Quan Bảng

Chương 340: Bất cứ giá nào

Xuân về hoa nở, vạn vật sống lại.
- Hi vọng ngày mai hết thảy đều thật tốt!
Tô Mộc mỉm cười thu thập xong đồ vật, đẩy cửa đi ra văn phòng, Đỗ Liêm đã sớm đợi bên ngoài. Hiện tại dù đã tan sở, nhưng khi Tô Mộc còn chưa về, Đỗ Liêm cũng không khả năng về trước.


- Đỗ Liêm, tan sở còn việc gì không ?
Tô Mộc tùy miệng hỏi.
- Không có việc gì!
Đỗ Liêm cười nói.
- Chủ tịch, hiện tại tôi chỉ một mình, có một người bạn gái đoạn thời gian trước đã thôi, trở về cũng chỉ một mình.


- Tốt lắm, đi, gọi thêm Đoạn Bằng, tôi dẫn các anh đi buông lỏng một chút.
Tô Mộc cười nói.
- Dạ!


Cơ hội như bây giờ, cho dù tối nay thật sự có việc Đỗ Liêm cũng sẽ thoái thác. Mà trên thực tế đêm nay gia đình Đỗ Liêm đã có an bài gì đó, nói là giới thiệu làm mai cho hắn. Nhưng bản thân Đỗ Liêm vốn thật phản đối việc này, hiện giờ có lời của Tô Mộc, làm sao còn muốn về nhà. Chẳng qua một lát hắn gọi điện báo cho gia đình biết là được.


Hiện tại lão đại long đầu giới giải trí huyện Hình Đường chính là Kim Sắc Huy Hoàng. Ba người Tô Mộc đương nhiên đi tới nơi đây, chẳng qua khác với trước kia, hắn cũng không cho người thông tri Dương Tiểu Thúy. Nếu mỗi lần tới đây đều gọi Dương Tiểu Thúy, loại cảm giác như vậy thật sự là khó chịu.


Tô Mộc vẫn ăn mặc như trước kia, thậm chí hắn còn đề nghị Đỗ Liêm thay quần áo. Hiện tại nhìn ba người mặc thường phục bình thường, làm cho người ta cảm giác chỉ là thành phần tri thức tan tầm sau đó đi tiêu khiển giải trí.


- Đỗ Liêm tuổi tác như anh hẳn phải có bạn gái chứ ? Vì sao tới bây giờ còn một mình ? Có phải do ánh mắt quá cao không ?
Tô Mộc mỉm cười trêu chọc.


Thư ký phải nghĩ biện pháp làm tốt quan hệ với lãnh đạo, đây là điều nhất định. Mà làm lãnh đạo cũng không thể luôn nghiêm mặt, nên có thời gian thư giãn cũng nên thư gian. Phải biết rằng có đôi khi, một vị thư ký rất có thể đem một vị lãnh đạo đưa lên con đường không ngày về. Hơn nữa nếu Đỗ Liêm là thư ký của Tô Mộc, là đối tượng hắn chuẩn bị bồi dưỡng, tự nhiên không thể đối đãi như những người khác.


- Lãnh đạo, ngài đừng chê cười tôi. Còn không phải bởi vì tôi từng bị bỏ rơi, bị ghẻ lạnh, cho nên bạn gái mới chia tay. Một năm nay tôi có chút nản chí ngã lòng nên không tìm người khác. Không nói gạt ngài, mấy ngày trước tôi còn gặp bạn gái cũ, nàng sắp kết hôn, còn mời tôi đi dự đám cưới.


Đỗ Liêm thành thật kể lại chuyện của mình, cũng không giấu diếm.
Có đôi khi nói thật rất có tác dụng!
Kịch bản cũ đầy cẩu huyết!
Nhưng lại là đời sống thực tế!


Đáy lòng Tô Mộc bất đắc dĩ cười lạnh, có chút phụ nữ chính là như vậy, không muốn chờ đợi. Đem việc kết hôn xem như thủ đoạn leo lên cao, khi bạn trai còn tốt thì dễ nói, một khi bị mất đi quyền thế, các nàng sẽ không chút do dự lựa chọn rời đi. Bộ dáng cùng ngữ khí bây giờ của Đỗ Liêm đã có thể chứng minh suy đoán của Tô Mộc không hề sai lầm.


- Anh Đỗ, đàn bà như vậy cũng không đáng cho anh đi quý trọng, theo tôi nghĩ lúc trước cô ta rời khỏi anh, đó là vận may của anh. Nếu hiện tại cô ta còn đi theo anh, như vậy anh mới xui xẻo.
Đoạn Bằng cười nói.


- Đúng vậy, lời của anh thật có đạo lý. Nếu hiện tại nàng còn đi theo tôi, nói không chừng đỉnh đầu tôi không biết xanh mượt tới thế nào rồi.
Đỗ Liêm cười tự giễu.


Mà câu nói tự giễu như vậy lập tức kéo gần quan hệ giữa Đỗ Liêm cùng Đoạn Bằng. Trước kia Đoạn Bằng còn tưởng Đỗ Liêm là phần tử trí thức không dễ tiếp xúc, hiện tại xem ra hoàn toàn không cần lo lắng chuyện này. Có thể trở thành thư ký cho Tô Mộc, tuyệt đối là người thông minh, biết làm sao lựa chọn phương thức hòa hợp với nhau.


Tô Mộc ngồi bên cạnh, tâm tình cũng không tệ. Một thư ký một tài xế, nếu quan hệ hai người không hòa hảo đối với lãnh đạo mà nói tuyệt đối là tổn thương trí mạng.
Ngay lúc ba người đang uống rượu, nghe dàn nhạc anh hát thì Đoạn Bằng đột nhiên thấp giọng nói:


- Lãnh đạo, bên kia có người đi về phía chúng ta.
Tô Mộc ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt Đoạn Bằng, không khỏi thoáng híp mắt. Đích thật có người đang đi tới, hơn nữa hắn còn nhận thức người này.
- Tô chủ tịch, tôi không mời mà tự tới, mời ngài thứ lỗi nhiều hơn.


Ngưu Đức Thành cầm chai rượu, đi tới trước mặt mỉm cười nói.
Lãnh đạo công ty khai thác mỏ Đỉnh Tượng – Ngưu Đức Thành!
Tô mộc nhìn nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Ngưu tổng, sao lại nói vậy, ông cũng không đắc tội gì tôi, làm gì cần xin thứ lỗi.


- Tô chủ tịch, tôi có thể ngồi xuống sao ?
Ngưu Đức Thành hỏi.
- Ngồi đi!
Tô Mộc gật gật đầu.
Sau khi Ngưu Đức Thành ngồi xuống, cảm nhận được địch ý truyền tới từ trên người Đỗ Liêm cùng Đoạn Bằng, miễn cưỡng cười, lập tức trầm giọng nói:


- Tô chủ tịch, hôm nay tôi tới đây, đích thật có việc muốn nhờ. Chúng ta cũng hiểu biết nên không cần nói quanh co, khuyển tử làm ra những việc như vậy, tôi đã biết. Ngàn sai vạn sai đều là do người cha như tôi giáo dục không tốt. Tô chủ tịch, anh có thể đại đại hội lượng, thả cho Giá Cường một đường sống.


Quả nhiên là vì vậy!
Tô Mộc híp mắt, cũng không có ý kiến. Công ty Đỉnh Tượng hoàn toàn dựa vào quan hệ với Triệu Thụy An mới làm giàu. Chính xác mà nói quy mô công ty Đỉnh Tượng không nhỏ, Ngưu Đức Thành cũng không phải kẻ ngu dốt, thật sự đem công ty phát triển có danh có tiếng.


Chỉ tiếc tính tình Ngưu Đức Thành có chút nóng nảy, trong tính cách lại mang theo vẻ thô lỗ. Bị loại tính cách này ảnh hưởng, Ngưu Giá Cường cũng biến thành có chút ngang ngạnh. Ở trong Hình Đường ỷ có tiền luôn tự cho là đúng, có đôi khi làm việc cũng không cố kỵ tìm đường rút quân cho chính mình.


Nhưng thông qua lời hội báo của Từ Tranh Thành, Tô Mộc cũng rõ ràng vấn đề của công ty Đỉnh Tượng cũng không lớn, Ngưu Giá Cường nhiều nhất chỉ xem là một công tử ăn chơi, cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý. Nếu không phải nguyên nhân này, Tô Mộc đã sớm xử lý nghiêm khắc, không tới mức vẫn tạm giữ như bây giờ.


- Ngưu tổng, chuyện của Ngưu Giá Cường tự nhiên có cơ quan công an dựa theo quy định làm việc, ông tới cầu tôi hình như đã tìm lầm người đi ?
Tô Mộc lãnh đạm nói.
- Không!
Ngưu Đức Thành trầm giọng nói:


- Tôi biết khuyển tử đắc tội Tô chủ tịch, việc này chỉ cần Tô chủ tịch gật đầu thì có thể trôi qua. Đương nhiên tôi biết kẻ làm sai phải chịu phạt, Tô chủ tịch, tấm thẻ này xem như chút kính ý nho nhỏ của tôi, ngài nhận lấy, xem như cấp cho các huynh đệ chút tiền uống trà!
- Hừ!


Tô Mộc nhìn Ngưu Đức Thành đưa qua tấm thẻ, không khỏi hừ mũi:
- Ngưu Đức Thành ah Ngưu Đức Thành, ông thật nghĩ bây giờ vẫn là xã hội cũ thế nào ? Còn tiền uống trà! Ông tin hay không, hiện tại tôi có thể lấy tội danh hối lộ nhân viên công vụ quốc gia bắt giữ ông!
- Không dám, không dám!


Ngưu Đức Thành vội vàng xua tay nói:
- Tô chủ tịch, anh đừng hiểu lầm, tôi thật sự không có ý tứ gì khác, tôi chỉ muốn cứu con tôi ra ngoài. Chỉ cần anh có thể đáp ứng tôi, đáp ứng giúp đỡ, tôi nguyện ý trả bất cứ giá nào.


Nghĩ tới vợ mình đang ở nhà khóc sướt mướt, Ngưu Đức Thành lại cảm giác phiền chán. Nhưng nói thật trong tim hắn cũng không dám khẳng định, không biết Ngưu Đức Cường đã như thế nào.


Đúng vậy, Lương Thiên đã đáp ứng hỗ trợ, mà hắn cũng đã chuẩn bị tiền xong xuôi. Nhưng phải biết rằng mãi tới bây giờ Lương Thiên vẫn chưa nói với Ngưu Đức Thành kế hoạch của chính mình. Ngưu Đức Thành theo bản năng dự cảm được, lần này thủ đoạn của Lương Thiên sẽ rất lớn. Lương Thiên không sợ là vì có một người cha là trưởng ban tuyên truyền huyện, nếu thật vì chuyện này đắc tội Tô Mộc, Ngưu Đức Thành sẽ không trốn thoát.


Tới lúc đó đừng nói là Ngưu Giá Cường, dù chính bản thân Ngưu Đức Thành cũng không có đường lui. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định đi tìm Tô Mộc.


Nếu sự tình có khả năng hòa giải, Ngưu Đức Thành không muốn mạo hiểm lớn như vậy, đối địch thẳng thắn với Tô Mộc. Không nhìn thấy cả Sở Tác Mai cũng bị Tô Mộc kéo xuống sao ? Nếu thật sự có việc, Ngưu Đức Thành còn chưa tự tin tới mức địa vị của mình trong lòng Triệu Thụy An cao hơn cả Sở Tác Mai.


Triệu Thụy An thậm chí có thể bỏ rơi Sở Tác Mai, huống chi chỉ một Ngưu Đức Thành ?


Tô Mộc ngồi yên bất động, hắn đang đợi Ngưu Đức Thành tung ra lá bài tẩy. Hắn tin tưởng người này đi tìm chính mình, với sự thông minh tài trí của hắn tuyệt đối không chỉ muốn dùng tiền hối lộ mình. Hiện tại Tô Mộc chỉ muốn biết, lá bài tẩy của Ngưu Đức Thành có đáng giá cho hắn xem trọng hay không.


Ngưu Đức Thành đang do dự!
Hắn biết mình có bài tẩy, nhưng nếu thật sự lấy đi ra, mình xem như đã phản bội Triệu Thụy An. Nếu là như vậy, tương đương mình ngã về phía Tô Mộc. Làm như vậy rốt cục có đáng giá hay không ? Nếu như Tô Mộc mạnh hơn Triệu Thụy An, cách làm của mình xem như thành công.


Vạn nhất Tô Mộc bị Triệu Thụy An đánh áp xuống, tiền đồ của mình, tương lai của công ty Đỉnh Tượng hoàn toàn bị chôn vùi!
Sinh tử thành bại, chỉ trong một ý niệm!


Nhưng Ngưu Đức Thành cũng không giãy dụa quá lâu, phải biết rằng nơi này mặc dù là quán bar, thanh âm hỗn tạp, ánh sáng ảm đạm, nhưng cũng không đảm bảo sẽ không có người có ý chí riêng ẩn hiện. Nếu bị người phát hiện mình ở chỗ này quá lâu, chỉ sợ truyền ra ngoài Triệu Thụy An sẽ không còn tin tưởng hắn.


Hoặc là không làm, đã làm thì phải quyết đoán lưu loát.
Mình chỉ có một đứa con trai bảo bối như Ngưu Giá Cường, không thể trơ mắt nhìn thấy con mình chết già bên trong tù.
Chỉ cần có thể cứu hắn ra, hết thảy đều bất cứ giá nào.


- Tô chủ tịch, không biết ngài có biết Lương Thiên hay không ?
Ngưu Đức Thành thấp giọng hỏi.
- Lương Thiên ?
Tô Mộc thoáng nhướng mày.
- Không sai, chính là Lương Thiên!
Nếu Ngưu Đức Thành đã nói ra, tâm tình bất an cũng biến mất, nói chuyện trở nên lưu loát:


- Chuyện tôi muốn nói có liên quan tới Lương Thiên, hắn…