Dương Tiểu Thúy tự thấy mình không phải nhân vật nhỏ, hiện tại dù gì cũng là người có tài sản trên trăm vạn, nhưng đối mặt với dư luận ngập trời như vậy, nàng vẫn cảm thấy sợ hãi. Khi nàng đi trên đường, tin tức bên tai nghe được đều là nói Tô Mộc như thế này như thế kia, lực đánh vào của loại tin tức mặt trái này, khiến cho Dương Tiểu Thúy cảm thấy một loại cảm giác trầm trọng trước nay chưa từng có.
Chuyện này nếu đổi lại là nàng..., nàng sớm đã bị đè bẹp rồi.
Cho dù là Tô Mộc, Dương Tiểu Thúy cũng không cho rằng hắn có thể có biện pháp giải quyết. Phải biết rằng miệng người có thể làm chảy vàng, tiêu hủy xương cốt, ở xã hội hiện tại, đắc tội với những ông vua không ngai làm truyền thông, chắc chắn là chuyện ngu xuẩn nhất.
- Tô Mộc, cậu đừng phớt lờ, chuyện này thật không thể coi thường. Nơi này cũng không có người ngoài, cậu nói cho chúng tôi nghe, có phải có người đang hại cậu hay không?
Dương Tiểu Thúy nhìn xung quanh thấp giọng nói.
- Tô Huyện trưởng, có thật không?
Trần Kiều hỏi.
- Tô Mộc, anh không có việc gì chứ?
Lúc này Lạc Lâm cũng bắt đầu khẩn trương.
Nói thật, cảm giác được quan tâm thật sự không tệ.
Tô Mộc đưa mắt nhìn ba người trước mắt, hắn biết ba cô gái này đều chân thành quan tâm đến hắn. Nhưng lòng chân thành lại khác nhau, Lạc Lâm là hắn thích nhất, bởi vì quan hệ của nàng không trộn lẫn bất kỳ tạp chất nào. Từ khi Lạc Lâm trở thành nữ nhân của Tô Mộc, trong thế giới của nàng chỉ có Tô Mộc.
Dương Tiểu Thúy quan tâm đến Tô Mộc là bởi vì nàng muốn dựa vào Tô Mộc, kinh doanh Kim Sắc Huy Hoàng. Cái gọi là dựa vào này, có lẽ không trộn lẫn nhân tố khác, chỉ là muốn mượn địa vị của Tô Mộc, có thể làm cho nàng kinh doanh bình thường là được.
Trần Kiều càng không nói, nàng hiện tại chính là người đứng trong đường dây của Tô Mộc. Người khác không biết rõ, nhưng nàng biết mình có thể thượng vị, trở thành Tổng giám đốc của đồ uống Cự Nhân là nhờ người nào. Cho nên nàng chỉ có thể cầu nguyện cho Tô Mộc không có chuyện gì. Nếu thật sự Tô Mộc xuất hiện vấn đề, vị trí Tổng giám đốc của nàng sẽ không yên ổn.
- Tôi nói cho mọi người, trời không sập xuống đâu.
Tô Mộc mỉm cười ăn xong nửa đoạn bánh quẩy, chậm rãi đứng dậy.
- Tô Mộc, cậu muốn đi đâu?
Dương Tiểu Thúy gấp giọng nói.
- Nếu tôi trở lại vậy phải đi làm chuyện phải làm, không phải các cô cũng muốn biết tôi sẽ làm gì sao? Vậy hãy mở mắt to ra mà xem cẩn thận, tôi sẽ làm những kẻ đang chờ xem trò cười của tôi biết, Tô Mộc này không phải người ai muốn động vào là có thể động.
Tô Mộc mỉm cười, liếc nhìn ba người, sau đó trực tiếp đi về phía cánh cửa.
Tô Mộc lặng lẽ trở về huyện Hình Đường, cẩn thận suy nghĩ, thật sự không có chỗ nào tạm thời đặt chân thích hợp hơn Kim Sắc Huy Hoàng. Những chỗ khác, giống như nhà khách huyện, sợ rằng chỉ cần mình vừa lộ diện, cũng sẽ được truyền cho tất cả mọi người biết. Sau khi ở chỗ này ăn điểm tâm, Tô Mộc liền sắp xếp mọi chuyện cần thiết trong đầu lại một lần, khi xác định không có sơ hở, liền chuẩn bị động thủ phản kích.
Chuyện náo đến hiện tại, nếu như Tô Mộc vẫn duy trì trầm mặc vậy có chút chín quá hóa nẫu rồi.
- Tôi đi tiễn Tô Mộc!
Lạc Lâm vừa nói vừa cầm túi xách, đuổi theo Tô Mộc.
Dương Tiểu Thúy và Trần Kiều nhìn thân ảnh hai người biến mất trước mắt, Trần Kiều thấp giọng nói:
- Hình như bạn thân của cô có quan hệ không bình thường với Tô Huyện trưởng?
- Chớ nói nhảm, hai người bọn họ rất trong sạch.
Dương Tiểu Thúy có chút ghen ghét nói.
- Quan hệ nam nữ làm gì có lúc nào trong sạch.
Trần Kiều cười nói.
Ở cửa Kim Sắc Huy Hoàng, Tô Mộc đứng ở ven đường, đang đợi Đoạn Bằng lái xe tới. Nếu đã chuẩn bị phản kích, hắn cũng không nghĩ muốn giấu diếm cái gì, thời điểm cần ồn ào vẫn phải ồn ào, huống chi ngày hôm qua khi mình rời khỏi thành phố Thanh Lâm đã bố trí xong hậu chiêu, tuyệt đối không thể cứ để như vậy. Lần này bất kể là ai, cũng sẽ trả giá rất nhiều cho hành động ngu xuẩn.
- Tô Mộc, anh thật sự có nắm chắc?
Lạc Lâm thấp giọng nói.
- Làm sao? Không tin anh?
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Không phải không tin, mà là có chút sợ.
Lạc Lâm nói:
- Anh biết không? Bởi vì chuyện của anh, hiện tại mỗi lần em về đến nhà, đều bị cha mẹ thay nhau hỏi thăm.
- Vậy sao?
Khóe miệng Tô Mộc nhếch lên, cho dù Lạc Lâm không nói, hắn hiện tại cũng có thể nghĩ đến, Lạc Khang Hoa và Nghiêm Xuân Hoa đang lo lắng cái gì. Kiến trúc Lạc thị hiện tại là dựa vào Tô Mộc mới lật mình. Nói không khách khí, Tô Mộc chính là người bảo kê của kiến trúc Lạc thị. Nếu Tô Mộc thật sự xảy ra chuyện, Lạc Khang Hoa tuyệt đối sẽ lo lắng kiến trúc Lạc thị của mình còn có thể tiếp tục nhận thầu xây dựng ở Hắc Sơn trấn hay không.
Lo lắng như vậy, cũng không phải dư thừa. Tô Mộc cũng biết, nếu mình thật sự té ngã, sợ rằng rất nhanh sẽ có người nhảy ra thu thập kiến trúc Lạc thị. Phải biết rằng đây cũng là một khối thịt béo, đặt ở khóe miệng không có người nào không muốn ăn.
- Yên tâm đi, chuyện này rất nhanh sẽ giải quyết xong.
Tô Mộc nhìn gương mặt mỹ lệ của Lạc Lâm cười nói.
Két!
Không đợi quá lâu, Đoạn Bằng liền lái xe tới, đi cùng hắn còn có Đỗ Liêm. Làm thư ký của Tô Mộc, cuộc sống mấy ngày qua của Đỗ Liêm cũng không được yên ổn. Nhưng bởi vì Tô Mộc đã phân phó, cho nên hắn không rối loạn trận cước. Nhưng cho dù trấn định vẫn không yên tâm bằng nhìn thấy Tô Mộc trở về. Hiện tại nếu Tô Mộc về đến huyện thành, sự lo lắng của Đỗ Liêm cũng lặng lẽ giảm xuống.
- Huyện trưởng!
Đỗ Liêm cung kính nói.
- Chuyện kêu cậu chuẩn bị đã chuẩn bị xong chưa?
Tô Mộc hỏi.
- Tất cả đều đã an bài thỏa đáng, xế chiều là có thể bắt đầu!
Đỗ Liêm nói.
- Vậy thì tốt, đến huyện ủy một chuyến trước.
Tô Mộc nói.
- Được!
Đợi đến khi Tô Mộc ngồi vào xe rời đi, trên mặt Lạc Lâm mới lộ ra một nụ cười tự đáy lòng. Tính cách của nàng là trong kiên cường mang theo một loại ôn nhu, từ thời khắc nàng trở thành nữ nhân của Tô Mộc, nàng biết tất cả mọi thứ của mình đều gắn liền với Tô Mộc. Có người nói cùng nam nhân lên giường là kết thúc một đoạn tình cảm, còn nữ nhân lên giường chính là bắt đầu một đoạn tình cảm.
Tất cả nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, tin tưởng cái gì cũng không nên tin lời nam nhân nói. Loại ngôn luận cực đoan này hoàn toàn không có ý nghĩa với Lạc Lâm. Nàng biết mình đã bỏ qua Tô Mộc một lần, nếu thật sự bỏ qua lần nữa, sẽ vĩnh viễn đánh mất cơ hội đi theo bên cạnh hắn.
Mấy ngày qua cuộc sống của Lạc Lâm cũng không yên ổn, bởi vì nàng có một người mẹ kiểu nịnh hót. Nghiêm Xuân Hoa từ lúc Tô Mộc bị vu tội, ở nhà cũng không yên lặng. Dùng lời nói của Nghiêm Xuân Hoa, đó chính là Tô Mộc đừng nghĩ đến chuyện lật mình nữa. Có thể làm cho báo chí đều đăng lại, hắn còn có lời gì nữa. Thay vì đợi đến lúc Tô Mộc bị đánh ngã lại thay đổi người dựa vào, chẳng bằng hiện tại làm ra lựa chọn.
Nghiêm Xuân Hoa muốn vùi đầu vào trong lòng Triệu Thụy An, nghĩ tới lấy kiến trúc Lạc thị làm thẻ đánh bạc trong tay Triệu Thụy An, nghĩ tới dựa vào Triệu Thụy An làm cây đại thụ cho mình!
Nếu như không phải là Lạc Khang hoa do dự, nếu như không phải là Lạc Lâm kiên quyết phản đối, sợ rằng kiến trúc Lạc thị đã làm ra lựa chọn. Nếu thật sự như vậy, Lạc Lâm tin tưởng, trừ phi mình và gia chủ Lạc gia vạch rõ giới hạn, nếu không cũng không có mặt mặt đứng bên cạnh Tô Mộc.
Có thể hối hận! Có thể đau lòng! Nhưng không có người nào dễ dàng tha thứ cho kẻ phản bội! Kết quả của người phản bội là vô cùng thê thảm, vào thời khắc ngươi lựa chọn phản bội, ý nghĩa cả đời mãi mãi không thể tung mình!
Tòa nhà huyện ủy.
Khi thân ảnh Tô Mộc xuất hiện tại tòa nhà huyện ủy, tất cả nhân viên đều dừng lại công việc trong tay, không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn. Người có thể làm việc ở chỗ này, chắc chắn không có ai là ngu xuẩn. Chuyện xảy ra mấy ngày qua, rốt cuộc là như thế nào, bọn họ tuyệt đối sẽ không đoán mò như những người bên ngoài, bọn họ vốn cho là Tô Mộc thật sự sẽ bị chôn vùi tiền đồ, sẽ bị vứt xuống một đơn vị dưỡng lão tầm thường nào đó.
Bởi vì từ đầu tới đuôi, bí thư huyện ủy Nhϊế͙p͙ Việt không đứng ra bác bỏ tin đồn. Theo bọn họ thấy, Nhϊế͙p͙ Việt có lẽ đã bỏ rơi Tô Mộc. Duới tình huống như thế Tô Mộc, còn có thể tung mình làm sao?
Nhưng hiện tại Tô Mộc lại xuất hiện tại tòa nhà huyện ủy, làm sao không khiến cho bọn họ khϊế͙p͙ sợ?
Chẳng lẽ nói tất cả suy đoán trước kia đều là giả dối?
Tô Mộc không phải bị Nhϊế͙p͙ Việt vứt bỏ, hắn thật sự có lá bài tẩy gì còn chưa lấy ra sao? Nhưng bất kể như thế nào, hiện tại Tô Mộc cũng không phải người bọn họ có thể đắc tội. Cho nên khi Tô Mộc đi về phía tòa nhà, tất cả những người nhìn thấy hắn đều dừng lại mỉm cười chào hỏi.
Tô Mộc thì sao? Đối mặt với những khuôn mặt này, hắn không có bất kỳ ý tứ gượng gạo, mỉm cười chào hỏi. Cứ như vậy từng bước xuất hiện trước phòng làm việc của bí thư huyện ủy. Ninh Hạo sớm nhận được tin tức, cũng nhanh chóng tới đây.
- Tô Huyện trưởng!
Ninh Hạo cười nói.
- Ninh thư ký.
Tô Mộc nói.
- Nhϊế͙p͙ bí thư đang ở bên trong chờ ngài, mời đi theo tôi.
Ninh Hạo nói.
- Được!
Tô Mộc gật đầu, đi theo Ninh Hạo vào phòng làm việc.
Khi Tô Mộc đi vào phòng làm việc của Nhϊế͙p͙ Việt, đồng thời trong một phòng làm việc khác trong tòa nhà huyện ủy, sắc mặt Lương Trung Hòa âm trầm đứng phía trước cửa sổ, ngón tay cầm một điếu thuốc sắp cháy hết, nhưng hắn vẫn không phát hiện ra.
- Trở lại! Tô Mộc trở lại rồi! Hơn nữa còn lấy tư thái như vậy trở lại! Chẳng lẽ hắn không sợ lần này hắn tới, sẽ bị truyền thông đẩy vào đường cùng sao? Chẳng lẽ hắn thật sự không hề sợ hãi?
Lương Trung Hòa lẩm bẩm nói.
Xèo!
Khi điếu thuốc rốt cục đốt tới đầu ngón tay, Lương Trung Hòa vội vàng bắn ra, trên mặt lộ ra một loại âm tàn.
- Sống hay chết phải nhìn một lần này!