Quan Bảng

Chương 342: Chỉ cần có dã tâm, tôi sẽ hết sức chú đẩy

Khụ khụ!
Tô Mộc nhìn nữ nhân mị hoặc trước mắt, không nhịn được ho khan, đây tính là gì ? Cái gì gọi là một đêm bao nhiêu tiền, cô nghĩ tôi là ai đây ?
- Chị Trần, tôi nghĩ chị uống say rồi.
Tô Mộc vội vàng nói.


- Uống say ? Mới uống bao nhiêu đâu, nói cho anh biết, thêm một chai cũng chưa say! Tiểu tử, anh nói rõ đi, một đêm rốt cục bao nhiêu tiền ?
Trần Kiều lại nói.
Đây là sao vậy ?
Tô Mộc nhìn Trần Kiều đã say nhưng còn bướng bỉnh nói như vậy, thật đúng là không có cách nào.


- Hay là tôi gọi điện kêu tiểu Thúy tới đây một chuyến ?
Tô Mộc hỏi.
- Mời nàng tới đây làm gì ? Sao vậy ? Chẳng lẽ anh còn muốn song phi hay sao ?
Trần Kiều đá lông nheo nói.
Điên mất!


Tô Mộc nghe được lời của nàng, thật sự cảm thấy muốn hỏng mất. Song phi đích xác thật thích, nhưng không phải ý tưởng hiện tại của Tô Mộc. Hiện tại hắn chỉ muốn tránh ra xa, nói chuyện như vậy thật sự có chút khó chịu. Nghĩ tới đây sắc mặt Tô Mộc thoáng trầm xuống.


- Chị Trần, nếu chị còn không chịu buông ra, tôi phải ra tay đó.
- Anh ra tay ? Anh ra tay thế nào ? Anh muốn đánh tôi như bọn hắn sao ? Tới nha, đánh đi! Ngoại trừ khi dễ tôi, đám xú nam nhân các người còn có thể làm cái gì ?


Trần Kiều nói xong chợt khóc lên, rời khỏi thân thể Tô Mộc, vừa khóc vừa đi tới bên cạnh quầy rượu lấy ra một chai rượu mở nắp, ngẩng cổ uống một hơi. Căn phòng này thuộc về riêng nàng, vì vậy rượu ở nơi đây cũng là của nàng.


Tô Mộc vốn không biết từ sau khi nàng bị cách chức xưởng trưởng, nàng đã ở nơi này còn nhiều hơn ở nhà, mỗi lần tới đây đều không say không về.
Nếu say thì ngủ lại nơi đây thôi!
- Đừng uống nữa!
Tô Mộc đi tới cầm qua chai rượu.
- Ai cần anh lo ?


Trần Kiều giật lại, ngẩng cổ tiếp tục uống.
Nhìn bộ dáng của nàng, đáy lòng Tô Mộc dâng lên cơn tức:
- Uống đi, uống đi, uống cho chết luôn đi! Nhìn xem tới lúc đó có ai đau lòng!
Nói xong Tô Mộc xoay người muốn rời khỏi.


Ai nghĩ tới Trần Kiều đột nhiên từ sau lưng ôm lấy Tô Mộc, bộ ngực dán lên lưng hắn làm cho hắn cảm giác vô cùng thoải mái.
- Đừng đi, đừng lưu lại một mình tôi, chỉ bồi tôi nói chuyện được không ?
Trần Kiều nỉ non nói.
- Bỏ chai rượu xuống rồi nói!
Tô Mộc quả quyết.
- Được!


Trần Kiều nghe lời buông chai rượu, ngồi xuống sô pha. Hiện giờ nàng thật sự cô đơn, thật muốn tìm một người nói chuyện, vừa lúc Tô Mộc xuất hiện, còn là người mà nàng từng quen biết.


- Kỳ thật anh không nói tôi cũng biết, anh không phải bạn học của tiểu Thúy, quan hệ giữa anh cùng nàng không đơn giản, anh là tình nhân mà nàng bao nuôi đi ?


Trần Kiều vừa ngồi xuống liền buột miệng nói ra câu nói này, lập tức làm Tô Mộc khó chịu. Nếu không phải biết nàng là ai, hơn nữa biết nàng có cảm tình thế nào với nhà máy Gia Hòa, hắn tuyệt đối sẽ không ở lại đây nghe nàng nói bậy.


- Cô muốn nghĩ thế nào thì tùy cô, nói nghe xem, vì sao cô uống nhiều rượu như vậy ? Có phải vì bị cách chức, tâm tình mất hứng ?
Tô Mộc đem đề tài chuyển trở về.


- Anh cũng biết nhà máy Gia Hòa ? Đúng vậy, anh làm sao có thể không biết ? Nếu anh là người Hình Đường, còn không biết nhà máy Gia Hòa thì quả thật là chuyện buồn cười! Mấy năm trước Gia Hòa có bao nhiêu uy phong, sản phẩm đi khắp cả tỉnh thành. Nhưng hiện tại thì sao ? Đừng nói là tiêu thụ ra tỉnh thành, dù là trong huyện thành cũng không ai cần.


Trần Kiều lên tiếng, trong tay cầm ly rượu nhưng không uống tiếp, có chút men say, đem tích tụ trong lòng đổ ra.
- Vì sao vậy ?
Tô Mộc hỏi.
- Còn vì sao ? Không phải bởi vì những người kia không hiểu giả hiểu, chỉ huy lung tung, thật sự đem một nhà máy tốt đẹp kinh doanh tới sắp đóng cửa!
Trần Kiều tức giận nói.


Ừng ực…
Trần Kiều uống hớp rượu, nhìn Tô Mộc lớn tiếng nói:


- Có phải anh không tin tưởng lời tôi nói hay không ? Nếu như anh không tin, tôi sẽ tiếp tục nói cho anh nghe. Tôi đã sớm nói loại sản phẩm hiện giờ, nếu ở trước kia thì còn tạm được, nhưng vì thị trường không ngừng bão hòa cùng hoàn thiện, nhất định sẽ bị chen chúc đẩy ra.


- Nhưng bọn hắn nhất định không nghe, còn mở hội nghị Đảng ủy phủ định đề nghị của tôi. Còn đòi thu hoa quả gì đó, hiện tại thì sao ? Hoa quả thu không ít, chồng chất một đống, nhưng sản xuất đồ hộp lại không ai cần. Từng rương đồ hộp bỏ trong nhà kho, không có nguồn tiêu thụ, sớm hay muộn sẽ bị hủy diệt!


- Tiền, đó đều là tiền, cứ như vậy trôi theo dòng nước. Lưu trữ những số tiền kia mua trang bị tiên tiến, tiến cử thêm kỹ thuật, nghiên cứu thêm sản phẩm mới chẳng phải tốt hơn. Nhưng cứ nhất định ném xuống mới cam tâm! Nhà máy lại không phải của tôi, nếu là của tôi, tôi đã sớm đem đám người kia rửa sạch ra ngoài!


- Vậy cô muốn nghiên cứu sản phẩm gì ?
Tô Mộc lơ đãng hỏi.
- Đương nhiên là nước uống!
Trần Kiều không chút do dự, quyết đoán nói:


- Gia Hòa lập nghiệp từ đồ hộp, kỹ thuật trong phương diện này khá hoàn thiện. Chỉ cần tiến cử thêm kỹ thuật mới, các công nhân đều có thể nắm giữ. Hơn nữa trấn Hắc Sơn thật bần cùng, nhưng có nghèo tới đâu chúng ta cũng không thiếu nước! Tỷ như nước suối trong núi, nếu dùng thật tốt, làm thành nước khoáng, không thể bán sao ?


- Tôi từng nhìn thấy nước khoáng bán thật Thịnh vượng trong thành phố lớn. Ai ra cửa cũng mang theo chai nước khoáng, vừa phương tiện vừa bớt việc. Chất lượng nước suối của chúng ta, tôi từng âm thầm đưa đi kiểm tra, trong báo cáo nói chất lượng nhất đẳng. Đáng tiếc, báo cáo của tôi không ai chịu nghe!


Tô Mộc nhìn dáng vẻ của Trần Kiều như tỏa sáng, đáy lòng không khỏi thầm bội phục. Hắn có thể nghĩ tới dùng nước suối sản xuất, không nghĩ tới Trần Kiều cũng đã sớm nghĩ tới. Em gái này vừa nhìn cũng biết là nữ cường nhân, khó trách tới bây giờ còn chưa kết hôn.


Nhưng nếu còn tiếp tục suy sút như vậy, Trần Kiều sẽ ra sao ?
- Chỉ sản xuất nước khoáng sao ?
Tô Mộc tiếp tục hỏi.
- Ai nói!
Nói tới đây, Trần Kiều chợt hưng phấn, giống như tìm được trạng thái hăng hái ngày xưa, đứng bật dậy kêu to.


- Nước khoáng chỉ là bước đầu tiên của tôi! Nếu tôi cần làm, phải làm thật tốt nhất. Tôi muốn dùng nhà máy đi thế chấp vay tiền ngân hàng, dùng thương hiệu Gia Hòa mời góp vốn đầu tư, ngoại trừ sản xuất nước khoáng, tôi còn phải sản xuất các loại nước uống. Tỷ như là bia, như là Duẩn Tiêm trà!


- Anh biết không, kỳ thật tôi đã sớm chú ý Duẩn Tiêm trà, thật không ngờ chính là, bị Tô Mộc sử dụng trước, chẳng những dùng trước, còn mời tập đoàn Chu thị đầu tư, thật sự kiến thành căn cứ trồng trà. Đây chính là cướp sinh ý của tôi!
Nói tới đây Trần Kiều vung nắm tay như thị uy.


- Trà Duẩn Tiêm!
Tô Mộc không ngờ ánh mắt Trần Kiều sắc bén như vậy, có thể nhận ra thị trường của trà Duẩn Tiêm. Nhưng cho dù chỉ là như thế, cũng đã thể hiện rõ dã tâm của nàng!
- Xem ra Tiểu Thúy tỷ nói không sai, Trần Kiều đúng thật là một nhân tài!


Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Mộc đã có ý tưởng.
- Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc, tất cả chuyện này chỉ có thể trở thành bọt nước…chúng ta uống rượu!
Trên mặt Trần Kiều hiện lên vẻ ảm đạm.


Nghĩ tới đây tâm tình của nàng càng thêm trầm thấp, có chút nóng nảy. Bởi vì tâm tình thật sự tồi tệ cho nên nàng mới nói ra lời phóng đãng như thế với Tô Mộc, nếu ở lúc bình thường nàng cũng không có tính cách như thế.


Ngay lúc Tô Mộc sơ ý, Trần Kiều lại uống hết cả chai rượu, sau đó nằm vật xuống sô pha say sưa ngủ thϊế͙p͙ đi.
Tô Mộc xoay người chỉnh lại thân thể nàng, khóe môi mỉm cười, nguyên bản hắn muốn tìm một người quản lý nhà máy Gia Hòa, hiện tại xem ra không cần tìm ai nữa.
- Trần Kiều, chính là cô!


Không sợ cô gây sức ép, chỉ sợ cô không làm được!
Trần Kiều, chỉ cần cô có dã tâm, buông tay mà làm, những chuyện khác tôi sẽ dốc sức chú đẩy!