Quan Bảng

Chương 410: Vừa kinh ngạc lại thở dài

- Chuyện của Quan Ngư không cần cậu quan tâm, tôi sẽ cho người giải quyết.
Chính là câu nói này, khiến cho thân thể Tô Mộc chợt quay lại, hai mắt nhìn Trịnh Kinh Luân, trầm giọng hỏi:
- Sư huynh, làm sao anh biết Quan Ngư? Còn nữa tại sao phải giải quyết cho nàng? Chẳng lẽ nói vì Chu lão?


Chuyện này thật ra không cần nghĩ, Tô Mộc cũng biết chắc là Chu lão ở sau lưng phát uy. Thân phận của Chu Phụng Tiền, mặc dù Tô Mộc không rõ ràng lắm, nhưng lúc ấy cũng biết chắc đó là người không đơn giản. Hiện tại thông qua lời nói của Trịnh Kinh Luân..., hắn càng thêm khẳng định. Trịnh Kinh Luân là ai? Có thể sai khiến người như sư huynh làm việc, làm sao có thể là hạng người bình thường? Không ngờ lần này tới thủ đô, đi theo Quan Ngư đi dạo, lại có thể gặp được một thế ngoại cao nhân!


- Tô Mộc, có một số việc hiện tại cậu vẫn không thể biết, nhưng cậu yên tâm, đây là chuyện tốt.
Trịnh Kinh Luân cười nói.
Tô Mộc hít sâu một hơi, nhìn Trịnh Kinh Luân, hơi mỉm cười nói:


- Vâng, sư huynh nói rất đúng, chỉ cần là chuyện tốt là được. Bên phía Quan Ngư nhờ cậy sư huynh rồi, chờ em trở về an bài xong mọi việc, sẽ trực tiếp đón nàng đi học. Đến lúc đó nếu bên này có gì phiền toái..., kính xin sư huynh hỗ trợ nhiều hơn, ha ha!


Nếu biết Chu Phụng Tiền không có toan tính xấu với Quan Ngư, vậy hắn cũng không phải ngại để cho Trịnh Kinh Luân giúp đỡ làm ít chuyện. Nhiều người hỗ trợ, luôn là chuyện tốt.
- Tiểu tử, biết rồi, đi nhanh đi!
Trịnh Kinh Luân cười nói.
- Sư huynh, đa tạ, tạm biệt!
Tô Mộc cười lớn đẩy cửa rời đi.


Trịnh Kinh Luân đứng bên cửa sổ, nhìn Tô Mộc ngồi lên chiếc xe LandRover, ngay sau đó rời khỏi trà lầu, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn. Tiểu sư đệ, hi vọng cậu có thể càng chạy càng xa, nhanh lớn mạnh, chiếu cố giúp sư huynh.


Tối nay qua sự giới thiệu của Lý Nhạc Thiên, Tô Mộc thật sự biết được một số công tử ca trong thủ đô. Mặc dù những người này có chút hiểu lầm về thân phận của Tô Mộc, nhưng nghĩ đến hắn là Lý Nhạc Thiên mang đến, cũng không có người nào không thức thời, gây chuyện với Tô Mộc. Tóm lại bữa uống rượu này không thể nói là không thành công, bởi vì đến cuối cùng, những người muốn rót rượu cho Tô Mộc, đều bị hắn đẩy ngã xuống đất, không có một người nào, không có một ngoại lệ, tất cả đều say ngã.


Sáng sớm hôm sau.


Sau khi Tô Mộc đến Tây Sơn biệt viện, cáo biệt Từ Trung Nguyên, liền đi cùng Phương Thạc xuất hiện ở phi trường thủ đô. Sự kiện phát sinh ở huyện Hình Đường, đến hiện tại đã hai ba ngày rồi, cái nên kéo cũng kéo đủ rồi, kế tiếp Tô Mộc chính là muốn trở về, ra sức đánh chặn đầu.


Không quan tâm ngươi là ai. Chỉ cần ngươi muốn hãm hại ta, ta cũng sẽ không chút lựa chọn hạ sát thủ.
- Tô Mộc, cứ yên tâm đi làm chuyện cháu cho là đúng. Có bất cứ chuyện gì, cứ gọi điện thoại cho ta là được.
Phương Thạc cười nói.
- Vâng, Chú Phương! Vậy cháu vào đây.


Tô Mộc cười nói.
- Đi đi!
Phương Thạc phất tay.


Tô Mộc dĩ nhiên biết Phương Thạc nói ra lời này là bởi vì bệnh của hắn đã được mình chữa khỏi, nhưng hắn nói như thế, mình cũng không thể thành thật, hắn nói gì chính là cái đó. Nếu thật sự như vậy, vậy Tô Mộc mới là không có chừng mực. Phương Thạc không thể so với người khác. Hắn còn kiêm nhiệm chức vụ phó cục trưởng cục cảnh sát, có thân phận đặc thù này, trừ phi là phát sinh chuyện gấp gáp, nếu không Tô Mộc chắc chắn không gọi điện thoại cho hắn.


Tô Mộc thà rằng gọi cho Từ Trung Nguyên, chứ không làm phiền Phương Thạc.
Khi Tô Mộc vừa tiến vào lối đi, ở góc nhỏ bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô. Trên khuôn mặt mỹ lệ của Cố Tiểu Mỹ lộ ra một loại vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ không thể tin được.


- Tiểu Mỹ, cháu làm sao vậy? Mau đi đổi vé máy bay, máy bay lần này chúng ta ngồi chính là đến thành phố Thịnh Kinh.
Ở bên cạnh Cố Tiểu Mỹ là một người nam tử trung niên, từ trong khí chất bất phàm của hắn có thể nhìn ra, hắn tuyệt đối là người làm quan.
Trên thực tế hắn chính là Hứa Vũ Tích.


Nếu Tô Mộc nhìn thấy hắn, có lẽ sẽ lập tức nhận ra, Hứa Vũ Tích là ai. Hắn chính là Phó thị trưởng thành phố Thanh Lâm mà Hứa Huyên tìm Trịnh Mục tiến cử cho mình khi mình rời thành phố Thịnh Kinh khi đó. Hứa Vũ Tích, chú họ của Hứa Huyên.


Còn Cố Tiểu Mỹ, Tô Mộc cũng không xa lạ gì, nàng chính là nữ hộ sĩ xinh đẹp đã chăm sóc Tô Mộc khi hắn ở bệnh viện quân khu.
- Chú Hứa, cháu vừa nhìn thấy người quen, hắn ngồi chiếc xe kia tới, mới vừa tiến vào.
Ánh mắt Cố Tiểu Mỹ xoay động, hỏi:


- Chú Hứa, chú kiến thức rộng rãi, có thể nói cho cháu nghe một chút, chiếc xe kia là xe gì?


Hứa Vũ Tích nhìn theo ngón tay của Cố Tiểu Mỹ, lúc này chiếc xe đặc biệt của Phương Thạc đã sớm rời khỏi phi trường, xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh khổng lồ, Hứa Vũ Tích chỉ mơ hồ nhìn thấy chiếc xe kia có lẽ là một chiếc quân xa.


- Không thấy rõ, hình như là xe quân xa? Làm sao? Là xe của quân khu các cháu sao? Cháu biết người đó à?
Hứa Vũ Tích hỏi.
- Có lẽ không phải là quân khu chúng cháu, nhưng cháu cảm thấy người kia nhất định là cháu biết. Chú Hứa, chúng ta nhanh một chút, không chừng hắn và chúng ta ngồi cùng chuyến bay.


Cố Tiểu Mỹ vội vàng nói.
- Nha đầu này, luôn động tay đông chân, gấp làm gì, đi từ từ thôi, nếu thật sự ngồi cùng máy bay, không chừng một lát nữa có thể gặp mặt.
Hứa Vũ Tích liếc mắt nhìn Cố Tiểu Mỹ có chút không kiên nhẫn nói.
- Được rồi, được rồi, Chú Hứa, cháu nghe theo chú.


Cố Tiểu Mỹ le lưỡi một cái, không dám nói nhiều nữa.


Cố Tiểu Mỹ thật ra cũng không tính là quen thuộc với Hứa Vũ Tích, lần này nàng và Hứa Vũ Tích ngồi cùng máy bay, hoàn toàn là trùng hợp. Bởi vì Cố Tiểu Mỹ và Hứa Huyên quen biết, hai người là bạn thân. Vừa vặn trong khoảng thời gian này nàng không có chuyện gì, cho nên muốn bay đến thành phố Thịnh Kinh thăm Hứa Huyên. Vừa vặn khi gọi điện thoại Hứa Huyên nói, Hứa Vũ Tích cũng đang ở thủ đô, cho nên nàng liền kêu Cố Tiểu Mỹ đi cùng Hứa Vũ Tích trở về.


Hứa Vũ Tích biết Cố Tiểu Mỹ là bạn thân của Hứa Huyên, hai người cũng đã gặp mặt vài lần, nhưng quan hệ cũng không quen thuộc. Nếu đặt ở tình huống bình thường, thái độ của hắn có lẽ khá hơn một chút. Nhưng hiện tại hắn thật sự không có hứng thú đi vui đùa với Cố Tiểu Mỹ. Bởi vì... lần này đến thủ đô, Hứa Vũ Tích là mang theo nhiệm vụ mà tới, nhưng hiện tại thì sao? Hắn chẳng những chưa hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn đắc tội với lãnh đạo trong bộ.


Dưới tình huống như thế, Hứa Vũ Tích trở lại thành phố Thanh Lâm, tuyệt đối sẽ bị khiển trách một phen. Nghĩ tới đây, Hứa Vũ Tích liền cảm thấy rất khó chịu. Lúc này hắn có thể đủ kiên nhẫn chịu đựng sự nghịch ngợm của Cố Tiểu Mỹ đã coi nhu không tệ, làm gì còn tâm tư phản ứng lại nàng.


Trên thực tế, Cố Tiểu Mỹ và Tô Mộc đích thật là ngồi cùng máy bay. Chỉ có điều rất đáng tiếc là, chỗ ngồi của hai người khác nhau. Tô Mộc ngồi ở khoang hạng nhất, còn Cố Tiểu Mỹ là khoang phổ thông. Duới tình huống như thế, cho dù Cố Tiểu Mỹ liếc mắt quan sát tất cả vị trí bên cạnh mấy lần, cũng không thể nhìn thấy Tô Mộc. Điều này khiến cho Cố Tiểu Mỹ có chút buồn bực, chẳng lẽ nói vừa rồi ở phi trường thủ đô là mình hoa mắt hay sao?


Phi trường Thịnh Kinh.
Trịnh Mục không coi ai ra gì lái một chiếc xe thể thao, giữa bàn tay cầm một điếu thuốc lá, nhưng hắn không hút. Ở bên cạnh Trịnh Mục đồng dạng dừng một chiếc xe, chỉ có điều chủ xe không ở bên trong xe, mà đứng bên cạnh Trịnh Mục, chủ xe chính là Hứa Huyên.


- Trịnh thiếu, sao anh cũng đến phi trường?
Hứa Huyên ngạc nhiên nói.


Hứa Huyên không phải là hẹn Trịnh Mục cùng nhau đến đây, hai người có thể gặp mặt ở chỗ này, tuyệt đối là ngoài ý muốn. Nói thật, Trịnh Mục cũng không có hứng thú quá lớn với Hứa Huyên. Nhưng hắn lại không ngăn được Hứa Huyên có hảo cảm đối với hắn, cho nên quan hệ của hai người vẫn mập mờ như vậy. Cảm giác vừa nhu gần vừa như xa, ngược lại khiến cho hứng thú của Trịnh Mục đối với Hứa Huyên nhiều hơn mấy cô gái khác mấy phần.


- Làm sao cô cũng tới đây?
Trịnh Mục hỏi.
- Tôi đón người!
Hứa Huyên nói:
- Chú họ của tôi, chính là Phó thị trưởng thành phố Thanh Lâm lần trước tôi đã nói với anh trở về, cha tôi kêu tôi tới đây đón chú ấy về nhà.
- Đón chú họ của cô phải dùng tới cô sao?


Trịnh Mục cười nói.


- Dĩ nhiên không phải chỉ có chú họ của tôi, còn có một người bạn thân của tôi nữa, cô ấy cũng vừa vặn tới đây, cho nên hiện tại hai người bọn họ đang ở chung một chỗ. Vì vậy tôi mới tới đây đón bọn họ. Trịnh thiếu, nếu không buổi trưa hôm nay nể mặt ăn bữa cơm với chúng tôi đi. anh phải biết rằng, người bạn thân của tôi chính là một tiểu tinh linh, tôi sẽ giới thiệu cho anh biết.


Hứa Huyên làm ra một ánh mắt như hiểu chuyện.
- Được rồi, buổi trưa hôm nay coi như xong, tôi có việc, tôi cũng tới đây đón người.
Trịnh Mục cười nói.
- Người nào vậy? Có thể khiến cho Trịnh thiếu tự tới đây nghênh đón?
Hứa Huyên giật mình nói.


Hứa Huyên giật mình không phải là lạ, phải biết rằng thân phận hiện tại của Trịnh Mục thật sự không đơn giản, ngoại trừ là công tử của bí thư Tỉnh ủy, chỉ riêng thân gia hiện giờ của Trịnh Mục cũng không phải thứ ai cũng có thể so sánh với. Tập đoàn Trịnh thị dưới cờ Trịnh Mục, mặc dù vẫn đang phát triển, nhưng tiền cảnh cũng rất tốt. Hơn nữa tập đoàn Trịnh thị chưa bao giờ mượn ảnh hưởng của Trịnh Vấn Tri, đây mới là nguyên nhân khiến cho mọi người coi trọng Trịnh Mục.


Chính là Trịnh Mục như vậy, ai có thể khiến hắn đi nghênh đón?
- Đến rồi!


Trịnh Mục vừa nói vừa ném điếu thuốc đang cầm trên tay vào trong thùng rác bên cạnh, cười lớn tiến lên phía trước, khi Hứa Huyên nhìn thấy Trịnh Mục và Tô Mộc ôm nhau sau đó cho đối phương một quyền, mới hiểu được Trịnh Mục đến đây đón người nào.
- Thì ra là hắn!


Trong mắt Hứa Huyên toát ra ánh sáng chói mắt, cho đến lúc này nàng mới phát hiện mình vẫn coi trọng Tô Mộc chưa đủ, lần trước sau khi Trịnh Mục giới thiệu cho mình, vẫn không hề để tâm, bây giờ nhìn lại đúng là ngu xuẩn.
- Hứa Huyên, huynh đệ, cậu biết chứ?
Trịnh Mục đi tới sau đó cười nói.


- Dĩ nhiên, Hứa tiểu thư, chào cô.
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Tô Huyện trưởng, không ngờ anh lại tới nơi này.
Hứa Huyên nói.
- Làm sao? Chẳng lẽ tôi không thể tới nơi này sao?
Tô Mộc cười nói.
- Làm sao không thể, hoan nghênh hoan nghênh!
Hứa Huyên cười nói.


- Được rồi, Hứa Huyên, chúng tôi đi trước đây, cô ở lại đi sau.
Trịnh Mục nói xong liền cùng Tô Mộc ngồi vào trong xe, chiếc xe khởi động, nhanh như tia chớp lao đi.
- Tô Mộc!


Khi Hứa Huyên đang thấp giọng nhắc lại, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng thét gấp giọng, nhất thời dịch chuyển suy nghĩ của nàng ra khỏi người Tô Mộc:
- Huyên Huyên, có nhớ mình không vậy?
- A, Tiểu Mỹ, cậu đến rồi!


Hứa Huyên mỉm cười ôm lấy Cố Tiểu Mỹ, nhưng còn không đợi Hứa Huyên nói gì khác, nàng liền bị Cố Tiểu Mỹ vội vàng kéo lại, chỉ vào chiếc xe thể thao sắp biến mất trước mắt.
- Huyên Huyên, mình thấy cậu vừa rồi nói chuyện với hắn, cậu biết hắn sao?