Quan Bảng

Chương 458: Hoàn mập yến gầy, tề tụ một chỗ

Bọn người Tô Mộc đi tới, xe dừng ở bên cạnh. Nơi này dù sao chỉ là một chợ nhỏ, nếu thật sự lái xe vào đây, nơi này lập tức sẽ tạo thành hiện tượng hỗn loạn. Thật ra trong kế hoạch của Tô Mộc, kế hoạch thành thị cũng là một phần rất trọng yếu, những cái khác có thể tạm thời để lại, nhưng liên quan đến giao thông công cộng, làm sao cũng phải bảo đảm không trở ngại.


- Tô Mộc, thật sự là anh!


Khi Tô Mộc vừa nghĩ vừa đi về phía quán thịt nướng, còn chưa kịp tới nơi, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng la vui mừng, trong lòng hắn có chút nghi ngờ, chuyện gì vậy? Lẽ nào ở chỗ như thế cũng có thể gặp được người quen? Phải biết rằng hiện tại Tô Mộc đội một cái mũ lưỡi trai, đeo mắt kiếng đen, che đậy phong mang của hắn. Nếu như không phải là người quen, căn bản khó có thể tin được người trước mắt này là Tô Mộc.


Cho nên đây cũng là lý do Tô Mộc tại sao giật mình!
- Là các cô!


Khi Tô Mộc xoay người lại, nhìn thấy người trước mắt là ai, càng thêm giật mình. Bởi vì hắn thật sự không tưởng tượng nổi, hai người này làm sao lại ở cùng nhau, hơn nữa làm thế nào lại xuất hiện ở huyện Hình Đường, chuyện này quả thực quá bất ngờ.


Hai người này chính là Hứa Huyên và Cố Tiểu Mỹ!


Nói ra, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, hai người có thể xuất hiện ở chỗ này, là bởi vì Hứa Huyên vẫn theo dõi Tô Mộc. Thật vất vả mới nhìn đúng cơ hội, quyết đoán xuất hiện ở chỗ này, làm bộ như vô tình gặp được. Chỉ là có một số chuyện chỉ cần trong lòng biết rõ là được, không cần thiết nói ra ngoài.


- Tại sao các cô lại ở chỗ này?
Tô Mộc ngạc nhiên nói.


Lúc này Cố Tiểu Mỹ đã đổi phong cách, không hề giống như cô hộ sĩ của bệnh viện, mà giống như một tiểu tinh linh. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, thật sự rất khó tưởng tượng đó là cảm giác gì. Hiện tại, Cố Tiểu Mỹ mắt to chớp chớp, toát ra từng đạo ánh mắt linh động. Đường cong trên thân thể, dưới chiếc quần dài màu trắng, càng làm cho người ta cảm giác thực sự có mùi vị. Cổ tay của nàng cũng không đeo vòng tay, chỉ buộc một sợi dây đỏ, trên sợi dây buộc một cái chuông nhỏ, theo cánh tay nàng vung lên, cái chuông lại phát ra tiếng vang thanh thúy.


- Tô Mộc, làm sao tôi lại không thể ở đây? Chẳng lẽ đây là địa bàn của anh sao, chúng tôi không thể tới đây chơi sao?
Cố Tiểu Mỹ vểnh miệng nói.
- Tiểu Mỹ. Đừng nói như vậy.
Hứa Huyên vội vàng kéo Cố Tiểu Mỹ, cười nói với Tô Mộc:


- Tô huyện trưởng, lần này chúng tôi tới đây là muốn đến khu du lịch Hắc Sơn trấn, thuận tiện nhìn xem có thể mua được thứ gì hay hay ở đây hay không. Vừa vặn sắc trời đã tối, nhìn thấy nơi này bán đồ ăn, cho nên chúng tôi liền tới đây ăn chút cơm. Về phần tôi và Tiểu Mỹ, trước kia là bạn học đại học, cho nên tự nhiên biết, chúng tôi còn là bạn thân nữa.


- Thì ra là như vậy!
Tô Mộc mỉm cười nói:


- Nói như vậy nói, Cố Tiểu Mỹ khẳng định cũng đem chuyện của tôi nói cho cô biết rồi đúng không? Được rồi, nếu như vậy, hẹn hò trước không bằng vô tình gặp gỡ, để tôi làm chủ, mời các cô bữa cơm tối. Dù sao tôi cũng muốn đáp tạ Cố Tiểu Mỹ đã từng chăm sóc tôi.


- Cái này cũng không sai biệt lắm!
Cố Tiểu Mỹ cười tủm tỉm nói.
- Vậy tôi nhờ phúc của Tiểu Mỹ, xin được một bữa cơm của Tô huyện trưởng rồi.
Hứa Huyên cười nói.


- Được rồi, đừng kêu Tô huyện trưởng nữa, cô sợ người khác không biết tôi là ai sao? Trực tiếp kêu tên tôi đi. Tôi cũng kêu tên của các cô, không thành vấn đề chứ?
Tô Mộc cười nói.
- Không thành vấn đề, nếu vậy sẽ gọi anh là Tô ca giống như Trịnh thiếu.


Hứa Huyên thuận thế tiến lên trước.
- Tô ca...
Cố Tiểu Mỹ nhỏ giọng lầm bầm, có chút bộ dạng không tình nguyện.


Tô Mộc cũng không để ý, thật ra trong mơ hồ hắn đã đoán được, Hứa Huyên có thể biết một số chuyện của mình, nếu không tuyệt đối sẽ không nhiệt tình giống như hiện tại. Phải biết rằng Hứa Huyên dù nói thế nào, hắn cũng không tin Hứa Huyên tới Hắc Sơn trấn du lịch. Phải biết rằng khu du lịch đến hiện tại, mặc dù có một số nơi đã bắt đầu mở cửa, nhưng phong cảnh chân chính vẫn được giữ bí mật....,


Nhưng sống ở đâu thì yên ở đấy, Tô Mộc không có đạo lý tạo cho mình một địch nhân đúng không.


- Tô ca, thật ra lúc đi học, tôi và tiểu muội rất thích tìm những nơi ăn vặt như thế này. Người ta nói đồ ăn ngon nhất thường ở ngoài vỉa hè, vì vậy chúng tôi thường xuyên đến những nơi như thế này.
Hứa Huyên giải thích.
Thì ra là như vậy!


Đội hình như vậy cứ đi về quán thịt nướng nguyên vị, rất nhanh đã tới nơi. Bên trong tiếng ồn ào, sau khi Lâm Ca ngẩng đầu nhìn thấy người tới là Đoạn Bằng, nàng hơi thoáng sững sờ, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường. Trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh trước sau như một, nàng mỉm cười nói.


- Đoạn ca, anh đến rồi sao. Những người này đều là bằng hữu của anh sao? Nào, nhanh vào chỗ ngồi đi, tôi chuẩn bị cho mọi người một cái bàn.
Lâm Ca vừa nói vừa xoay người đi vào trong quán, tận tâm chiếu cố.
- Đừng gấp, để tôi giúp cô!


Đoạn Bằng tựa hồ theo bản năng tiêu sái tiến lên, giúp đở Lâm Ca thu dọn. Nhìn động tác của hắn, tuyệt đối không phải là người học nghề.
Tô Mộc đứng phía sau, nhìn hai người bận rộn, trên mặt lộ ra một nụ cười thú vị.


- Các vị, mời ngồi, cần ăn gì cứ gọi, Đoạn ca, anh là chỗ quen thuộc, giúp mọi người gọi món, bớt cho chúng tôi phục vụ không chu đáo.
Lâm Ca thực sự rất hào phóng, không có ý tứ nhăn nhó.
- Đúng đấy, Đoạn Bằng, muốn ăn gì cứ gọi.


Dì Thái lớn tiếng nói, ánh mắt nhìn Đoạn Bằng rõ ràng lộ ra một loại vui mừng, dáng vẻ hoàn toàn không xem Đoạn Bằng là người ngoài.
- Biết rồi, dì Thái!
Đoạn Bằng gấp giọng nói.
- Lãnh đạo, tôi nói thế nào, anh nhìn thấy rồi chứ?
Đỗ Liêm thấp giọng nói.


- Đừng trêu chọc Đoạn Bằng, mau gọi ít đồ ăn đi, tôi thật sự có chút đói bụng rồi!
Tô Mộc vuốt bụng nói:
- Hai vị mỹ nữ, muốn ăn gì cứ gọi, tối nay tôi mời khách, bao ăn no!
- Vậy chúng tôi trúng tủ rồi.
Hứa Huyên cười nói.
- Tôi muốn mười quả cật!
Cố Tiểu Mỹ lớn tiếng nói.


Phụt!
Một câu nói như vậy, khiến đám người Tô Mộc đều sửng sốt. Người ở bàn bên cạnh, không kềm nén được còn há mồm phun ra rượu. Nhưng ngay sau đó khϊế͙p͙ sợ nhìn về hướng Cố Tiểu Mỹ, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin.
Lời nói bưu hãn như vậy..., thật sự từ trong miệng Cố Tiểu Mỹ thốt ra sao?


Mỹ nữ như Cố Tiểu Mỹ, tại sao có thể nói như vậy?
Hứa Huyên có xấu hổ nhìn Tô Mộc, thuận tiện kéo cánh tay Cố Tiểu Mỹ:
- Tô ca, anh chớ để ý, Tiểu Mỹ chính là như vậy, thích nói lung tung.


- Mình nào nói lung tung, mình chính là muốn gọi mười quả cật, nhưng những thứ này là cho cậu ăn. Thế nào? Đây là mình đặc biệt chăm sóc cậu còn gì?
Cố Tiểu Mỹ lộ ra hàm răng trắng nõn cười nói.
- Quen rồi.
Tô Mộc cười nói.


Quen rồi? Làm sao có thể quen rồi! Đây cũng là lần đầu tiên Tô Mộc nhìn thấy tính cách mạnh bạo của Cố Tiểu Mỹ. Nói vậy lúc trước ở trong bệnh viện thủ đô, Cố Tiểu Mỹ chính là giả bộ, hiện tại mới là con người thật sự của nàng sao. Mười quả cật, cô muốn bổ chết tôi, có để người ta sống nữa hay không.


- Đoạn Bằng, để tôi gọi thức ăn, anh mau đi hỗ trợ đi, tôi thấy bên kia bận không nổi rồi.


Đỗ Liêm đứng lên, đi theo Đoạn Bằng, hắn coi như đã nhìn ra, tối nay vốn muốn tới đây xem bạn gái Đoạn Bằng, đột nhiên nhô ra hai mỹ nữ, cũng là tới vì Tô Mộc, hơn nữa không có người nào là hiền lành, đã biết chút công lực, vẫn nên né tránh thì tốt hơn....,
Reng reng!


Khi Tô Mộc đang cùng Hứa Huyên và Cố Tiểu Mỹ nói chuyện phiếm chờ đồ ăn, điện thoại của hắn lặng lẽ vang lên, sau khi mở máy, bên kia liền truyền đến thanh âm của Đường Tú Thi.
- Tô huyện trưởng, bây giờ anh đang ở đâu?
Đường Tú Thi hỏi.
- Tôi ở gần trường trung học huyện, sao vậy?
Tô Mộc hỏi.


- Là như vậy, tôi đột nhiên cảm giác có chút nhức đầu, muốn tìm anh xem một chút, được không?
Đường Tú Thi hỏi.


Nhức đầu? Đó chính là tâm tình kích động, là chuyện gì khiến cho Đường Tú Thi như vậy? Được rồi, bất kể những thứ này, nếu nàng nhức đầu, vậy thì ra ngoài đi dạo nói chuyện giải sầu đi. Về phần trị liệu, trước khi Tô Mộc chưa có ngọc thạch bổ sung năng lượng quan bảng, là không có cách nào động thủ.


- Được, không thành vấn đề, tôi đang ở trong một quán thịt nướng đối diện trường trung học, tên là Nguyên Vị, đợi lúc nào cô đến thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi đón cô.
Tô Mộc cười nói.
- Thịt nướng Nguyên Vị? Biết rồi.
Đường Tú Thi nói.


Sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, Hứa Huyên cười hỏi:
- Sao vậy? Tô ca còn có người qua đây sao?
- Đúng vậy, có lẽ cô cũng biết.
Tô Mộc cười nói.
- Tôi biết, là ai?
Hứa Huyên ngạc nhiên nói.
- Một lát cô sẽ biết.
Tô Mộc nói.
- Ra vẻ thần bí!
Cố Tiểu Mỹ mân mê đôi môi:


- Gọi cho tôi mười xiên thịt dê trước đi, tôi đói bụng rồi, bụng sắp dính vào sau lưng rồi.


Cũng không đợi quá dài, Đường Tú Thi liền chạy tới, chẳng qua khiến cho Tô Mộc ngạc nhiên chính là, nàng lại có thể tìm được quán thịt nướng Nguyên Vị. Đợi sau khi hắn nhìn thấy Trần Kiều đứng bên cạnh Đường Tú Thi, liền hiểu nguyên nhân. Trần Kiều là người sinh trưởng ở Hình Đường, thật sự không có chỗ nào là nàng không biết.


Chẳng qua khi hai người này vừa đi tới, ngồi trên bàn Tô Mộc, Tô Mộc muốn lặng lẽ cũng không có biện pháp.


Một Cố Tiểu Mỹ tinh quái, một Hứa Huyên tri thức, một Đường Tú Thi có khí chất nữ vương, một Trần Kiều phong tình quyến rũ, bốn cô gái với bốn loại phong cách bất đồng, cứ như bốn đóa hoa nở rộ bên cạnh Tô Mộc.
Trong lúc nhất thời, hoàn mập yến gầy, tề tụ một chỗ.