Quan Bảng

Chương 359: Cao điệu tuyên chiến

- Lão sư, hiện tại ngài đang ở đâu vậy ? Sáng sớm hôm nay chúng tôi đã bắt đầu khởi hành, hiện tại đã tới huyện thành rồi. Sao đây, giữa trưa chúng ta đi đâu ăn ? Sinh viên của ngài thật vất vả tới đây một chuyến, còn mang theo một nhóm người sùng bái ngưỡng mộ ngài, có cô gái tươi mát đâu. Nói thế nào ngài cũng phải mời chúng tôi ăn một bữa tiệc lớn đi!


Sở dĩ Tô Mộc đưa ra thời gian mười phút một là vì cho mọi người kịp thời chạy tới, hai là vì nghe cuộc điện thoại này. Sáng nay vội vàng nên thiếu chút nữa hắn đã quên hôm nay Đỗ Phẩm Thượng sẽ dẫn bạn bè qua đây. Bây giờ nghe tiểu tử kia đang lải nhải, tâm tình Tô Mộc thoải mái hơn không ít.


Đỗ Phẩm Thượng đúng là một hoạt bảo, nói chuyện hay làm việc gì đều có thể làm người khác cảm thấy vui vẻ.
- Đừng lắm chuyện, hiện tại tôi đang xử lý công việc, vậy đi, cậu mang theo bạn học đi tới nhà khách trong huyện nghỉ ngơi một chút, tôi làm xong sẽ qua tìm cậu.
Tô Mộc nói.


- Được, không thành vấn đề!
Đỗ Phẩm Thượng cười hì hì nói.
Tô Mộc cúp điện thoại liền gọi cho Ô Dương, dặn dò vài câu, Ô Dương vội vàng vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ chiếu cố tốt cho khách sắp tới.
- Chủ tịch, đây là bản ghi chép hội nghị vừa rồi, ngài muốn nhìn xem hay không ?


Ngay lúc Tô Mộc còn đang đứng cạnh cửa sổ hành lang nhìn ra ngoài, Đỗ Liêm đột nhiên đi tới thấp giọng nói.
- Bản ghi chép hội nghị ?
Tô Mộc thoáng cau mày, hắn biết Đỗ Liêm là nguười làm việc biết nặng nhẹ, sẽ không vô duyên cớ cho hắn xem một bản ghi chép.


- Dạ, trước khi chúng ta tới quản ủy hội, Cổ Phồn mời dự họp hội nghị, chuẩn bị nghiên cứu thảo luận vài đề tài. Chủ tịch, trong đó có vài điều tôi cảm thấy được có chút quá mức.
Đỗ Liêm trầm giọng nói.


Có thể làm cho Đỗ Liêm nói ra lời này, có thể thấy được bản ghi chép kia có vấn đề. Tô Mộc cầm lấy, lướt nhanh một lần. Sau khi xem xong, trên mặt hắn hiện lên nụ cười nghiền ngẫm.
Đúng như lời Đỗ Liêm đã nói, thảo luận mấy đề tài thật sự vô cùng quá mức.


Những đề tài này đều thảo luận việc bổ nhiệm cùng miễn nhiệm nhân sự quản ủy hội, có lên chức, có cách chức, có điều động. Trong đó xếp ở vị trí đầu tiên là phó chủ nhiệm văn phòng Cát Minh Lãng bị cách chức, không nói ra nguyên nhân, chỉ nói cách chức mà thôi.


Xem ra Cổ Phồn nghĩ thừa dịp Tô Mộc còn chưa kịp nhậm chức tranh thủ thời gian đem những vị trí quan trọng đổi lại người của mình. Chẳng qua vì vậy làm Tô Mộc phát hiện bí thư Đảng ủy quản ủy hội là nhân vật số một nơi này. Cổ Phồn ah Cổ Phồn, ông đang tự rước lấy nhục, cũng đừng trách tôi hung hăng tát vào mặt.


Mười phút sau.
Tô Mộc đã suy nghĩ xong mọi chuyện, sắc mặt ngưng trọng chậm rãi đi vào phòng họp. Vừa thấy hắn xuất hiện mọi người đều cung kính đứng lên, không tự chủ được vỗ tay, nhưng dù đang vỗ tay, sắc mặt bọn họ vô cùng cẩn thận.


Tô Mộc đi tới giữa trung tâm, nhưng không ngồi xuống. Hắn hờ hững đảo mắt toàn trường, phàm là ai nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong lòng chợt căng thẳng.
- Đừng đứng nữa, ngồi xuống đi!
Tô Mộc lạnh nhạt nói.


Đợi sau khi mọi người đều ngồi xuống, thanh âm lạnh lùng của Tô Mộc đột ngột vang lên, không hề có chút dấu hiệu báo trước.


- Các đồng chí, có lẽ trong số các vị có người đã nhận thức tôi, gặp qua tôi, nhưng tin tưởng càng nhiều người lần đầu tiên gặp tôi. Ở trong này tôi tự giới thiệu, tôi là Tô Mộc, là bí thư Đảng ủy quản ủy hội khu khai phát, là chủ nhiệm quản ủy hội.


- Tự giới thiệu cũng không phải hướng mọi người khoe khoang chuyện gì, chỉ là muốn các vị hiểu được sự tình hôm nay tôi sẽ không trốn tránh bất cứ trách nhiệm nào. Làm người đứng đầu quản ủy hội, tôi sẽ đem toàn bộ sự tình từ đầu tới cuối hội báo huyện ủy cùng ủy ban huyện. Là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ nhận!


- Nhưng trước khi tôi gánh trách nhiệm, tôi nghĩ muốn hỏi một chút, chư vị đang ngồi, trách nhiệm của các vị thế nào ? Các vị chuẩn bị làm sao gánh nhận ?


Lời dạo đầu thật bình tĩnh, nhưng đã mang đầy mùi thuốc súng. Không có ai cho rằng tâm tình Tô Mộc hiện tại tốt đẹp, đều đang đợi hắn phát hỏa. Đáy lòng mỗi người đều đang cầu nguyện ngọn lửa này đừng đốt lên đầu mình.


- Tô chủ tịch, chuyện này là do tôi xử lý không đủ, tôi có trách nhiệm, tôi thỉnh cầu tổ chức xử lý.
Ngay khi lời của Tô Mộc hạ xuống, Cổ Phồn liền đứng lên, sắc mặt hắn trầm trọng dùng ngữ khí thật bi thống nói ra lời này.


Nếu như có thể, Cổ Phồn tuyệt đối không muốn đứng lên. Vừa đứng lên liền ý nghĩa hắn đem quyền chủ động đưa ra ngoài. Nhưng hắn có lựa chọn sao ? Hắn không có!


Tô Mộc đã ngang nhiên tỏ thái độ, Cổ Phồn cũng là người từng quản sự chân chính, nếu còn tiếp tục không biểu lộ thái độ, cấp trên biết được sự tình càng nghiêm trọng.


- Cổ bí thư, trách nhiệm của ai người đó gánh vác, đây là nguyên tắc của Đảng. Ông không cần phải sốt ruột tự thỉnh xử phạt, ở trong này tôi chỉ muốn hỏi ông mấy vấn đề, mời Cổ bí thư giải đáp.
Tô Mộc không chuẩn bị buông tha cho Cổ Phồn, sắc mặt âm lãnh nói.
- Tô chủ tịch, mời hỏi.


Cổ Phồn khẽ run đáp.
- Quản ủy hội khu khai phát phát sinh chuyện lớn như vậy, trước đó ông đang làm gì ? Vì sao ra mặt can thiệp chỉ có một mình Đàm Mặc bí thư! Nhìn thấy yêu sách của công nhân Hoàng Vân, vì sao ông lại cho đóng chặt cổng lớn ? Vì sao sau khi cổng lớn bị đóng lại, ông vẫn không lộ mặt ?


- Là phó bí thư quản ủy hội, ông có lập tức lựa chọn báo cảnh, để đồn công an phái người tới duy trì trật tự ? Vì sao không thấy ai thông báo tình huống với tôi ? Sự tình trở nên căng thẳng, vì sao ông vẫn không ra mặt ? Ông có biết bên ngoài có Đường trợ lý Đường Tú Thi của tập đoàn Cự Nhân đang đứng hay không ? Ông có biết Đường trợ lý rất có thể vì hành động của ông mà trực tiếp bác bỏ hiệp thương đã đạt được với Gia Hòa hay không ?


- Cổ bí thư, chính là mấy vấn đề này, hiện tại phiền toái ông giải đáp cho tôi.
Lời của Tô Mộc lạnh thấu xương, từng bước ép sát tập trung Cổ Phồn.


Cỗ khí thế siêu cường nháy mắt tràn ngập, mọi người nghe được lời của Tô Mộc đều nơm nớp lo sợ. Không ai ngờ được Tô Mộc ở ngay ngày đầu tiên nhận việc còn dùng tư thế cao điệu như vậy tuyên chiến cùng Cổ Phồn, người đứng thứ hai trong quản ủy hội.


Nhưng biết bị tuyên chiến thì thế nào ? Ai bảo Cổ Phồn thật sự là đuối lý!
- Tô chủ tịch, chuyện này tôi có thể giải thích, lúc ấy tôi đang làm việc, đang xử lý công vụ cho nên không nghe được thanh âm bên ngoài!
Cổ Phồn vội vàng nói.


Lời này vừa nói ra, liền khiến toàn trường ngẩn người. Ánh mắt mọi người nhìn Cổ Phồn tràn ngập khinh thường. Người này thật vô cùng ngu xuẩn, lý do như vậy cũng tìm ra được ? Cái gì gọi là xử lý công vụ nên không nghe được, toàn bộ người trong quản ủy hội đều nghe thấy, chỉ riêng hắn không nghe ?


- Thật sự là vậy sao ?
Tô Mộc lãnh đạm hỏi.
- Tô chủ tịch, tôi có chuyện cần nói!
Đúng lúc này Đàm Mặc đột nhiên giơ tay lên.
- Nói!
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Tô chủ tịch, lời nói vừa rồi của Cổ bí thư tất cả đều giả, là đang nói dối!


Đàm Mặc quyết đoán nói, nháy mắt trong phòng họp lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.
- Đàm Mặc, ông đang nói bậy bạ gì đó ?
Cổ Phồn hổn hển tức giận quát.


Đáy mắt Đàm Mặc hiện lên ánh sáng lạnh, Cổ Phồn, đây là ông bức tôi. Hội quản ủy đều bị ông nắm trong tay, nếu ông không ngã, tôi làm sao có cơ hội xoay người. Nếu như vậy ông cũng đừng trách tôi vô tình.


- Cổ bí thư, tôi có phải đang nói dối hay không, ông hỏi liền biết. Tô chủ tịch, tôi cam đoan lời tôi nói đều là thật sự. Lúc ấy đang họp, bên ngoài xảy ra chuyện công nhân Hoàng Vân ngăn chặn cổng lớn, là Cổ bí thư nói bọn họ chỉ yêu sách bình thường, không báo công an, hơn nữa còn để tôi đi ra nói chuyện cùng công nhân nhà máy Hoàng Vân.


- Sau khi tôi rời khỏi phòng họp liền gọi điện tới đồn công an, hơn nữa người nghe điện thoại là đồn trưởng Triệu Hoa Liễu. Về phần tại sao mãi tới khi người của cục công an huyện chạy tới mà người của Triệu đồn trưởng chưa xuất hiện thì tôi không biết. Nhưng tôi dám khẳng định chính là lời của Cổ bí thư là nói dối, hắn rõ ràng biết chuyện xảy ra bên ngoài, nếu ngài không tin, đại khái có thể xem bản ghi chép internet trong phòng họp!


Đàm Mặc lớn tiếng nói.
- Ông!


Hiện tại Cổ Phồn thật sự giận dữ, khinh thường, sơ suất quá. Cổ Phồn vốn cho rằng trong quản ủy hội hắn chính là bầu trời, không ai dám làm trái lời của hắn. Cho nên hắn mới dùng lý do xử lý công vụ nghĩ qua loa tắc trách. Ai nghĩ tới Đàm Mặc lại dám đâm cho hắn một đao ngay lúc này.


Đây quả thực muốn chết!
Sắc mặt Tô Mộc không chút thay đổi đứng tại chỗ, trong lòng không ngừng cười lạnh. Thật sự là chó tranh mồi phấn khích, chuyện của nhà máy Hoàng Vân còn chưa giải quyết xong, các người lại cắn xé lẫn nhau.


Tô Mộc không có nhiều thời gian lãng phí trong chuyện lục đục nội bộ, nhiệm vụ chủ yếu của hắn là phát triển khu khai phát. Vì đạt tới mục đích này, hắn nhất định phải quyết đoán sấm vang chớp giật đem đầm nước lặng quản ủy hội quấy đục hoàn toàn.
- Thật là vậy sao ?


Thanh âm Tô Mộc lạnh lùng hỏi.
- Là như vậy, Tô chủ tịch, tôi cũng muốn tố giác, lời của Cổ bí thư là nói dối!
Đúng lúc này lại một thanh âm kinh động lòng người vang lên.