Yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết!
Ồn ào, ồn ào đến mức làm cho người ta chán ghét!
Vừa yên tĩnh vừa ồn ào, trong hội trường tạo thành hai mảng đối lập vô cùng rõ ràng. Chuyện này chẳng những là tất cả nhà báo, ngay cả Triệu Thụy An cũng không khỏi sửng sờ. Hắn biết Lương Thiên là một tên chó điên, nhưng cũng không ngờ hắn lại chó điên đến thế này, lại làm ra cử động như vậy, chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy, sẽ thật sự mang đến tai hoạ ngập đầu cho Lương Trung Hòa hay sao? Đây quả thực là tự chui đầu vào rọ!
Cả người Triệu Thụy An cũng phát run, hiện tại hắn thật sự không muốn nhìn thấy Lương Thiên, hắn sợ rằng nếu còn lưu lại chỗ này thêm một lát nữa, từ trong miệng Lương Thiên còn có thể phun ra nhiều thứ khó nghe hơn làm người ta hứng thú.
- Còn đứng đó làm gì, còn không nhanh đuổi hắn đi!
Triệu Thụy An lạnh giọn nói.
- Đuổi? Ai dám đuổi ta?
Lương Thiên tức giận nói.
- Đuổi? Tại sao phải đuổi? Hắn là kẻ đứng phía sau vu tội Tô Mộc Huyện trưởng, các ngươi không bắt lại thẩm vấn, lại muốn đuổi đi, tại sao?
- Quá kiêu ngạo rồi, lại dám đập cameras của nhà báo, đây là đang chà đạp tự do tin tức.
- Ai đồng ý đuổi hắn đi! Tôi muốn đưa chuyện này ra ánh sáng!
Lương Thiên không muốn bị đuổi đi, như vậy hắn sẽ mất hết mặt mũi, nhưng bây giờ hắn có chút đánh mất lý trí, làm ra cử động như vậy khiến người ta nhìn thấy mà không biết nói gì. Dám đánh nhà báo, đây quả thực là gan to ngất trời rồi. Những ông vua không ngai, chưa từng chịu loại vũ nhục này, lúc này tất cả đều đứng chung một chiến tuyến.
- Lương Thiên đáng thương!
Sau khi Hoàng Nhu Lâm nhìn thấy là ai, trong lòng thầm nói.
Sắc mặt Triệu Thụy An càng thêm khó coi. Mình nói thế nào cũng là Huyện trưởng, là người quản lý trên địa bàn. Hiện giờ lại bị đám nhà báo ngăn trở như vậy, tâm tình vốn đã biệt khuất lúc này ầm ầm bộc phát ra.
- Làm thế nào là chuyện của chính quyền huyện chúng tôi, cho dù Lương Thiên có vấn đề, cũng phải để cơ quan công an điều tra rồi hãy nói. Các vị là nhà báo, cũng không có nghĩa là các vị có thể tùy ý làm bậy! Còn đứng ngây ra đó làm gì, mang đi cho tôi!
Triệu Thụy An lạnh lùng nói.
Triệu Thụy An lên tiếng, đám cảnh sát hình sự của cục công an huyện, không còn dám chần chờ, tất cả bắt đầu lưu loát hành động. Bốn đứa trẻ phát tán bài viết trên mạng và cả Lương Thiên đều bị mang ra hội trường. Lúc này nhà báo sau khi nhìn thấy Triệu Thụy An nói như vậy, cũng không có người nào ngăn trở nữa, nhưng trên mặt bọn họ đều mang theo một loại cười nhạo rõ ràng. Cameras lại càng không do dự ghi chép lại hình ảnh.
- Xong đời rồi, lần này thật sự xong đời rồi.
Lương Trung Hòa đi theo Triệu Thụy An đến đây, cũng không tiến vào hội trường, từ đầu đến cuối chỉ ở trong gian phòng bên cạnh nhà khách. Nơi này đối diện hội trường, có thể nhìn thấy mọi việc xảy ra trong hội trường. Vốn cho là chuyện có thể kết thúc như vậy, ai ngờ đến phút cuối cùng lại xảy ra biến cố, Lương Thiên lại bị bốn đứa trẻ kia ám toán.
Chuyện gì thế này!
Trong nháy mắt Lương Thiên bị đưa đi, Lương Trung Hòa mềm nhũn ngồi xuống ghế sa lon, hắn biết cho dù lần này Lương Thiên gánh chịu tất cả chuyện này, cho dù hắn đã tìm được người chịu tội thay cũng chưa hẳn có thể tránh thoát một kiếp này.
- Nghiệt tử!
Lương Trung Hòa sắc mặt tái nhợt, đôi môi phát run nói.
Vương Hải ngồi bên cạnh, nhìn sắc mặt chán chường của Lương Trung Hòa, trong đáy lòng dâng lên một loại đồng cảm bất đắc dĩ.
Vận khí của tiểu tử Tô Mộc này thật tốt quá? Chuyện như vậy hắn cũng thực hiện được? Còn Lương Thiên, quả thực là một tên ngu xuẩn, lại để cho người ta ghi hình quay phim, đúng là quá ngớ ngẩn.
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, Vương Hải chỉ có thể âm thầm cảm khái.
- Tô Huyện trưởng, xin dừng bước!
Khi Tô Mộc cũng chuẩn bị rời đi. Tô Tẩm đột nhiên mở miệng gọi, chắn trước người của hắn, nhất thời tất cả các nhà báo đang chụp hình, liền xoay người lại, nhìn về hướng bên này. Thiếu chút nữa để cho nhân vật chính chạy đi. Thật là, buổi công bố truyền thông hôm nay đích xác là rất thành công. Nhưng phải biết rằng từ đầu tới đuôi, Tô Mộc cũng không nói nửa câu tổng kết.
Nếu để Tô Mộc cứ như vậy chạy đi, bọn họ chẳng phải là đến vô ích rồi.
Tô Tẩm không hổ là Tô Tẩm, người ta có thể nghĩ đến chuyện này. Nghĩ tới đây, tất cả ánh đèn flash liền bắn về phía Tô Mộc, chờ đợi câu trả lời của hắn.
- Có chuyện gì sao?
Tô Mộc mỉm cười hỏi.
- Tô Huyện trưởng, buổi công bố truyền thông hôm nay tính đến đến hiện tại, đã có thể chứng minh, cái gọi là sự kiện dư luận mấy ngày qua là giả dối hư ảo, là những người nào đó ác ý hãm hại anh, tôi muốn hỏi, đối với chuyện lần này anh định làm gì? Còn nữa, trong lòng anh nghĩ thế nào? Tôi nghĩ rất nhiều người cũng muốn biết, tại sao ban đầu ngay khi chuyện vừa phát sinh, anh cũng không đứng ra bác bỏ tin đồn.
Tô Tẩm giơ cái mic hỏi.
- Chư vị, từ ngày Tô Mộc tôi lựa chọn con đường làm quan, cũng không nghĩ sẽ lui về phía sau. Bất kể là ai, bất kể là khó khăn gì, trừ phi là tôi chết, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp!
- Tôi cũng không sợ nói cho các vị biết, tôi tham chính làm quan chỉ có một mục đích, đó chính là vì dân chờ lệnh! Hi vọng của tôi rất đơn giản, đó chính là hi vọng dưới sự quản lý của tôi, mỗi gia đình đều có thể sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn; mỗi đứa bé đều có thể mỉm cười đi học chơi đùa; mọi người đều có công việc, vĩnh viễn không cần phải lo lắng thất nghiệp, chết đói, liên lụy gia đình; mỗi lão nhân đều có chỗ dưỡng lão, mỗi người goá bụa cô đơn đều có thể yên tĩnh hưởng tuổi già!
- Có lẽ các vị sẽ cho rằng tôi nói như vậy là đang mua danh chuộc tiếng, lời hay ai cũng sẽ nói. Nếu như vậy, vậy tôi sẽ tỏ thái độ ở nơi này trước mặt chư vị truyền thông, các vị ở đây đều là nhân chứng. Sau này nếu có người nào phát hiện việc tôi làm mâu thuẫn với việc tôi nói hiện tại, Tô Mộc tôi chỉ là làm bộ làm tịch, bất cứ ai trong các vị cũng có thể chỉ vào mũi tôi mắng chửi!
Đối mặt với nhiều ống kính và cameras như vậy, Tô Mộc không có một chút do dự, cắt tỉa suy nghĩ, cảm khái nói.
- Nhưng tôi muốn nói là, tôi lấy tính giai cấp của một đảng viên ra để bảo đảm, nếu có người nào nữa rắp tâm bất lương muốn bẻ cong sự thật, giội nước bẩn lên người tôi, tôi cũng tuyệt đối không làm con rùa rụt cổ. Các nhà báo của « Nhật báo Hoa Lâm », xin trở về chuyển lời cho tòa soạn báo của các vị, chuyện này tôi nhất định sẽ thông qua luật pháp tìm kiếm câu trả lời công chính! Còn anh nữa, Hoàng Nhu Lâm, tất cả ba bài viết này đều xuất phát từ anh, vậy anh cũng chuẩn bị tiếp nhận thẩm vấn đi.
- Một vấn đề uối cùng, khi tôi gặp phải sự kiện dư luận lần này, tại sao ban đầu không đứng ra bác bỏ tin đồn, không phải là không muốn đứng, mà bởi vì không có cách nào đứng ra. Lúc ấy không nói tôi cũng không có ở huyện Hình Đường, lại đang thi hành một nhiệm vụ rất trọng yếu, cho nên quả quyết không thể trở lại. Nhưng trong lòng tôi luôn tin tưởng, chính quyền huyện huyện ủy huyện Hình Đường có thể trả lại trong sạch cho tôi, sự thật chứng minh tôi đúng. Được rồi, những gì phải nói tôi cũng nói rồi, các vị nhà báo đa tạ các vị hôm nay đã chạy tới đây, tôi sẽ không tiễn, có bất cứ vấn đề gì, mời đến văn phòng chính quyền huyện chúng tôi.
Nói xong cái này, Tô Mộc cũng không dừng lại, trực tiếp bước ra từ cửa hông bên cạnh, Đỗ Liêm đi theo sát hắn, cả hội trường liền chỉ còn lại người của văn phòng chính quyền huyện, dưới sự hướng dẫn của Mễ Thừa, bắt đầu giải quyết hậu quả công việc.
- Một Huyện trưởng rất thú vị!
Tô Tẩm nhìn bóng lưng Tô Mộc rời đi lẩm bẩm nói.
- Tô Mộc, chúng ta còn có thể gặp lại, hi vọng đến lúc đó, anh đừng giống rời đi giống như bây giờ.
Tô Tẩm nói thầm.
Tất cả đơn vị truyền thông tham gia buổi công bố, lúc này cũng khẩn trương bận rộn, ngoại trừ yêu cầu tài liệu, bọn họ cũng muốn nhanh chóng truyền tin về tòa soạn. Chỉ có đăng tin những bài viết này đầu tiên, mới có thể bảo đảm bọn họ đứng trên vị trí top đầu.
Phải biết rằng hiện tại trên mạng đã truyền khắp các bài viết, nếu bọn họ không nắm chặt thời gian, chỉ sợ sẽ thật sự rơi lại phía sau.
Tô Tẩm cũng không ngoại lệ!
Việc cấp bách hiện tại của nàng cũng là nhanh chóng trở lại tỉnh thành, đem nhiệm vụ phỏng vấn lần này nộp lên cấp trên. Nhưng trước đó, khi tất cả mọi người đều đang bận rộn, nàng lại thản nhiên đi tới trước mặt Hoàng Nhu Lâm.
- Xin chào, xin hỏi anh có thể tiếp nhận phỏng vấn của tôi không?
Tô Tẩm bình tĩnh nói.
Tiếp nhận phỏng vấn? Tới địa ngục đi! Trong lòng Hoàng Nhu Lâm tức giận mắng, nếu đặt là trước kia, nếu Tô Tẩm đi tới trước mặt hắn như vậy, hắn quả quyết sẽ không cự tuyệt. Chẳng qua bây giờ không thể, chuyện phiền toái của lão tử hiện tại mới vừa bắt đầu, lúc này làm gì còn tâm trí tiếp nhận phỏng vấn của cô.
- Xin lỗi, tôi không có thời gian!
Hoàng Nhu Lâm lớn tiếng nói.
- Không có thời gian? Được, vậy tôi sẽ chờ đến khi anh có thời gian rồi hãy nói. Nhưng Hoàng Nhu Lâm, làm đồng nghiệp, tôi có câu muốn khuyên anh. Có đôi khi có một số việc có thể làm, có đôi khi có một số việc muốn làm cũng không thể làm. Bởi vì chỉ cần anh làm, liền ý nghĩa tử vong.
- Cám ơn lời khuyên của cô.
Hoàng Nhu Lâm lạnh lùng nói.
- Tự giải quyết cho tốt đi.
Tô Tẩm xoay người rời đi.
- Tự giải quyết cho tốt, lão tử tự giải quyết cho tốt cái gì? Ai có thể làm gì tôi? Tôi làm nhà báo, chẳng lẽ còn không cho tôi nói chuyện.
Hoàng Nhu Lâm tức giận bất bình hét lên, trong lòng cũng đã sớm khủng hoảng.
- Anh Hoàng, chúng ta làm sao bây giờ?
- Cái gì mà làm sao bây giờ? Dọn dẹp đồ nhanh chóng trở về, lẽ nào còn muốn chờ người ta phái xe tiễn sao?
Hoàng Nhu Lâm nổi nóng, la lớn.
Hiện tại Hoàng Nhu Lâm chỉ có một ý nghĩ, nhanh chóng trở lại huyện Hoa Lâm, chỉ cần có thể trở về, tin tưởng vị bố dượng của hắn sẽ nghĩ cách cứu hắn. Vu tội một phó huyện trưởng, mới nghĩ đến cái này, Hoàng Nhu Lâm đã cảm thấy sợ hãi.
- Lương Thiên, tốt nhất anh nên ôm lấy tất cả mọi chuyện, nếu không đừng trách tôi đến lúc đó không nói tình cảm!
Vênh váo tự đắc đến đây, giống như chó nhà có tang rời đi, toàn bộ buổi công bố truyền thông, dựa vào loại tư thái của Hoàng Nhu Lâm làm tấm màn hoa lệ rơi xuống.