Nếu là như vậy, chi bằng để tôi ra mặt, giết chết bọn hắn báo thù cho cha, cho dù sau này đi ngồi tù tôi cũng nhận biết!
Cát Đại càng nói càng kích động, thân thể giống như sa vào một loại trạng thái cuồng bạo. Trước khi ăn cơm cha hắn vẫn khỏe mạnh, nói muốn ra ngoài đi dạo, ngày mai còn chuẩn bị mang theo cháu trai đi chơi. Kết quả chỉ qua một bữa cơm, cha đã không còn. Khi Cát Đại chứng kiến toàn thân Cát Xuân Vượng đẫm máu bị người khiêng về, trong lòng hắn đã dâng lên lửa giận. Hiện tại chẳng qua đang muốn phát tiết ra mà thôi.
- Đại ca, anh không thể có việc, nhà này không thể không có anh, mấy tên hỗn đản kia để cho em, em tới giết!
Cát Nhị hung hãn nói.
- Nhị ca, để em động thủ!
Cát Tam vuốt đầu trọc, mắt phóng hung quang.
- Em giết!
Cát Tứ không chút nhượng bộ.
Đừng nhìn Cát Ngũ nhu nhược, nhưng tính hắn lại cứng đầu nhất, hắn đảo mắt nhìn bốn anh trai, trầm giọng nói:
- Đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca, cho tới nay trong nhà đều cho các anh hỗ trợ chiếu cố, em chưa từng giúp đỡ chuyện gì. Việc hôm nay đừng ai giành với em, sau này các anh lo cho mẹ, việc này em làm!
- Ai cũng không được đi!
Cơ hồ ngay lúc Cát Ngũ vừa dứt lời, hai thanh âm đồng thời vang lên, từ trong nhà xuất hiện một phụ nữ trung niên. Bà chính là vợ Cát Xuân Vượng, mẹ của năm anh em Cát gia tên Vương Lan, một người phụ nữ thật giản dị nhưng rất có uy thế.
Thanh âm còn lại vang lên ở phía sau, người lên tiếng là Lương Xương Quý, đám người tách hai bên, hắn trầm ổn đi tới, đứng bên cạnh Tô Mộc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc tức giận.
- Tôi không gật đầu, ai dám xằng bậy!
Nơi này dù sao cũng là Cát Gia Lĩnh, thông xe không phương tiện, Lương Xương Quý lớn tuổi cho nên lúc này mới chạy tới. Đây là do hắn là người trấn Hắc Sơn, nếu đổi lại là người khác, với độ tuổi như hắn muốn chạy tới nhanh như vậy chỉ là tham vọng quá đáng.
- Là lão bí thư!
Lương Xương Quý xuất hiện làm mọi người xôn xao, chỉ cần là người trấn Hắc Sơn, không ai không biết Lương Xương Quý. Buồn cười, đây chính là lão nhân có tư cách sâu xa nhất trong trấn. Cho dù là Cát Xuân Vượng gặp mặt Lương Xương Quý cũng xưng hô lão ca. Hiện tại hắn xuất hiện ở đây, nói ra một câu, tuyệt đối còn có lực uy hϊế͙p͙ hơn Tô Mộc rất nhiều.
- Muốn tạo phản phải không? Còn muốn quang minh chính đại giết người! Năm anh em các cậu còn hăng say tranh đoạt nhau? Sao vậy, có phải muốn để cho lão Cát đi không yên ổn! Có phải muốn làm cho lão Cát chết không nhắm mắt? Có phải các cậu nghĩ để cho mẹ mình khóc thành người mù? Có phải các cậu muốn mẹ mình vừa mất chồng lại mất luôn đứa con trai?
Lương Xương Quý tức giận quát lớn.
Tiếng hét phẫn nộ của Lương Xương Quý khiến năm anh em Cát gia an tĩnh lại, bọn họ đều biết Lương Xương Quý, trước kia khi còn nhỏ cũng bị hắn đánh đòn không ít lần. Ở trong mắt bọn họ, Lương Xương Quý là chú bác trong nhà, hắn mở miệng nói chuyện thật sự không ai dám cãi lại.
- Lương đại gia nói rất đúng, mấy đứa muốn tạo phản sao? Nếu cha mấy đứa biết tụi con làm như vậy, tuyệt đối sẽ không tha thứ các con. Bọn hắn giết người, tự nhiên sẽ có pháp luật tuyên án, mấy đứa còn đòi báo thù gì ah!
Vương Lan tức giận hô.
Cho dù hiện tại lòng như đao cắt, Vương Lan không thể không dằn nén đau khổ đi ra quở mắng năm đứa con trai. Nếu thật sự để con mình làm chuyện hồ đồ, Vương Lan tuyệt đối không còn chịu nổi, cho dù chết tại chỗ cũng không phải không thể nào.
- Mẹ, nhưng mà cha…
Cát Đại còn định nói gì, lại bị Vương Lan mắng lớn:
- Cha con hài cốt chưa lạnh, chẳng lẽ con muốn làm chuyện khiến cha con xấu hổ hay sao? Cha con vì sao mà chết, chẳng lẽ con không biết sao? Nếu để ông ấy biết con bởi vì phạm sai lầm mà vào tù, con nói ông ấy sẽ nghĩ thế nào? Cát Đại, đừng quên, trên vai con còn trọng trách lớn hơn nữa, con còn phải mang theo người trong thôn chúng ta đi ra núi lớn!
Người mẹ vĩ đại!
Lời nói của Vương Lan làm trong đầu Tô Mộc hiện ra những chữ này, hắn biết Vương Lan là một người phụ nữ không nhiều chữ nghĩa, nhưng cho dù học ít nên hiểu đạo lý lớn cũng hiểu thật rõ ràng. Bà biết nếu hôm nay Cát Đại làm chuyện sai lầm, chỉ sợ cũng đừng mong sống sót rời khỏi nhà tù. Nếu là vậy tuyệt đối không thể để con mình phạm phải sai lầm như thế.
Thật hiển nhiên lời nói của Vương Lan làm năm người Cát Đại không dám cử động, mà năm người họ không ra mặt, các thôn dân cũng đứng nguyên tại chỗ, dù trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng không ai tiếp tục lên tiếng.
- Cát Đại, cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ cho các vị lời công đạo. Nếu cậu không tin lời của tôi, chẳng lẽ còn chưa tin Tô chủ tịch sao? Phải biết rằng Tô chủ tịch làm mỗi chuyện cho trấn Hắc Sơn, đều rõ như ban ngày.
Lương Xương Quý lớn tiếng nói:
- Cho dù tôi không nói, tin tưởng cũng có nhiều người của Các Gia Lĩnh đi làm ở các xí nghiệp trong huyện đi. Mọi người nên biết, đó đều nhờ công lao của Tô chủ tịch. Tô chủ tịch thật sự làm việc cho trấn Hắc Sơn chúng ta.
Bùm!
Mặc cho ai cũng không nghĩ tới ngay khi Lương Xương Quý vừa dứt lời, Cát Đại đột nhiên đầy nước mắt quỳ xuống trước mặt Tô Mộc.
- Tô chủ tịch, tôi biết anh là một quan tốt, là một chủ tịch tốt. Tôi cầu xin anh, anh nhất định phải lấy lại công đạo cho cha tôi. Tôi có thể không giết những người đó, tôi cũng có thể cho anh mang đi, nhưng tôi không muốn để cha tôi chết như vậy. Thật làm như vậy, tôi cũng không biết làm sao còn mặt mũi gặp cha tôi!
Bùm!
Cát Đại quỳ xuống, ba người Cát Tam đều quỳ xuống, đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Mộc, chỉ có một câu, mời Tô Mộc chủ trì công đạo cho họ, trả lại công lý cho Cát Gia Lĩnh.
- Tô chủ tịch, van cầu anh, nhất định phải chủ trì công đạo cho lão bí thư chi bộ, đòi lại công đạo cho Cát Gia Lĩnh.
- Tô chủ tịch, nếu anh không đáp ứng chúng tôi, chúng tôi sẽ không đứng dậy!
- Tô chủ tịch, lão bí thư chi bộ chết thật oan ah!
Làm cho Lương Xương Quý cùng Tô Mộc không nghĩ tới chính là toàn bộ thôn dân có mặt đều quỳ xuống. Mỗi khuôn mặt tràn ngập phẫn nộ nhưng đều cố gắng kiềm chế. Bọn họ biết có Vương Lan cùng Lương Xương Quý ở đây, tuyệt đối không khả năng giết chết ba tên cặn bã kia.
Tô Mộc chấn kinh!
Từ ngày hắn tới trấn Hắc Sơn, chưa từng gặp phải chuyện như vậy, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được cỗ oán khí mọi người phóng thích đi ra, nhưng cỗ oán khí kia bởi vì lòng tin đối với hắn nên mới bị kiềm chế. Nếu như hắn không giúp họ lấy lại công đạo, không cho họ một lời nói, Tô Mộc thật khó thể tưởng tượng bọn họ sẽ làm ra chuyện gì.
- Nhanh, đều nhanh đứng lên!
Tô Mộc gấp giọng hô, nói xong tiến lên nâng dậy Cát Đại, đưa mắt nhìn những người khác, gấp giọng hô:
- Mọi người yên tâm, tôi xin thề sẽ lấy lại công đạo cho Cát lão bí thư. Việc này mặc kệ sau lưng là ai, tôi sẽ tra xét tới cùng! Mời mọi người tin tưởng tôi, nếu tôi làm không được vẫn chỉ một câu nói mà thôi, mọi người cứ mắng thẳng vào mặt tôi, tôi cam đoan tuyệt không cãi lại!
- Lời hứa hẹn ai không biết nói, nếu anh thật sự muốn lấy lại công đạo cho cha tôi, tốt lắm, hiện tại có một cơ hội, chỉ cần anh dám làm, tôi sẽ tin tưởng anh!
Đúng lúc này, thanh âm Cát Ngũ vang lên, hắn là người duy nhất không quỳ xuống.
- Cơ hội gì? Nói!
Tô Mộc quả quyết nói.
- Tôi biết mấy người chạy trốn đang trốn nơi nào, nếu anh thật sự có gan thì bắt lại bọn hắn. Chỉ cần anh dám bắt lại, tôi cam đoan tin tưởng anh. Nếu không cho dù ba tên cặn bã kia bị anh mang đi, tôi cũng nghĩ biện pháp giết chết bọn hắn!
Sắc mặt Cát Ngũ âm tàn nói.
- Ở đâu?
Tô Mộc trực tiếp hỏi.
- Bên trong chỗ ở của đội phòng hộ rừng!
Cát Ngũ nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu này, lập tức khiến toàn trường hoàn toàn im lặng!