Dương mưu và âm mưu từ xưa đến nay chưa bao giờ đứt đoạn, hai thứ này giống như song ngư âm dương bên trong Thái Cực Đồ, giống như rung động trên mặt hồ và triều dâng trong biển rộng, về bản chất đều không có giới hạn tuyệt đối, thời khắc mấu chốt đều có thể chuyển hóa lẫn nhau, điểm cân nhắc duy nhất chính là mục tiêu cuối cùng của hai thứ này là cái gì?
Là muốn cầu phúc lợi cho dân, cầu phát triển cho xã hội, hay thuần túy là mưu lợi cho cá nhân mình,. Nếu thật sự là cái trước..., cho dù là âm mưu cũng có thể biến thành dương mưu, nếu như là cái sau..., cho dù là dương mưu cuối cùng cũng thuộc về âm mưu, vận dụng hai thứ này cần phải suy tính tâm tư, xem ngươi rốt cuộc dùng tiêu chuẩn như thế nào, để cân nhắc biện pháp làm việc.
- Đại sự bất chấp cẩn trọng, đại lễ bất chấp nhượng bộ.
Tô Mộc đứng phía trước cửa sổ, nhìn trời chiều bên ngoài lẩm bẩm tự nói. Những lời này là Thương Đình dạy cho hắn, hiện tại Tô Mộc đọc lại càng hiểu được rõ ràng thâm ý bên trong.
Loại người tiểu nhân như Lương Thiên, muốn dùng thủ đoạn ti tiện, bôi đen Tô Mộc, đạt được mục đích báo thù giải hận, đây là âm mưu điển hình! Còn Tô Mộc làm ra đánh trả chính là dương mưu, chính là muốn mượn buổi công bố truyền thông, làm cho ngươi chột dạ. Thật ra trong lòng Tô Mộc, muốn thu thập một Lương Thiên, còn có rất nhiều thủ đoạn, nhưng giải quyết Lương Thiên không phải là mục tiêu cuối cùng của Tô Mộc.
Buổi công bố truyền thông chẳng qua chính là phát pháo đầu tiên Tô Mộc thả ra, nếu có người sợ hãi còn dễ nói, nếu có người thật sự không biết sống chết, còn muốn liều mạng cá chết lưới rách..., vậy thì đừng trách Tô Mộc gây chiến.
Các ngươi có thể chơi âm mưu, tôi có quan bảng, đồng dạng cũng có thể chơi. Chỉ có điều đến lúc đó âm mưu của tôi cũng có thể chuyển thành dương mưu công khai, cho các ngươi biết, cái gì gọi là quan trường quan thuật chân chính!
- Huyện trưởng, Trịnh cục trưởng tới, nói là muốn báo cáo công việc với anh.
Đỗ Liêm gõ cửa sau đó đi vào thấp giọng nói.
Đỗ Liêm hiện giờ đã hoàn toàn phục tùng Tô Mộc. Khi sự kiện dư luận vừa mới bắt đầu, không phải không có người đi tìm Đỗ Liêm. Hi vọng hắn đứng ra chỉ trích Tô Mộc. Nhưng hắn vẫn không làm như vậy, bởi vì hắn tin tưởng Tô Mộc tuyệt đối sẽ không vì sự kiện dư luận lần này mà bị đánh bại.
Nhưng không ngờ, hắn đồng dạng cũng không nghĩ tới Tô Mộc lại dùng phương thức như thế, trong thời gian ngắn nhất dựa vào phương pháp sắc bén nhất giải quyết xong mọi chuyện. Phải biết rằng khi đó Tô Mộc còn ở thủ đô, loại bản lãnh điều khiển chỉ huy này, loại năng lực tổng quát toàn cục này, khiến Đỗ Liêm thật sự kinh hãi.
Hiện tại Đỗ Liêm lại càng kiên định ý niệm đi theo Tô Mộc trong đầu!
Trịnh cục trưởng? Trịnh Đại Quân? Người đứng đầu cục văn hóa?
Tô Mộc nghe thấy lời Đỗ Liêm..., khóe miệng hiện ra vẻ thần bí. Xem ra buổi công bố truyền thông đã có hiệu quả, thật sự có người đã ngồi không yên, mà người đầu tiên lại chính là Trịnh Đại Quân!
Đối với Trịnh Đại Quân, Tô Mộc thật ra không có bao nhiêu hảo cảm. Nhưng nghĩ đến mình đã thu thập người đứng đầu bộ vệ sinh. Nếu vào lúc này lại động đến Trịnh Đại Quân..., chỉ sợ sẽ làm cho tất cả mọi người cho rằng mình là một đồ tể quan trường. Phải biết rằng có ít người chỉ cần ngươi lợi dụng thật tốt, luôn có thể đưa đến hiệu quả không tệ. Giống như là Trịnh Đại Quân hiện tại, Tô Mộc cũng chưa chuẩn bị thật sự động đến hắn.
Nhưng vẫn phải có châm biếm thích hợp!
- Cho hắn vào đi!
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Vâng!
Đỗ Liêm đi ra ngoài, nhìn Trịnh Đại Quân đứng ở ngoài cửa lo lắng đi đi lại lại, mỉm cười nói:
- Trịnh cục trưởng, Huyện trưởng ở bên trong, sắp tan sở, kính xin ngài nắm chắc thời gian báo cáo công việc!
- Đa tạ Đỗ thư ký, hôm nào rảnh rỗi ngồi cùng nhau một chút!
Trịnh Đại Quân cười nói.
Không có ai biết Trịnh Đại Quân ở trong phòng làm việc rốt cuộc báo cáo công việc với Tô Mộc như thế nào, nhưng Đỗ Liêm phát hiện khi hắn rời đi, sắc mặt Trịnh Đại Quân cũng dị thường nghiêm trọng, nhưng kỳ quái chính là cước bộ còn thoải mái hơn trước rất nhiều.
- Lý bí thư, đa tạ ngài.
Bên trong phòng làm việc, sau khi Trịnh Đại Quân rời đi, Tô Mộc cũng hết giờ làm, hắn nhìn đồng hồ, lấy điện thoại bấm số, đợi sau khi bên kia mở máy, hắn hết sức cung kính nói.
- Khách khí với anh như vậy làm gì. Chuyện đã giải quyết xong chưa?
Lý Nhạc Dân hỏi.
- Giải quyết xong rồi!
Tô Mộc cười nói.
- Vậy thì tốt! Có thời gian tới nhà ngồi một chút. Anh nghe tiểu tử Nhạc Thiên nói, cậu rất có nghiên cứu về thư pháp, hai chúng ta bàn luận một chút.
Lý Nhạc Dân nói.
- Nhất định!
Lần này Tô Mộc có thể thuận lợi giải quyết xong sự kiện dư luận, trong chuyện này mượn trợ giúp lớn nhất chính là Lý Nhạc Dân. Nếu như không phải Lý Nhạc Dân vào lúc mấu chốt đưa tới bốn người kia, Tô Mộc hoàn toàn đừng nghĩ có thể có niềm vui ngoài ý muốn.
- Phát pháo này đã vang lên, chuyện kế tiếp đến phiên các ngươi đánh cờ, còn ta cũng nên chân chính công tác.
Tô Mộc lầm bầm nói.
....
Dưới bóng đêm thành phố Thanh Lâm yên tĩnh hiền hòa, khắp nơi đều lóe ra ánh đèn nê ông đủ mọi màu sắc. Chính là trong không khí như vậy, ở bên trong một trà lâu không nổi danh lắm nhưng cực kỳ yên tĩnh ở nội thành, có hai nam nhân đang ngồi.
Dáng vẻ hiện tại của hai người này giống như đang tán gẫu, nếu chuyện này truyền đi, tuyệt đối sẽ làm cho rất nhiều người mất ăn mất ngủ, trong đó người đầu tiên chính là bí thư thị ủy Trương Ngâm Tuyên. Không có cách nào, ai bảo hai người này chính là phó bí thư chuyên trách khối đảng Ôn Bằng và thị trưởng Tần Mông quyền uy ngày càng cường thịnh của thành phố Thanh Lâm.
- Ôn bí thư, nếm thử như thế nào, nước trà ở đây rất không tệ.
Tần Mông mỉm cười nói.
- Tần thị trưởng, có lẽ anh không biết, con người tôi không có hứng thú với uống trà. Nhưng cho dù là người không có hứng thú như tôi, hiện tại cũng có thể uống loại trà này, chớ nói chi là những người thưởng trà chân chính.
Ôn Bằng nói.
- Đây là Ôn bí thư khiêm nhường rồi, người nào không biết Ôn bí thư là đại sư yêu trà, nơi này mặc dù vắng vẻ một chút, nhưng quý ở yên tĩnh, hơn nữa trà sư ở đây lại có bản lĩnh không tệ, sau này nếu Ôn bí thư không có chuyện gì, cứ tới nơi này uống trà.
Tần Mông nói.
- Tần thị trưởng thật sự biết hưởng thụ, tôi không tìm được nơi nào như vậy. Vậy thì nhờ hồng phúc của ngài, sau này có thể tới đây uống trà rồi.
Ôn Bằng cười tủm tỉm nói.
Đối thoại rất bình thản, không có người nào toát ra nội dung thực chất. Đối thoại như vậy nếu đặt trong tai người khác, tuyệt đối vô vị vô cùng. Nhưng ở chỗ này chẳng những không có bất kỳ ý tứ kỳ quái, hai bên đều cảm thấy rất bình thường.
Nhưng những điều này chỉ là món ăn khai vị, bữa ăn chính cuối cùng vẫn phải bày lên mặt bàn.
- Hiện tại cũng không phải đi làm, chúng ta đừng xưng hô chức vị nữa, anh cứ gọi tôi là lão Tần, tôi gọi anh là lão Ôn thế nào?
Tần Mông nói.
- Không thành vấn đề, tôi cũng thích thoải mái một chút.
Ôn Bằng cười nâng chung trà lên nói.
- Lão Ôn, sự kiện dư luận phát sinh ở huyện Hình Đường tin tưởng anh cũng đã biết? Suy nghĩ của anh đối với chuyện này như thế nào?
Tần Mông rốt cục đi vào chủ đề chính.
Cũng biết anh tìm tôi tới đây không phải không có chuyện gì, thật đúng là bị tôi đoán đúng, chính là chuyện này. Ôn Bằng dĩ nhiên biết rõ vấn đề trong sự kiện dư luận của Tô Mộc hơn bất cứ người nào hác. Nhiều năm công tác ở khối đảng khiến cho hắn vừa nhìn đã nhận ra, trong chuyện này Lương Trung Hòa tuyệt đối sắm vai một nhân vật ám muội. Nếu không « Nhật báo Hình Đường » muốn đăng bài cũng vô cùng khó khăn.
- Sự kiện dư luận này vào xế chiều hôm nay, không phải Tô Mộc đã tự tổ chức buổi công bố làm sáng tỏ sao?
Trước khi Ôn Bằng không biết Tần Mông muốn làm gì, trả lời theo công thức.
- Làm sáng tỏ rồi, nhưng tính chất của sự kiện dư luận này quá mức ác liệt! Phải biết rằng bây giờ là xã hội gì rồi, lại phát sinh chuyện có người vu tội một huyện trưởng, hơn nữa trước khi các cơ quan tuyên truyền các nơi chưa điều tra rõ ràng chân tướng của sự việc, đã cổ động tiến hành đăng bài, hơn nữa không có bất kỳ thủ đoạn hạn chế truyền bá trên internet, chuyện này nói nhỏ chính là không làm tròn trách nhiệm, nói lớn chính là phạm tội.
Tần Mông quyết đoán thể hiện quan điểm của mình.
Sau khi nói xong cái này, Tần Mông liền từ từ uống ngụm nước trà, hắn tin tưởng Ôn Bằng biết mình muốn biểu đạt ý tứ gì trong lời nói. Dù sao mình đã biểu thị thái độ, kế tiếp phải xem Ôn Bằng có tiếp chiêu hay không. Nếu như hắn không tiếp, như vậy Tần Mông coi như chưa nói. Nếu hắn tiếp, như vậy chuyện này có rất nhiều chỗ có thể vận hành một phen.
Nói cho cùng, hiện tại Tần Mông chính là muốn nhìn thấy thái độ của Ôn Bằng.
Sau khi Ôn Bằng nghe thấy Tần Mông nói ra lời này, tâm tư chợt nhanh chóng xoay chuyện. Nói thật buổi tiệc trà tối nay, hắn không muốn tới. Nhưng nghĩ đến thân phận của Tần Mông, biết hắn là lực lượng nòng cốt của đoàn hệ, Ôn Bằng đến cuối cùng lại quỷ thần xui khiến tới đây. Ôn Bằng biết, Tần Mông nói như vậy là muốn mượn sự kiện dư luận của Tô Mộc, vận hành tạo lên uy tín của mình ở thành phố Thanh Lâm.
Dù sao Tần Mông là nhảy dù đến thành phố Thanh Lâm, nếu như không có động tác đại quy mô, muốn dừng bước ở chỗ này cũng không được.
Ôn Bằng sẽ cự tuyệt sao?
Không, hắn làm sao lại cự tuyệt!
Cho dù Tần Mông không có thân phận ở đoàn hệ, Ôn Bằng nghe được lời nói của Tần Mông..., cũng sẽ chọn tiếp nhận. Nguyên nhân ở đây rất đơn giản, đó chính là Ôn Bằng muốn chân chính cầm quyền!,
Ở thành phố Thanh Lâm hiện giờ, bí thư thị ủy Trương Ngâm Tuyên đã bắt đầu dừng bước, nếu như không thừa dịp hiện tại động thủ chọn ra một số người của mình, đợi đến sau này Trương Ngâm Tuyên hoàn toàn nắm cục diện trong tay, cơ hội sẽ tương đối xa vời.
Ôn Bằng là một người có dã tâm, nếu không hắn cũng sẽ không tiếp nhận Triệu Thụy An dựa vào. Người giống như Triệu Thụy An, không phải nói ai cũng muốn nhận vào. Chính bởi vì Ôn Bằng muốn nhanh chóng cầm quyền, có quyền lên tiếng, cho nên hắn mới nhận.
- Bộ phận tuyên truyền đích xác tồn tại vấn đề rất lớn.
Ôn Bằng chậm rãi nói.
Chính là một câu như vậy, liền ý nghĩa hai người đã đạt thành chung nhận thức.
Phải biết rằng hiện tại thành phố Thanh Lâm đang ủ rượu phân công đề bạt một nhóm cán bộ, vào thời điểm mấu chốt này lại phát sinh chuyện như vậy, đối với Tần Mông và Ôn Bằng mà nói cũng là một việc đại hảo sự. Mượn cơ hội này, hai người có thể liên thủ, cùng mưu cầu một số chức vị. Mà thành phố Thanh Lâm hiện tại, chỉ cần hai người bọn họ liên thủ, cho dù là Trương Ngâm Tuyên, cũng không dám dùng lực.
Tiếp theo hiện tượng cò kè mặc cả cũng không xuất hiện, Tần Mông chẳng qua đưa cho Ôn Bằng một tờ danh sách, sau khi Ôn Bằng xem qua, lại vẽ phác thảo mấy lần, một lần nữa đưa trả cho Tần Mông, sau khi Tần Mông xem qua lại mỉm cười gật đầu.
Tất cả đều thuận lợi thành công!