Quan Bảng

Chương 337: Ăn gan báo, lại dám ở chỗ này giương oai

- Mời về ? Tôi về sao được. Nếu hôm nay tôi không gặp được Tô chủ tịch, tôi tuyệt đối không đi. Đỗ thư ký, chúng ta đều là người văn minh, đừng động thủ thì tốt nhất đừng làm, nếu để cho tôi phải xông vào, anh cũng biết, dù sao tôi không còn gì để sợ.


- Hiện tại tôi cũng đã không có gì, nếu không lấy được tiền, tôi trở về phải bị chửi chết. Thay vì bị nhiều người mắng chết, tôi chẳng thà ở lại chỗ này, tôi cũng không tin anh có thể làm gì được tôi ?


Hiện tại Diêm Xuân đã hoàn toàn xé toang mặt nạ, cứ ngang nhiên khiêu khích, hiển nhiên như một tên vô lại. Hôm nay hắn nhất định phải nhìn thấy Tô Mộc, đây là nhiệm vụ Triệu Thụy An cấp cho hắn. Nếu không gặp được Tô Mộc, không biện pháp đem lý do đã thương lượng sẵn bày lên mặt bàn, sau khi hắn trở về cũng sẽ bị Triệu Thụy An thu thập.


Giữa Triệu Thụy An cùng Tô Mộc, ai lớn ai nhỏ hắn vẫn phân biệt được rõ ràng. Hắn cũng biết Triệu Thụy An còn thật nhiều thủ đoạn, nếu không muốn chết, chỉ phải nghe theo lời của hắn.
- Ông!


Đỗ Liêm thật sự chưa bao giờ gặp phải người như Diêm Xuân, biết rõ nơi này là văn phòng phó chủ tịch huyện, lại làm như trong nhà máy của mình, quả thật là khiêu khích trắng trợn.
- Nếu ông còn không đi, có tin tôi lập tức cho người mang ông đi!
Đỗ Liêm lạnh lùng nói.


- Ai u, tôi thật sự không tin anh dám cho người mang tôi đi. Tôi làm gì chứ, anh lại cho người dẫn tôi đi ? Tôi muốn gặp Tô chủ tịch, yêu cầu này quá phận sao ? Như thế nào, hiện tại Tô chủ tịch phân công quản lý khu khai phát, nhà máy Hoàng Vân là xí nghiệp quốc hữu, chẳng lẽ không có tư cách phản ánh vấn đề với Tô chủ tịch ? Đỗ thư ký, anh có biết hành vi hiện tại của anh tính là gì sao ? Anh đang cố ý bôi đen Tô chủ tịch!


Diêm Xuân đung đưa đầu mập cười nói.
Nói tới khả năng mồm mép, cho dù mười Đỗ Liêm cũng không sánh bằng một Diêm Xuân. Diêm Xuân là ai ? Trước kia hắn vốn dựa vào múa mép khua môi lập nghiệp.


Nếu không phải dựa vào bổn sự này, hắn làm sao được Tạ Văn nhìn trúng. Dù sao mục đích hôm nay của hắn chính là giúp đỡ Triệu Thụy An, hung hăng nhục nhã Tô Mộc. Đem Tô Mộc ép lên tuyệt cảnh, không cho câu trả lời tuyệt không bỏ qua. Cho nên hắn không hề có chút ý tứ sợ hãi, đừng quên chủ tịch huyện đang ở trên lầu, mặt trên của hắn có người.


Phanh!
Ngay khi Đỗ Liêm tức giận muốn gọi bảo an, cánh cửa văn phòng ầm ầm bật ra. Sắc mặt Tô Mộc âm trầm đứng ở cửa, đôi mắt quét nhìn Diêm Xuân, trong ánh mắt toát ra tức giận không hề che giấu.


Vừa tiếp xúc ánh mắt của Tô Mộc, Diêm Xuân theo bản năng rụt cổ, nhưng rất nhanh lại ngẩng lên. Buồn cười, mình cũng không phải Sở Tác Mai, cũng không có chỗ yếu nằm trong tay Tô Mộc. Vì sao phải sợ hắn ? Phải biết trước kia mình thường xuyên gặp được cả bí thư huyện ủy. Mình còn không hề sợ hãi bí thư huyện ủy, huống chi còn là một phó chủ tịch huyện!


Phải biết rằng một phó chủ tịch huyện còn chưa nhập thường, thậm chí Trương Giải Phóng còn chưa được hắn nhìn vào trong mắt.
- Diêm Xuân, ông muốn làm gì ?


Diêm Xuân nhìn thấy Tô Mộc, nhất thời làm ra bộ dạng khom lưng khuỵu gối, thật giống như lời châm chọc vừa rồi là người khác nói. Khuôn mặt mập béo của hắn lộ ra nụ cười vô cùng giả dối.


- Tô chủ tịch, tôi có thể làm cái gì, đây không phải hai ngày trước anh nói để tôi tới thôi. Tôi chỉ là nghe theo chỉ thành phố của anh mới tới đây, là muốn đưa đồ vật tới cho anh, nhưng Đỗ thư ký lại ngăn cản tôi, nói là ý tứ của anh, sáng nay không gặp ai khác. Điều này sao có thể ? Anh đường đường là phó chủ tịch huyện, lại làm sao không tiếp khách đây ? Tôi chỉ muốn giải thích với anh, tôi nhất thời cảm xúc kích động, không khống chế tốt thanh âm, cho nên mới quấy nhiễu Tô chủ tịch.


Quá vô sỉ!
Gặp qua vô sỉ nhưng chưa thấy qua vô sỉ như vậy!
Diêm mập mạp, ông còn vô sỉ hơn được nữa không!
Ngay khi Diêm Xuân dứt lời, những nhân viên công tác ở những phòng khác dọc theo hành lang nghe được đều muốn nôn mửa.


Diêm mập mạp, ông thật sự ăn gan hùm mật gấu, còn dám làm trò trước mặt Tô chủ tịch múa mép khua môi, ông thật sự cho rằng hắn dễ khi dễ như vậy sao ? Phải biết rằng vị phó chủ tịch này vừa kéo xuống một cục trưởng, chỉ là như ông, thu thập trong nháy mắt.
Lần này thật sự có vở kịch hay mà xem!


Nghe Diêm Xuân nói, nhìn ánh mắt của hắn, đáy mắt Tô Mộc thoáng lộ vẻ cổ quái. Hắn biết Diêm Xuân có thể ngồi lên vị trí xưởng trưởng nhà máy Hoàng Vân tuyệt đối không phải là kẻ ngu xuẩn. Nhưng việc làm hiện tại của hắn lại rõ ràng là kẻ ngu ngốc vô cùng.
Vậy là ý gì ?


Lấy thân phận một xưởng trưởng nhà máy sắp phá sản, tới đây bức bách Tô Mộc sao ? Thật sự muốn bức hắn làm ra lựa chọn sao ? Ông cho rằng ông là ai ?
Bên trong tuyệt đối có cổ quái!


Nếu không có người làm chỗ dựa cho Diêm Xuân, hắn dám làm như thế ? Hơn nữa còn là ngay buổi sáng, trước mặt nhiều người như vậy, lại dám ngang nhiên khiêu khích!
Việc này nếu không phải đã xảy ra, Tô Mộc cũng không tin đây là sự thật!


Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Mộc mang theo vẻ nghiền ngẫm. Được lắm, Diêm mập mạp, vốn không nghĩ nhanh như vậy đã thu thập ông, nhưng nếu ông nguyện ý làm tay đấm cho người khác, vậy đừng trách tôi lòng dạ độc ác.
- Nếu biết mình sai ở đâu, vậy sửa chữa sai lầm rồi hãy tới!


Tô Mộc thản nhiên ném xuống một câu, xoay người muốn đi vào văn phòng.


Diêm Xuân nhìn một màn này, nhất thời khẩn trương, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Tô Mộc lại ra bài không theo lẽ thường. Gặp phải tình huống như vậy, không phải nên phẫn nộ lớn tiếng trách mắng mình, sau đó mình có thể nương theo tiếng trách mắng, ném ra lá bài tẩy của mình ?


Như vậy vừa có thể lấy được lòng đồng tình, lại làm cho mình có thể đạt tới tiến có thể công mà lui có thể thủ. Như vậy mình có thể thuận thế bức bách Tô Mộc làm ra lựa chọn, rốt cục làm sao giải quyết chuyện của nhà máy, phải xuất ra vài triệu tiền mặt, như vậy một màn hôm nay xem như hoàn mỹ.


Hiện tại phải làm như thế nào ?


Nếu thật sự để cho Tô Mộc quay vào phòng làm việc, một màn mình tỉ mỉ tạo ra chẳng phải bị hủy diệt vô ích. Hơn nữa điểm chết người chính là nếu bị hủy diệt, nhất thời muốn tìm thêm cơ hội như vậy là không thể nào. Nếu thật là như thế, xám xịt quay về tuyệt đối sẽ bị Triệu Thụy An thu thập.


Nghĩ tới đây, Diêm Xuân liền làm ra hành động mà khiến cả cuộc đời hắn vạn phần hối hận.
Hắn lại trực tiếp lao thẳng tới chỗ Tô Mộc, xem tư thế rõ ràng muốn ngăn cản Tô Mộc đi vào phòng.


Phải biết rằng thể trọng của Diêm Xuân đã hơn hai trăm cân, một người nặng như vậy khi lao tới giống như xe tăng nhỏ, hướng Tô Mộc xông thẳng, dáng vẻ vô cùng hung mãnh.


Đỗ Liêm nhìn thấy một màn này, trái tim nhảy lên cổ họng, nếu thật sự để Diêm Xuân va chạm Tô Mộc, Tô Mộc tuyệt đối không cách nào thừa nhận nổi.
Nếu việc này thật sự phát sinh, chức thư ký của hắn cũng xem như chấm dứt.


- Diêm Xuân, ông muốn làm gì! Lại dám tập kích chủ tịch, quả thực cả gan làm loạn, còn không dừng tay cho tôi!
Đỗ Liêm quát xong liền lao tới, vung tay phải kéo Diêm Xuân.


Nhưng thể trọng của Diêm Xuân rành rành như thế, hơn nữa còn bổ nhào tới trước theo bản năng, Đỗ Liêm căn bản không thể giữ được hắn, lập tức bị lôi theo hất văng tới phía trước.
Nguy rồi, nguy rồi, lần này thật không xong.
Lần này Tô chủ tịch nhất định bị Diêm Xuân đụng bị thương!


Đáy lòng Đỗ Liêm kinh sợ nghĩ, chẳng quan tâm vết thương trên người mình, giãy dụa muốn đứng lên khỏi mặt đất, nhưng tình cảnh trước mắt liền làm tâm tình hắn thả lỏng.


Tô Mộc giống như không có việc gì, vẫn im lặng đứng ở cửa, trên mặt lộ nụ cười lạnh, ánh mắt trào phúng nhìn Diêm Xuân, lóe lên sát ý băng sương.
- Tô chủ tịch, Tô chủ tịch, anh không sao chứ ?
- Sao lại thế này ? Ai lại dám to gan như vậy, nháo sự ở trong này!


- Có biết nơi này là ủy ban huyện hay không, là cơ cấu hành chính, Diêm Xuân, ông điên rồi!
Trong tiếng la hét ầm ĩ, những nhân viên công tác vừa rồi còn đứng ở cửa phòng tất cả lao tới như ong vỡ tổ, lúc này là thời cơ tốt nhất biểu lộ trung tâm, nếu bỏ lỡ thật sự đáng tiếc.


- Tô chủ tịch, anh không sao chứ ?
Đúng lúc này, Ô Mai từ xa chạy tới, nàng vì nghe được động tĩnh mới chạy ra, thật không ngờ nhìn thấy một màn kịch tính trước mắt.
Diêm Xuân, ông chẳng lẽ điên rồi, lại dám nháo sự ở nơi này!


May mắn Tô chủ tịch không việc gì, nếu thật xảy ra chuyện, cho dù ông có mấy cái mạng đã đủ chết sao ?
Sắc mặt Tô Mộc băng sương, nhìn Ô Mai nói:


- Diêm Xuân càn rỡ la hét trong ủy ban huyện, còn dám tập kích phó chủ tịch huyện, hiện tại còn làm Đỗ Liêm bị thương, tính chất vô cùng ác liệt, Ô chủ nhiệm, lập tức gọi điện cho cục công an huyện phái người tới, đem Diêm Xuân mang đi!
- Dạ!


Ô Mai là tùy tùng của Tô Mộc, lúc này làm sao không nhìn ra đầu mối, không chút nghĩ ngợi lập tức lấy di động báo cảnh.
Diêm Xuân nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình lại rơi xuống nông nỗi này. Hết thảy phát sinh quá mức nhanh chóng, làm cho hắn không còn cơ hội tự hỏi.


Nhưng khi hắn nhìn thấy Ô Mai cầm di động báo cảnh, lập tức rùng mình, chợt tỉnh táo lại.
Không thể được!
Nếu thật sự bị cục công an huyện bắt lấy tội danh này, cho dù hắn có mười cái đầu cũng không đủ bắn chết!


La hét trong ủy ban huyện, xông vào trong cơ quan ủy ban, tập kích phó chủ tịch huyện, tội danh nào cũng làm cho hắn không thể thừa nhận, huống chi lập tức liền xảy ra mấy tội.
Oan uổng!
Diêm Xuân vội vàng nhảy dựng lên, nhằm phía Tô Mộc, vừa chạy vừa điên cuồng gào thét:


- Tô chủ tịch, sự tình không phải như anh nghĩ, không phải như thế, tôi oan uổng ah!
Lúc này chung quanh Tô Mộc đã tụ tập thật nhiều người, làm sao cho phép hắn tiếp tục tới gần, bọn họ lại như ong vỡ tổ xông lên trước, ôm chặt lấy hắn không cho hắn động đậy.


- Diêm Xuân, ông ăn gan báo, lại dám ở chỗ này giương oai!
Tô Mộc lạnh lùng quát.