Hà Sanh là sinh viên ưu tú tốt nhgiệp đại học Giang Nam, Hà Mân tốt nghiệp đại học kinh tế tài chính hàng hiệu. Hai người hiểu biết nhiều về sách báo kinh tế học trong nước, hiểu muốn phát biểu một bài trong tập san trung tâm quốc gia thì khó khăn như thế nào. Càng đừng nói ngay lúc đó Tô Mộc mới là sinh viên năm nhất.
Bấy nhiêu đã đủ làm người ta kinh sợ.
Nghe ý Tô Mộc thì hắn chỉ vô tình viết, hoàn toàn không nghiêm túc, chỉ là nền móng cho mấy bài phát biểu trong tập san kinh tế học quốc tế sau này.
Hai huynh đệ liếc nhau, thấy nỗi kinh sợ trong lòng đối phương.
Bọn họ hiểu biết Tô Mộc quá ít, không hay biết hắn có quá khứ huy hoàng đến thế. Hà Mân bất đắc dĩ lắc đầu. Khoan, Đỗ Phẩm Thượng mới nói có thể giúp Mai Đóa Nhi gặp Ngô lão, chẳng lẽ lão sư chỉ điểm Tô Mộc chính là Ngô lão ?
Nghĩ đến đây tim Hà Mân đập nhanh.
Gặp mặt Ngô lão chẳng những là nguyện vọng của Mai Đóa Nhi, cũng là điều Hà Mân khao khát. Được Ngô lão sư tự tay chỉ điểm là điều Hà Mân nằm mơ cũng muốn.
Tô Mộc nhìn Đỗ Phẩm Thượng kèm theo tín hiệu:
- Tiểu tử thối, diễn trò theo ngươi, chờ đến buổi tối ta sẽ tìm ngươi tính sổ!
Đỗ Phẩm Thượng hiểu ý, gã cười gian gật đầu.
Làm náo động, làm việc cao điệu không hợp tính cách Tô Mộc. Hắn không thích cao điệu, hắn không muốn lấy mấy chuyện đó ra nạm vàng cho mình. Tô Mộc cũng biết Đỗ Phẩm Thượng không phải loại người như vậy, nhưng gã bỗng nhiên nói chuyện bài văn khiến hắn rất bất ngờ.
Bất ngờ thì bất ngờ, Tô Mộc biết Đỗ Phẩm Thượng tuyệt đối sẽ không lấy hắn làm trò cười. Tô Mộc xuôi theo Đỗ Phẩm Thượng, phối hợp diễn trò với gã.
Bao Hùng Phi kích động nói:
- Thần tượng, anh đúng là thần tượng của em! Thần tượng hãy nhận em làm đệ tử. Sư phụ tại thượng, xin hãy uống trà bái sư đệ tử dâng lên!
Đỗ Phẩm Thượng làm bộ tức giận nói:
- Lão Bao, tính cướp lão sư của tôi ?
Lưu Kiên cao giọng:
- Lão Đỗ nói vậy là bậy, lão sư vĩ đại như vậy tôi cũng muốn bái sư. Lão Bao, ta ủng hộ ngươi!
Khương Ninh hét lên:
- Tô chủ tịch. Oách quá. Không nói gì nữa, em quyết định từ giờ trở đi anh chẳng những là là thần tượng của em, cũng là đối tượng em thích, em muốn theo đuổi anh!
Mai Đóa Nhi không kiềm được lòng vui sướng, mắt sáng rỡ nhìn Tô Mộc chằm chằm:
- Tô học trưởng nếu có thời gian rảnh có thể chỉ điểm cho em không ?
Trần Bích Loa bình tĩnh nhất cũng kích động nói:
- Tô chủ tịch, em muốn hỏi là sư phụ của anh có đúng là Ngô Thanh Nguyên Ngô lão không ?
Biết ngay sẽ có cảnh này.
Tô Mộc cười bất đắc dĩ nói:
- Thật ra không khoa trương như các em nghĩ, mấy bài viết này toàn nhờ lão sư chỉ điểm hoàn thành. Đúng vậy, anh chính là đệ tử quan môn của Ngô lão.
Trần Bích Loa run giọng nói:
- Thật . . . Là thật rồi!
Hà Mân không kiềm được kích động hỏi dồn:
- Tô chủ tịch, Ngô lão hiện đang ở thủ đô sao ? Gần đây Ngô lão có sáng tác gì không ? Ngô lão . . .
- Tô chủ tịch, số điện thoại của anh số mấy ? Em muốn ghi lại.
- Tô học trưởng có biết bài lý luận kinh tế học dạo trước rất sốt trên mạng không ?
- Tô bí thư, em muốn hỏi lúc anh làm bí thư đoàn ủy trong trường có thấy một bài viết đề nghị . . .
- Thần tượng, hay bây giờ chúng ta đi Thành phố Thịnh Kinh ngay đi ? Bái sư trước mặt bố của em!
Điên, điên hết rồi.
Bên tai Tô Mộc liên tục vang thanh âm, các nhân viên phục vụ kinh ngạc không nói nên lời. Các nàng biết mấy nam nữ trước mắt không đơn giản, nhìn bọn họ lái xe thì biết.
Nhóm người sang trọng như thế sao đột nhiên nhiệt tình như lửa với Tô Mộc, nếu Dương tổng thấy cảnh tượng này sẽ nghĩ sao ?
Ring ring ring!!!
Điện thoại của Tô Mộc reo chuông, hắn thở phào cười nói:
- Các vị, chờ tôi nhận điện thoại đã.
- A lô, tôi là Tô Mộc. Ừm, được, kêu Đoạn Bằng đến đón tôi đi.
Tô Mộc nói điện thoại xong nhìn mấy người, cười xin lỗi:
- Phẩm Thượng, các vị, e rằng tôi phải đi đây, chủ tịch huyện triệu về gấp. Phẩm Thương, cậu và nhóm Khương Ninh ăn cơm đi, ăn xong thì chơi trong thị trấn hoặc trực tiếp đi khu du lịch. Buổi tối thì chờ tôi rảnh đã.
Đỗ Phẩm Thượng cười nói:
- Lão sư cứ lo công chuyện của mình, chỗ này có tôi rồi.
- Vậy được.
Tô Mộc nhìn hướng Hà Mân:
- Hà quản lý nếu đã ăn xong thì theo tôi đi, chuyện buổi chiều không thể thiếu Hà quản lý.
Hà Mân đứng dậy:
- Được.
Tô Mộc dù gì là chủ tịch huyện huyện Hình Đường, nhóm Khương Ninh có quậy mấy cũng biết nặng nhẹ, không thể vì bọn họ làm lỡ công tác của Tô Mộc. Đừng nói Tô Mộc sẽ không làm vậy, trong lòng bọn họ cũng không yên.
Làm cho thần tượng khó xử ? Cho xin đi, còn muốn sau này gặp nhau không ?
Hà Sanh đứng lên:
- Đi, tôi cũng ăn no rồi, tôi đi cùng các người.
Nhóm Tô Mộc rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng. Sáu người Đỗ Phẩm Thượng quay về phòng, mới rồi toàn lo nói chuyện chưa ăn gì, bụng bọn họ đói cồn cào. Khương Ninh phẩy tay xua nhân viên phục vụ đi hết. Khương Ninh trợn to mắt nhìn Đỗ Phẩm Thượng chằm chằm.
Đỗ Phẩm Thượng nhai ngồm ngoàm, nói:
- Khương Ninh, đừng nhìn tôi kiểu đó, tôi sẽ xấu hổ. Hơn nữa cô không phải mẫu tôi thích, cô có thích tôi thì tôi cũng không chịu trách nhiệm.
- Biến đi, ai thèm thích ngươi ?
Khương Ninh hét to:
- Tôi muốn biết là Tô chủ tịch bình thường thích loại nữ nhân gì ? Ngươi là đệ tử của Tô chủ tịch nên chắc biết ?
- Xì.
Mai Đóa Nhi bật cười:
- Khương Ninh, ngươi làm thật sao ? Ngươi và Tô học trưởng mới gặp một lần, thật sự muốn theo đuổi ngược hắn ?
- Không được sao ?
Khương Ninh bướng bỉnh nói:
- Đúng, chúng tôi lần đầu tiên gặp nhau nhưng đừng quên chúng tôi là bạn tri kỷ đã lâu. Thôi, có nói thì ngươi cũng không hiểu. Đỗ Phẩm Thượng, khai mau!
Trần Bích Loa xen lời:
- Đỗ Phẩm Thượng, ngươi biết những chuyện gì về Tô chủ tịch hãy nói ra cho chúng tôi nghe một chút đi. Đừng ăn nữa, y như quỷ chết đói đầu thai.
- Được rồi, nếu các người đã nhiệt tình yêu cầu thì tôi sẽ kể cho nghe quang huy sự nghiệp của lão sư tôi, bảo đảm các người nghe xong sẽ cảm thán trước kia tưởng tượng về Tô Mộc quá đơn điệu, thì ra hắn có cuộc sống phong phú như thế.
Đỗ Phẩm Thượng lau miệng, hắng giọng mở máy hát.
* * *
- Hắt xì!
Đỗ Liêm sốt ruột hỏi:
- Chủ tịch có sao không ?
Tô Mộc xoa mũi:
- Không . . . Không sao, mũi hơi ngứa chút.
Tô Mộc thầm nghĩ ai dám nói xấu sau lưng mình, chẳng lẽ Đỗ Phẩm Thượng lại bơm thổi gì nữa ? Đám nhóc này dạt dào sức sống quá.
Tô Mộc nghĩ đến lúc bằng tuổi bọn họ không rảnh đi đâu chơi, lúc này không chừng vùi đầu trong thư viện sưu tầm sách hiếm trong phòng sưu tầm.
- Hà quản lý . . .
Hà Mân ngắt lời:
- Tô chủ tịch, sau này người còn kêu tôi như thế thì tôi không dám đáp lời. Bây giờ tôi không phải là quản lý của thủy sản Hồng Phong nữa, tôi đã từ chức chỗ đó. Từ giờ trở đi tôi chính là lính của Tô chủ tịch, người chỉ thế nào là tôi đánh thế ấy. Tô chủ tịch cứ kêu thẳng tên tôi đi.
Tô Mộc cười nói:
- Vậy sao được ? Thôi thì anh lớn tuổi hơn em, bình thường không đi làm em gọi là Anh Hà đi.
Hà Mân nói:
- Gọi sao cũng được, miễn không phải Hà quản lý thì được rồi.
Tô Mộc nói:
- Anh Hà, điều nên nói lúc trước em đã nói rồi, chúng ta cũng đã thảo luận. Chờ chức vụ của Anh Hà chính thức xác định, về chuyện Hoàng Vân chúng tôi đã thảo luận từ trước Anh Hà hãy tranh thủ ra kế hoạch hợp lý trong thời gian ngắn nhất. Có như vậy mấy công nhân xưởng xi măng Hoàng Vân mới không làm náo động nữa.
Hà Mân nói:
- Tô chủ tịch cứ yên tâm, nói thật thì vấn đề của Hoàng Vân chủ yếu có hai mặt. Một là suy nghĩ của lãnh đạo, hai là kỹ thuật xi măng. Vượt qua hai vấn đề này thì Hoàng Vân dễ dàng vùng dậy. Hiện tại Hắc Sơn trấn đang trong đà phát triển, cần lượng lớn xi măng.
Tô Mộc cười nói:
- Được rồi, Anh Hà biết là được.
Tòa nhà ủy ban huyện, văn phòng chủ tịch huyện.
Tô Mộc rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng vì nhận được thông báo từ văn phòng ủy ban huyện, nói Triệu Thụy An tìm hắn có chút việc. Dù không có cú điện thoại này thì Tô Mộc gặp Nhϊế͙p͙ Việt xong chắc chắn sẽ tìm Triệu Thụy An, gã dù gì là chủ tịch huyện, chủ trì tất cả công tác, nên báo cáo việc này với gã.
Không nói mâu thuẫn giữa Triệu Thụy An và Tô Mộc, nguyên tắc con người hắn không thay đổi. Anh là cấp trên, tôi sẽ tôn kính anh, làm việc theo quy định. Nhưng nếu anh cứ muốn kiếm chuyện thì xin lỗi, tôi không phải cục đất mặc người nặn.
Tô Mộc vừa đến Lâm Song liền vòng ra khỏi bàn làm việc:
- Tô chủ tịch đến rồi, chủ tịch huyện đang chờ ngài ở bên trong, nói là khi nào ngài tới thì mời vào ngay.
Lâm Song làm thư ký của Triệu Thụy An, hiện tại gã đã điều chỉnh lại tâm tính. Lâm Song biết không thể trò chuyện thoải mái với Tô Mộc như trước nữa, vậy chẳng bằng giữ tốt nguyên tắc của mình, đối xử Tô Mộc như một phó chủ tịch huyện.
Lâm Song cũng rất bức bối, thân phận như gã dù là phó chủ tịch huyện bình thường chưa chắc lọt được vào mắt gã. Bởi vì Lâm Song là thư ký của Triệu Thụy An, đại biểu mặt mũi Triệu Thụy An. Như Vương Vĩ Hoa đến chỗ Lâm Song chưa từng được đối xử như phó chủ tịch huyện.
Nhưng với Tô Mộc thì Lâm Song không dám vênh mặt.
Một người có bối cảnh hùng hậu, có thể lần lượt đánh tan các chiêu trò của Triệu Thụy An trong vô hình, Lâm Song làm sao dám coi rẻ phó chủ tịch huyện này ?
- Chủ tịch huyện, Tô chủ tịch đã đến.
Cửa văn phòng đẩy ra, một khuôn mặt cười quen thuộc đập vào mắt Tô Mộc.